Chương 2: Lưu Công Tử Trả Tiền Tối Nay

Lâm Thanh Nhã lắc đầu.

Cô biết Giang Thành có tình cảm với cô, nhưng Lâm Thanh Nhã biết cô không thể ở cùng với loại người phế phẩm như anh, như vậy sẽ quá rẻ mạt.

Thậm chí sẽ bị mọi người trong lớp cười nhạo.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Giang Thành quá nghèo, một bộ mỹ phẩm của cô cũng có thể bằng với tiền sinh hoạt của Giang Thành trong hai học kỳ.

Ở bên Giang Thành cơ bản là không có tương lai.

Sau giờ học.

Giang Thành còn đang chìm đắm trong nỗi thất vọng vì bị từ chối, anh không nhận ra đã có người vây quanh anh, lúc anh ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Lưu Vũ, một công tử giàu có trong trường đang nhìn anh đầy mỉa mai.

Trong ánh mắt của Lưu Vũ càng mang theo chút thương hại, hắn lắc đầu cười nói: "Chỉ bằng mày cũng muốn theo đuổi Lâm Thanh Nhã sao, tao đoán mày chắc là bị bệnh hoang tưởng rồi đi? Tại sao Thanh Nhã phải ở cùng với mày, chẳng lẽ mày muốn Thanh Nhã cũng đi nhặt ve chai với mày hay sao, thậm chí là ăn trộm đồ ăn thừa?

"Heo cũng không có đê tiện như mày!"

Khi thấy Lưu Vũ, ánh mắt của Lâm Thanh Nhã sáng lên, Lưu Vũ là công tử nhà giàu nổi tiếng, gia thế khủng bố, lại rất hào phóng với bạn học, rất hợp gu của Lâm Thanh Nhã.

Giang Thành thậm chí còn không thể so với một ngón tay của Lưu Vũ!

Huống chi gần đây Lưu Vũ đang tận lực theo đuổi Lâm Thanh Nhã, đôi mắt đẹp của cô hiện lên ý cười, nói: "Lưu Vũ, anh đến tìm em có chuyện gì không?"

Lưu Vũ không để ý tới Giang Thành, một tên thấp hèn như hại bụi.

"Là như vậy, hôm nay tôi đặt một phòng ở nhà hàng Vạn Hào, hy vọng mọi người cho tôi mặt mũi, nhất định phải đến tham gia nha, mọi chi phí của tối nay sẽ do Lưu công tử tôi thanh toán!"

"Ăn cơm xong, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố!"

Chu Mộng Khê có chút ghen tị nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, tất nhiên cô ta biết tối nay Lưu Vũ dự định sẽ thổ lộ trước mặt mọi người và cho Lâm Thanh Nhã một màn tỏ tình hoàn mỹ!

"Giang Thành, đến lúc đó mày cũng đến luôn nha! Nhưng không được đến nhà bếp để ăn đồ thừa đâu đó." Lưu Vũ cười nói.

Giang Thành nắm chặt tay, lúc anh định lắc đầu thì Chu Mộng Khê hạ giọng nói: "Anh thật sự không đi sao? Nhà hàng Vạn Hào chính là nhà hàng năm sao cao cấp đó, đến lúc đó Lưu thiếu gia cho anh thấy cách mời một cô gái ăn cơm là như thế nào. Hơn nữa, đêm nay Thanh Nhã cũng sẽ đến, chẳng lẽ anh cũng không muốn đi xem?”

Vừa nghĩ đến Lâm Thanh Nhã, trái tim Giang Thành liền khó chịu giống như bị ai đó bóp chặt.

Cũng được!

Tối nay anh sẽ nói ra thân phận của mình cho Lâm Thanh Nhã biết, nói không chừng Lâm Thanh Nhã sẽ đổi ý chấp nhận anh, trong lòng Giang Thành vẫn là không cam tâm!

Nếu không phải thực sự thích, ai lại nguyện ý làm liếʍ cẩu (*)?

(*) Liếʍ cẩu: ý chỉ những loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

"Được."

"Tôi sẽ đi."

Giang Thành trực tiếp rời đi phòng học mà không quay đầu lại.

"Ha ha."

Đám người Chu Mộng Khê cười lên, Lưu Vũ càng cười lạnh nói: "Cái thứ rác rưởi này mà cũng muốn theo đuổi Thanh Nhã sao, cũng không soi mình trong nướ© ŧıểυ đi, xem nó là cái thứ gì?"

“Lưu thiếu gia anh minh!”

Lưu Vũ vừa lòng gật đầu, lúc nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, đáy mắt hắn lóe lên một tia tham lam.

Qua đêm nay, Lâm Thanh Nhã chính ta người phụ nữ của hắn!

Giang Thành trở lại ký túc xá.

Ba người còn lại trong ký túc xá và Giang Thành không học cùng một ngành, bởi vì trước đó bạn học cùng ngành không muốn ở chung với Giang Thành, giáo viên quản lý mới chuyển Giang Thành qua ký túc xá khác.

“Giang Thành, cậu làm sao vậy?”

Ba người trong ký túc xá có mối quan hệ khá tốt với Giang Thành, đôi khi họ còn giúp đỡ Giang Thành, lão đại Trương Phong sau khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi bị dơ thì biết rằng đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Giang Thành lộ ra nụ cười thoải mái.

"Tôi không sao."

“Đúng rồi Trương lão đại, mấy bữa nữa tôi muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, đến lúc đó mọi người có thể dẫn theo bạn gái, xem như là tôi cảm ơn các người đã giúp đỡ tôi trong những ngày qua.” Giang Thành nói.

Trương Phong đang muốn cự tuyệt.

Giang Thành không cho anh ấy cơ hội, xụ mặt nói: “Trương lão đại, anh đừng từ chối tôi, gần đây tôi mua vé số trúng được rất nhiều tiền.” Tiền mời họ đi ăn, anh vẫn có thể trả.

Anh không nói sự thật với Trương Phong vì không muốn làm lớn chuyện.

Trương Phong nhíu mày.

Anh ấy biết rõ hoàn cảnh gia đình của Giang Thành rất khó khăn, với tư cách là bạn cùng phòng, anh ấy cũng đã giúp Giang Thành rất nhiều lần, nhìn thấy Giang Thành vung tay xài tiền hoang phí như vậy, trong lòng cũng không đồng ý, anh ấy liền khuyên: “Vậy thì tìm một chỗ nào rẻ chút đi, cậu nên tiết kiệm tiền để cải thiện cuộc sống cho mình, hiểu không?"

Trong lòng Giang Thành dâng lên một dòng nước ấm, anh vội vàng gật đầu.

Bởi vì những ngày tháng nghèo khó thực sự quá đáng sợ, vì vậy Giang Thành đã không dám xài tiền phung phí sau khi lệnh cấm thẻ ngân hàng đã được dỡ bỏ, chỉ mua quần áo mới khoảng vài trăm tệ rồi đến nhà hàng Vạn Hào.

Một phòng trong nhà hàng.

Khi Chu Mộng Khê nhìn thấy Giang Thành đổi quần áo mới, không khỏi chế nhạo: "Thật hiếm thấy anh mua quần áo mới, cũng xem như không làm thất vọng Lưu thiếu gia mời anh ăn bữa cơm này.”

"Có lẽ anh sẽ không tưởng tượng nổi một bữa tiệc rượu và thức ăn này đáng giá bao nhiêu tiền đâu."

"8888 tệ! Có bị dọa sợ không? Người nghèo như anh có muốn lát nữa gói đồ ăn về trường không? Thật đáng xấu hổ!"

Giang Thành nhấp miệng, nhưng không có giải thích với Chu Mộng Khê.

Anh ngồi ở góc khuất nhất, yên lặng nhìn Lâm Thanh Nhã đang cùng bạn học nói cười cách đó không xa, Giang Thành cảm thấy nhất định phải nắm bắt cơ hội này!

Anh hơi do dự.

Giang Thành đi tới trước mặt Lâm Thanh Nhã, thấy cô uống một chút rượu, hai má đỏ bừng vô cùng quyến rũ, Giang Thành nuốt nước bọt, sau đó lấy hết can đảm nói: "Lâm Thanh Nhã, anh có chuyện muốn nói với em, em có thể đi ra ngoài một chút không..."

"Anh là ai?"

Ánh mắt của Lâm Thanh Nhã mơ mơ màng màng, khi uống rượu dường như cô cũng không thèm đoái hoài đến lòng tự trọng thấp hèn của Giang Thành nữa, say sưa cười nói: “Anh là Giang Thành đúng không? Tôi không thể ở bên anh được, anh từ bỏ đoạn tình cảm này đi! Chút nữa Lưu Vũ sẽ tỏ tình với tôi, anh ấy mới là hoàng tử trong lòng tôi!"

"Tại sao?" Giang Thành nắm chặt nắm tay, không cam lòng phát rống lên.

“Bởi vì Lưu Vũ có tiền, có thể mang đến hạnh phúc cho tôi, anh có thể cho tôi cái gì? Để tôi đi theo anh nhặt ve chai hay sao? Hay là đi đến căn tin để ăn cơm thừa của người khác?”

Lâm Thanh Nhã nói ra những lời cô giấu tận dưới đáy lòng.

“Anh hãy tỉnh lại đi!”

"Không phiền nếu tôi nói thật, anh là điều sỉ nhục của trường chúng ta. Tại sao tôi phải ở bên cạnh anh? Lâm Thanh Nhã tôi bị điên hay sao? Anh có biết hay không, tôi gánh không nổi!"

Giang Thành tan nát cõi lòng.

Không nghĩ tới lần đầu tiên anh thổ lộ cư nhiên lại thất bại chấm dứt, lúc này anh vẫn muốn hòa hoãn một chút, cố gắng làm Lâm Thanh Nhã nhìn nhận lại anh, nhưng khi anh vừa định nói, đã bị Lưu Vũ gạt sang một bên!

"Tên rác rưởi như mày có thể cút xa một chút hay không? Hiện tại Thanh Nhã là bạn gái tao!"

Hiển nhiên Lưu Vũ cũng uống không ít rượu, mặt hắn đỏ lên nhìn chằm chằm vào Giang Thành, mấy tên đàn em của hắn lại trực tiếp xông lên bao vây Giang Thành, muốn dạy cho Giang Thành một bài học!

Bạn gái của đại ca mà cũng dám đυ.ng tới, chán sống rồi hay sao?

"Quên đi, so đo với tên phế vật này sẽ làm thấp giá trị con người mình." Lâm Thanh Nhã ngăn Lưu Vũ đang tức giận lại, Lưu Vũ hừ lạnh nói: "Xem như mày gặp may đấy, nhanh chóng cút xa một chút cho tao, đừng để cho bố mày nhìn thấy mày!"