Lâm Thanh Nhã hối hận rồi!
Nhưng cô không thể cúi đầu trước mặt Giang Thành được.
Giang Thành sau một hồi yên lặng thì bỗng nhiên hiểu ra, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười tự giễu, lắc đầu nói: "Cũng đúng thôi... Em kiêu ngạo như vậy, sao có thể để ý đến loại bám dính như anh chứ, cứ như vậy đi."
Trong lòng Lâm Thanh Nhã rất tủi thân.
Nước mắt lưng tròng, cô nghẹn ngào nói: "Giang Thành, anh cho rằng mình là cái thứ gì tốt đẹp sao? Nếu như trước đây anh nói thật với tôi thì sẽ không bao giờ có nhiều chuyện trớ trêu như vậy. Bây giờ tôi đã ra nông nỗi này rồi, anh vừa lòng rồi chứ?"
Trái tim Giang Thành khẽ run lên.
Vừa lòng rồi sao?
Không hẳn là như vậy.
Khi anh thấy Lâm Thanh Nhã sắp khóc to, trong lòng Giang Thành cũng rất khó chịu. Lúc anh đang định nói gì đó thì Lâm Thanh Nhã nắm chặt tay: "Giang Thành, tôi hận cái kiểu tự cho mình là thanh cao của của anh, tôi hận anh chết đi được! Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!"
Lâm Thanh Nhã lau sạch nước mắt, sau đó dứt khoát xoay người rời đi..
Giang Thành ngây người đứng ở tại chỗ.
Giống như có một lòng bàn tay bóp chặt trái tim anh, khiến anh không thở nổi. Nhìn bóng lưng đã đi xa của Lâm Thanh Nhã anh rất muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng bàn chân lại nặng như đeo chì không thể nào động đậy nổi.
Giang Thành tự trách bản thân.
Anh hối hận nắm tóc, lẩm bẩm: "Thanh Nhã, nếu vừa rồi em nói em hối hận thì anh sẽ tha thứ cho em mà. Tại sao em lại cố chấp như vậy? Em vẫn không thể chấp nhận sự thật này sao? Tại sao vậy?"
"Chỉ cần nói hai chữ hối hận là được mà..."
Giang Thành hồn bay phách lạc trở lại ký túc xá.
Trương Phong dường như không phát hiện ra sự khác thường của Giang Thành, bước tới vỗ vai Giang Thành, nở nụ cười xấu xa: "Lão tứ, cậu khá lắm! Đoán xem lúc này quay về tôi nhìn thấy ai dưới lầu?"
"Ai?" Giang Thành hỏi theo phản xạ.
"Liễu Yên Vũ!"
"Là hoa khôi của câu lạc bộ văn học Hải Vận, cũng là hoa hậu giảng đường của trường đại học Lâm Châu chúng ta. Thế mà cô ấy lại tự mình đến dưới lầu tìm cậu." Lúc này Trương Phong vẫn còn rất kích động, có thể khiến hoa khôi chủ động đến tìm Giang Thành, đây có nghĩa là có rất nhiều chuyện.
Vương Thủy Chiếu và Trần Nguyên Phương cũng sáp lại.
"Lão đại, là thật à?"
"Liễu Yên Vũ là ngôi sao sáng nhất trong khối sinh viên năm nhất, còn có tên trong danh sách hoa hậu giảng đường của đại học Lâm Châu nữa đó!"
"Lão tứ được lắm nhé, phải nắm chắc cơ hội lần này nha!"
Rất nhanh Trương Phong đã phát hiện trạng thái của Giang Thành không được bình thường, còn tưởng rằng anh vẫn còn khó chịu vì những lời vu khống trên diễn đàn, anh ấy vỗ vai Giang Thành an ủi: "Yên tâm đi, ngủ một giấc là mọi chuyện sẽ qua hết, ngày mai tỉnh dậy lại là một ngày tràn đầy hy vọng."
"Cảm ơn lão đại."
Mấy người thấy thế cũng không quấy rầy Giang Thành nữa.
Sau vài ngày, tâm trạng của Giang Thành cuối cùng cũng khá lên đôi chút.
Tuy nhiên, mấy ngày nay Giang Thành hoàn toàn không thấy bóng dáng Lâm Thanh Nhã đâu, thậm chí bị gọi tên mấy lần trong giờ học toán cao cấp cũng không hề xuất hiện, lúc đầu Giang Thành còn hơi lo lắng, nhưng sau khi nghĩ lại bình thường trở lại.
Liên quan gì đến anh đâu?
Tan học.
Giang Trừng muốn đi thẳng đến thư viện tìm vài cuốn sách, không ngờ bạn thân của Lâm Thanh Nhã là Chu Mộng Khê lại chủ động đến tìm, cười nói: "Giang Thành anh đúng là tốt số. Thanh Nhã nói là tối nay muốn mời anh ăn tối ở Tử Kinh Các, nếu anh đi, không chừng sẽ có cơ hội đấy."
"Có đi không?"
Giang Thành nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: "Vậy tôi sẽ đi một chuyến."
Trong mắt Chu Mộng Khê lộ ra vẻ đắc ý không dễ bị phát hiện, gật đầu: "Được, Giang Thành, nếu anh nỗ lực hơn nữa rất có thể sẽ nhanh chóng có được tình cảm của Thanh Nhã. Dù sao lòng người cũng bằng xương bằng thịt, anh nhớ mang thêm ít tiền, cũng không thể để cho Thanh Nhã tự trả tiền được, đúng không?"
"Tôi biết rồi." Giang Thành nói.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Giang Thành, Chu Mộng Khê mỉm cười rời khỏi phòng học.
Bên ngoài phòng học.
Chu Mộng Khê liếc mắt nhìn Giang Thành ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong phòng học, giọng điệu đầy châm chọc, nói: "Lưu Vũ, tôi đã sắp xếp giúp anh rồi. Thằng nhóc Giang Thành này còn tưởng Thanh Nhã mời anh ấy ăn tối thật cơ đấy, anh ấy vui đến mức không ngậm được miệng luôn. Không biết anh ấy lấy đâu ra tự tin nữa, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Nắm tay của Lưu Vũ kêu răng rắc.
Lưu Vũ vẫn còn nhớ rất rõ chuyện lần trước Giang Thành kêu người đánh hắn.
Lần này nhất định phải cho Giang Thành ăn đủ.
"Chu Mộng Khê, cô có chắc tiền này là do Giang Thành trúng thưởng không? Sao tôi cứ luôn cảm thấy không phải vậy, cậu ta tiêu tiền cứ như nước chảy vậy." Lưu Vũ cau mày, trong lòng luôn cảm thấy không ổn lắm.
Chu Mộng Khê cười nhạo ra tiếng.
"Hoàn toàn chính xác!"
"Lúc trước tôi hỏi bạn cùng phòng của anh ấy mới phát hiện ra, chỉ là mấy đồng tiền rách, nếu anh ấy thật sự giàu có như vậy, sao trước kia còn phải lấy ăn trộm cơm thừa canh cặn trong căn tin của trường?" Chu Mộng Khê hoàn toàn không tin Giang Thành sẽ có lai lịch gì.
Nhà giàu mới nổi mà thôi.
Lưu Vũ nghe vậy cũng khẽ gật đầu.
Nếu Giang Thành thật sự là cậu ấm nhà giàu thì không thể bị hắn ức hϊếp lâu như vậy, mà đã gọi người đến đánh hắn từ lâu rồi, cho nên Lưu Vũ cũng yên tâm lên kế hoạch đối phó với Giang Thành ở Tử Kinh Các vào tối nay.
"Ông đây không chỉ muốn khiến cậu ta không còn một xu dính túi, mà còn muốn biến cậu ta thành một con chó!"
Mối thù lần trước phải trả lại gấp trăm lần mới được.
Tử Kinh Các.
Giang Thành vẫn chưa biết rằng "lời mời của Thanh Nhã" thực ra là một buổi Hồng Môn Yến mà Lưu Vũ và Chu Mộng Khê bày ra để đối phó anh. Tử Kinh Các cũng được coi là một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Lâm Châu, với mức chi tiêu bình quân đầu người khi vào đây là trên dưới hai ngàn tệ, có thể gọi là một nhà hàng cao cấp.
Khi bước đến quầy lễ tân, người phục vụ dẫn Giang Thành đến một phòng riêng trang nhã và yên tĩnh.
Giang Thành nhíu mày.
Anh luôn cảm thấy chuyện này, chỗ nào cũng kỳ quái, mặc dù Lâm Thanh Nhã tham phú phụ bần nhưng cũng không phải loại con gái tiêu tiền như nước, ngược lại, đôi khi Lâm Thanh Nhã còn là kiểu con gái tương đối tiết kiệm.
Mang theo suy nghĩ kỳ lạ này, Giang Thành bước vào phòng riêng.
Bàn ăn tinh xảo bày đủ loại món ăn, nhìn qua là biết giá cả rất đắt. Một bàn này và cả phòng riêng ít nhất cũng có giá trị bảy mươi, tám mươi ngàn tệ, nếu thật sự là do Lâm Thanh Nhã mời, thì Giang Thành sẽ thấy có chút thất vọng.
Anh tìm một chỗ để ngồi xuống chờ đợi.
Người được chờ tới không phải là Lâm Thanh Nhã mà là Lưu Vũ và Chu Mộng Khê với thái độ cợt nhả.
"Thằng nhóc con, tối nay Lâm Thanh Nhã sẽ không xuất hiện đâu, mày cứ từ từ mà thưởng thức. Ngoài ra, tao đã đặt một màn biểu diễn cho mày. Đó là dàn nhạc giao hưởng Tiểu Đề nổi tiếng nhất ở Tử Kinh Các. Nghe nói chơi một lần phải trả hai mươi ngàn tệ." Lưu Vũ cười nói.
Hắn ăn Giang Thành sít sao rồi.
"Mày phải bỏ tiền ra trả hóa đơn tối nay."
Giang thành cũng không phải là kẻ ngốc, nháy mắt đã hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Lâm Thanh Nhã hoàn toàn không mời anh ta ăn tối, thay vào đó là Lưu Vũ và Chu Mộng Khê hợp lực bày mưu muốn hại Giang Thành, Giang Thành liếc nhìn cả một bàn lớn thức ăn, nói: "Tao có thể trả tiền, thế nhưng không cần thiết, chúng mày không xứng để tao trả tiền."
Giang Thành nói xong muốn rời đi.
Một thanh niên mặc âu phục xuất hiện ở cửa phòng riêng, cầm trên tay một tờ giấy rất dài, cười nói: "Ngài Giang Thành, đây là hóa đơn của anh ở Tử Kinh Các chúng tôi, tổng cộng là 105392.5 tệ, chúng tôi sẽ giảm giá cho anh."
"Chỉ cần trả 98888 tệ là được rồi."