Chương 22: Một Lời Có Thể Quyết Định Sống Chết

"Cha!"

"Cha điên rồi sao?"

Vương Nhân Vũ sao có thể quỳ xuống nhận lỗi với Giang Thành?

Bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi tên rác rưởi này thì không bằng cứ để anh ta chết đi!

Giang Thành vô cùng hứng thú nhìn sắc mặt dần thay đổi của Vương Nhân Vũ, xem ra Triệu Hi Ninh làm việc đúng là rất nhanh, không hổ là người phụ trách gia tộc ở Lâm Châu. Giang Thành quyết định nếu sau này gặp phải Triệu Hi Ninh thì nhất quyết phải né xa ra, dù sao người này là loại phụ nữ ăn không nhả xương.

Có chút kinh khủng.

Vương Giác Dân tức đến điên rồi, ông ta tức giận nói: "Mày có biết mày đã chọc phải người không nên chọc không?"

"Bây giờ cha mày bị mày liên lụy không giữ nổi mình rồi, nếu mà không quỳ xuống xin lỗi cậu Giang thì mày sẽ làm hại cả dòng tộc nhà mình đấy!"

Cuối cùng Vương Nhân Vũ cũng nghe rõ.

Giang Thành, kẻ bị anh ta coi là tên rác rưởi, là người mà ngay cả nhà họ Vương của mình cũng chọc không nổi. Trước đó anh ta đã từng nghe nói qua về Giang Thành, nghe nói Giang Thành còn uống trộm cả nước vo gạo dùng cho heo ăn ở căn tin, sao bây giờ lại thành người mà anh ta chọc không nổi?

Cùng lúc đó.

Một vị cảnh sát nào đó đứng sau lưng Giang Thành nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong thì vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

"Được!"

"Tôi hiểu rồi, tuyệt đối sẽ không để cho anh ta rời đi."

Cúp điện thoại.

Mấy vị cảnh sát trẻ tuổi đều đi qua đứng sau lưng Vương Nhân Vũ.

Vương Giác Dân đã cúp máy, bởi vì ông ta còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm, nếu không nhà họ Vương sẽ thật sự biến mất khỏi thành phố Lâm Châu này.

Đầu óc Vương Nhân Vũ mãi mới phản ứng lại được, khi anh ta nhìn thấy cảnh sát đang đứng vây quanh mình thì sắc mặt liền thay đổi, cuối cùng cũng ý thức được cha không nói đùa với mình, không biết cái tên rác rưởi Giang Thành này gặp phải vận may chó chết nào mà lại có cái hậu phương to lớn như vậy!

"Giang Thành..."

"Chuyện lúc trước xí xóa nhé? Tôi sẽ xin lỗi anh, cũng bồi thường tiền cho anh."

Vương Nhân Vũ vẫn có thể duy trì bình tĩnh.

Anh ta nắm chặt tay thành đấm, từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu sỉ nhục lớn như thế này, bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi cái tên rác rưởi này là chuyện không thể!

Biệt thự nhà họ Vương.

Vương Giác Dân tìm mấy vị lãnh đạo của Lâm Châu, nhưng đối phương hoặc là thể hiện ý bất lực, hoặc là từ chối không nghe điện thoại, chỉ sợ tránh còn không kịp, trong lòng Vương Giác Dân lại càng thêm sợ hãi, cuối cùng bàn tay đều đổ mồ hôi, ông ta vẫn chưa muốn chết.

Trên diễn đàn.

Tài liệu hack được về Vương Nhân Vũ cũng ngày càng nhiều.

Trong đó không thiếu những việc như dụ dỗ sinh viên nữ đi khách sạn, chụp ảnh nóng rồi uy hϊếp người khác, thậm chí còn dính líu tới việc đánh chết một cô sinh viên nữ. Những tài liệu bị vạch trần này được chia sẻ nhanh chóng trên internet, ngay cả danh sách tìm kiếm trên mạng xã hội Weibo trong nước cũng có tên của Vương Nhân Vũ.

Năm phút trôi qua.

Hot search đã bị nhà họ Vương hoàn toàn chiếm lĩnh!

"Cuộc sống sinh hoạt thối nát của phú nhị đại (*), dụ dỗ sinh viên nữ đi khách sạn, người bị hãm hại không dưới năm mươi người, khiến người ta tức giận!"

(*) Đời thứ hai (con cái) của nhà giàu

"Đại gia Vương Giác Dân của thành phố Lâm Châu dính líu tới việc hối lộ cấp trên, trong vài năm gần đây thậm chí còn dính líu tới xã hội đen, hiện tại cơ quan công an đang điều tra!"

"Không bằng cầm thú! Phú nhị đại nào đó vì xung đột trên sân trường mà thuê sát thủ gϊếŧ người!"

"..."

Giang Thành đưa di động đến trước mặt Vương Nhân Vũ.

Lúc Vương Nhân Vũ nhìn thấy nội dung trên đó thì trong đầu nổ ầm một cái!

Tại sao lại có thể như vậy?

Cha của anh ta đã bị đưa đi điều tra, mà những cảnh sát sau lưng này cũng nhằm vào anh ta!

Thua rồi!

Lần này thua đến cả qυầи ɭóŧ cũng không chừa!

Trong lòng Vương Nhân Vũ phát lạnh, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thành vẫn bình tĩnh như nước, không có cảm giác sợ hãi. Cái tên rác rưởi này... à không, cái tên Giang Thành này đã lắc mình biết thành một người mà anh ta không chọc vào nổi, rốt cuộc là anh có lai lịch gì?

"Thả tôi đi..."

"Trước đó tôi thật sự không cố ý, tôi quỳ xuống xin lỗi anh được không?" Vương Nhân Vũ run rẩy nói.

Giang Thành lại làm như không nghe thấy.

Cảm giác sợ hãi bao trùm cả người Vương Nhân Vũ, tay chân anh ta đều phát run, phải biết năm nay anh ta mới hai mươi tuổi, là một phú nhị đại mà người người đều hâm mộ, còn có rất nhiều em gái xinh tươi đang chờ anh ta tới đẩy ngã trên giường, còn cả tài sản bạc triệu đang chờ anh ta về thừa kế, sao có thể ngồi tù vào bây giờ được?

Than trời trách đất, Vương Nhân Vũ hối tiếc không kịp.

"Bịch!"

Cuối cùng Vương Nhân Vũ không chịu được áp lực như thế, hai đầu gối quỳ trên mặt đất.

Mười phút trước anh ta còn cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ lại như một con chó hoang mất nhà quỳ trên sàn, hi vọng được Giang Thành thương hại, tha cho cái mạng chó này của mình.

Một màn này khiến tất cả khách hàng đang dùng cơm trong nhà hàng đều chấn động!

Tình thế đảo ngược quá nhanh!

Thậm chí còn có không ít người vẫn chưa phản ứng kịp là đang xảy ra chuyện gì.

Có thể ra vào Tiền Xuân Đường đều là những nhân vật có mặt mũi, dù là vậy thì bọn họ cũng bị sốc trước khả năng thông thiên của Giang Thành. Có người lẩm bẩm nói: "Quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, trước đây tôi cũng từng gặp họa vì một người trẻ tuổi thế này, không ngờ hôm nay tới cậu chủ nhà họ Vương gặp nạn."

"Nếu có cơ hội, nhất định phải kết bạn mới được."

"Mọi người biết không? Mới năm phút thôi, Vương Giác Dân đã bị tra xét! Nghe nói còn tìm tới rất nhiều nhân vật lớn, nhưng mà không biết đối phương có lai lịch thế nào mà không một ai dám đứng ra đảm bảo cho Vương Giác Dân."

"..."

Những lời bàn luận liên tục truyền vào tai Vương Nhân Vũ.

Sắc mặt anh ta thay đổi liên tục, ngay cả người cha mà anh ta tự hào nhất cũng đã bị bắt đi, anh ta liền biết lần này xong đời rồi.

"Giang Thành, cầu xin anh tha cho tôi một mạng, tôi thật sự không dám chọc vào anh nữa. Liễu Yên Vũ tôi cũng tặng cho anh, thế nào? Tôi biết anh Giang rất thích cô gái này, tôi cam đoan có một trăm loại phương pháp có thể khiến cô ta bò lên giường của anh Giang!" Vương Nhân Vũ hoảng hốt nói bừa.

Anh ta hoàn toàn không cảm nhận được đôi mắt của Giang Thành lạnh lẽo đến nỗi giống như kết một tầng băng, vô cùng rét lạnh.

Nếu Giang Thành muốn lấy được trái tim của phụ nữ thì cũng tuyệt đối không dựa vào mấy thủ đoạn hạ lưu của Vương Nhân Vũ, mà là đường đường chính chính bắt được trái tim của người ta. Vương Nhân Vũ không chỉ chạm vào kiêng kị của Giang Thành mà còn dám làm bẩn thanh danh của Liễu Yên Vũ, Giang Thành quyết định không buông tha cho anh ta.

"Mang anh ta đi đi!"

Lúc này Vương Nhân Vũ mới kịp phản ứng là Giang Thành không có khả năng buông tha cho mình, giọng điệu trở nên oán độc: "Giang Thành, mày chính là thứ đồ bỏ đi, cho dù mày biến thành bộ dạng gì thì cũng vẫn là một tên rác rưởi. Liễu Yên Vũ sẽ không bao giờ thích cái loại đi vụиɠ ŧяộʍ uống nước vo gạo như mày đâu!"

Cảnh sát liền kéo Vương Nhân Vũ rời đi.

Tiếng chửi rủa của Vương Nhân Vũ vẫn vang vọng trong Tiền Xuân Đường.

Có điều chẳng ai để ý anh ta nữa, tất cả đều chăm chú nhìn vào cái người đang ngồi yên lặng cạnh cửa sổ kia, mặc dù gầy gò, nhưng lại nắm giữ quyền lực to lớn mà người người đều thèm nhỏ dãi, một lời liền có thể quyết định sống chết của người khác, ngay cả nhà họ Vương ở Lâm Châu này cũng không phải đối thủ của anh.

Quả thực rất đáng sợ!

Giang Thành nhẹ nhàng thở ra, chuyện đã giải quyết xong, nhưng anh vẫn không có chút vui vẻ nào.

Anh suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn Wechat cho Liễu Yên Vũ.

"Xem Weibo."