"Không thể nào!"
“Chắc chắn là được Giang Thành mời tới rồi. Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Thẩm Giang Thành điên cuồng lắc đầu, luống cuống mở miệng: “Nếu Giang Thành thật sự giàu có như vậy, tại sao phải lén ăn đồ thừa ở căn tin, ông chắc chắn là được kêu đến!”
Liễu Yên Vũ có chút chán ghét Thẩm Giang Nguyệt.
Đều là con gái với nhau, cô nhận thấy lòng dạ của Thẩm Giang Nguyệt xấu xa hơn những người khác rất nhiều.
Người đàn ông trợn mắt nhìn Thẩm Giang Nguyệt một cách hung dữ, sau đó kéo khóa balo ra, để lộ ra xấp tiền mặt màu đỏ, nghẹn ngào nói: "Tôi không cho phép cô vu khống Giang thiếu gia, Giang thiếu gia là người tốt nhất tôi từng gặp qua, bằng không tôi sẽ liều mạng với cô! "
Khi Thẩm Giang Nguyệt nhìn thấy ba trăm ngàn tệ, cô ta cũng há to miệng.
Khi cô ta định nói gì đó, bỗng một chiếc xe cảnh sát đột nhiên dừng lại ở lối vào của Đông Phương Mị Lực, hai người mặc đồ cảnh sát từ trên xe bước xuống, đi đến trước mặt người đàn ông và nói: “Hồ Tiêu, tiền của anh đã được tìm thấy. Tên trộm đã bị cảnh sát chúng tôi bắt được, hiện tại đã đưa về đồn rồi. Một trăm ngàn tệ của anh vẫn còn."
"Đúng rồi, vị Giang thiếu gia kia đâu?"
Sau khi hai vị cảnh sát tiếp nhận án, lập tức vội vã đến hiện trường, chứng kiến việc giúp đỡ vô cùng hào phóng của Giang Thành, trong lòng họ có ấn tượng rất tốt về cậu thanh niên này, một người trong số họ còn nói: “Anh cho tôi số điện thoại của cậu ai, mai tôi đề nghị người trong cục làm cờ trao thưởng người tốt, rồi gửi cho cậu ấy."
Có nhân chứng, vật chứng đầy đủ, Thẩm Giang Nguyệt biết rằng chuyện này có thể là sự thật.
Rốt cuộc Giang Thành có địa vị gì?
Anh chỉ trúng có bốn trăm ngàn nhân dân tệ, sau khi mời bọn họ đi ăn thì chỉ còn ba trăm ngàn, đổi lại là bất cứ ai đi nữa cũng chưa chắc có thể làm được. Nhưng tên Giang Thành này lại có thể, Thẩm Giang Nguyệt đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Hơn nữa Bạch Sơ Vũ cũng sai lầm rồi!
Rõ ràng, Giang Thành đang thử lòng bọn họ, Thẩm Giang Nguyệt thẹn quá hóa giận, lẩm bẩm: "Giang Thành, anh giả heo ăn thịt hổ, thật là quá đáng mà!"
"Tôi sẽ không để yên cho anh đâu!"
Ánh mắt Liễu Yên Vũ lóe lên.
Giang Thành đúng là người tốt như cô nghĩ, trên người chỉ có bốn trăm ngàn nhưng đã cho người khác hết ba trăm ngàn rồi. Vì vậy, Liễu Yên Vũ không tin lời vu khống Giang Thành của Thẩm Giang Nguyệt trước đó. Cô lắc đầu, nói: "Đàn chị, hôm nay em không được khỏe. Em sẽ không tham gia hoạt động hôm nay, chị xin lỗi hội trưởng giúp em. "
Vào lúc này, Hồ Tiêu cũng gọi điện thoại của Giang Thành .
"Giang thiếu gia, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu!"
"Cục cảnh sát đã tìm lại được tiền cho tôi rồi, cảm ơn Giang thiếu gia!"
Giang Thành ở đầu dây bên kia hiển nhiên không có ý định muốn lấy lại, nói: “Anh trai, anh cầm số tiền đó trước đi, xem như tôi ứng trước tiền lương cho anh. Bây giờ con gái anh đang nằm bệnh viện, tiền thuốc không ít đâu."
Hồ Tiêu bật khóc.
Đời này, anh ấy đã xác định là người của Giang Thành rồi, bởi vì Hồ Tiêu biết rằng giá trị con người của mình không đáng giá ba trăm ngàn, thế mà Giang Thành đã tin tưởng anh ấy như vậy!
Liễu Yên Vũ vô cùng cảm động, cô ấy cũng có cái nhìn mới về Giang Thành.
Trong hộp đêm.
Khi Vương Nhân Vũ thấy Thẩm Giang Nguyệt quay lại, nhưng không có ai đi cùng cô ta, liền cau mày: "Thẩm Giang Nguyệt, Liễu Yên Vũ đã đi đâu? Tại sao em ấy không quay lại cùng với em? Tốt hơn hết em nên nói cho anh biết sự thật, nếu không đừng trách anh đối xử với em như vậy, biết không?"
Sắc mặt Thẩm Giang Nguyệt hơi tái đi.
Nếu chọc vào Vương Nhân Vũ, không ai có thể cứu cô ta.
"Hội trưởng, chuyện là như thế này. Sau khi em đi ra ngoài, em phát hiện ra Liễu Yên Vũ đang cùng với Giang Thành rời khỏi. Em xông lên hỏi bọn họ làm như vậy là có ý gì. Hội trưởng, anh biết Giang Thành nói gì không?" Thẩm Giang Nguyệt cười lạnh nói.
Sắc mặt của Vương Nhân Vũ trở nên khó coi.
Không đợi anh ta mở miệng, Thẩm Giang Nguyệt đã nói: "Giang Thành nói... nói hội trưởng…”
“Nói tiếp!” Vương Nhân Vũ quát lên.
Thẩm Giang Nguyệt bị khí thế của Vương Nhân Vũ dọa sợ, rùng mình một cái, cô ta cúi đầu xuống, nhanh chóng nói một mạch: "Giang Thành nói hội trưởng là một con chó. Cậu ta còn nói chỉ cần động một ngón tay thôi là đủ bóp chết anh. Anh xem có quá đáng hay không chứ?"
Mặc kệ Giang Thành có nói những lời này hay không.
Chỉ cần Thẩm Giang Nguyệt cắn chết không thả thì ai sẽ tin lời giải thích của Giang Thành?
"Loảng xoảng!"
Vương Nhân Vũ đập vỡ cái ly trong tay, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên im lặng.
Mọi người đều biết khi Vương Nhân Vũ tức giận, liền giống như một tên bạo quân bộc phát ra lửa giận của mình, sắc mặt Vương Nhân Vũ trở lại bình thường, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng: "Hay! Hay cho một tên Giang Thành! Tao thật muốn nhìn xem mày làm cách nào dùng một tay bóp chết tao, tao đợi mày! ”
"Nhưng nếu mày không bóp chết được tao, tao sẽ khiến mày chết!"
Sắc mặt mọi người đều nghiêm túc hẳn lên.
Mặc dù Giang Thành còn sống, nhưng không khác như đã chết.
...
Giang Thành không biết mình đã bị Vương Nhân Vũ ghim thù.
Sau khi trở lại trường học, anh nhận được tin nhắn WeChat từ đàn em Liễu Yên Vũ, Liễu Yên Vũ hỏi Giang Thành rằng ngày mai anh có rảnh không, cô muốn mời Giang Thành đi ăn. Đôi mắt trong trẻo và hoàn mỹ của Liễu Yên Vũ hiện lên trong đầu Giang Thành, anh gửi lại một tin nhắn.
Giang Thành: “Như vậy cũng được à? Là đàn anh khóa trên, anh nên mời em.”
Liễu Yên Vũ: “Được, đàn anh, vậy thì em không khách sáo!”
Giang Thành thấy thế liền cười.
Liễu Yêu Vũ không phải loại con gái thích lợi dụng, đơn giản chỉ là muốn cho Giang Thành chút mặt mũi mà thôi, mặc dù không nói ra nhưng Giang Thành cảm nhận được ý tốt của Liễu Yên Vũ, anh càng ngày càng tò mò về cô gái này.
Giang Thành: “Bảy giờ tối mai, ở Tiền Xuân Đường, không gặp không về.”
Liễu Yên Vũ: “Ok, đàn anh!”
Đọc tin nhắn WeChat.
Giang Thành nở nụ cười tận đáy lòng, trong lòng có chút rung động, muốn bảo vệ Liễu Yên Vũ.
Giống như loại cảm giác yêu thầm Lâm Thanh Nhã, lần này Giang Thành cũng cẩn thận như vậy, muốn tiếp tục tìm hiểu Liễu Yên Vũ, dù sao hiện tại anh cũng không phải là tên nhóc như trước nữa rồi, bây giờ muốn theo đuổi một người đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Giang Thành vui mừng chưa được bao lâu, WeChat trên di động lại hiện thêm mấy tin màu đỏ.
Lâm Thanh Nhã tìm anh!
Ồ không, là tìm Cửu thiếu gia.
Giang Thành chỉ thêm Lâm Thanh Nhã vào tài khoản WeChat, tuy rằng trong lòng Giang Thành nghĩ rằng không cần có bất cứ ảo tưởng gì đối với Lâm Thanh Nhã, nhưng vẫn không nhịn được mở tin nhắn ra.
“Cửu thiếu gia, anh có ở đó không?”
“Em đang gặp chút rắc rối, hy vọng Cửu thiếu gia có thể cho em mượn ít tiền, em sẽ nhanh chóng trả tiền lại cho anh!”
“Em biết làm vậy là không tốt, nhưng em không còn cách nào nữa cả. Nếu như em không trả nổi thì Cửu thiếu gia muốn làm gì em cũng được cả.”
“Bao gồm... chuyện đó...”
Lòng Giang Thành cảm thấy khó chịu như bị ai nhéo lấy.
Lâm Thanh Nhã, Lâm Thanh Nhã, tại sao cô có thể bán rẻ thân thể của mình vì số tiền ít ỏi này? Nếu như ngay từ đầu cô tin anh, thì bây giờ cô đã là vợ của Cửu thiếu gia nhà họ Giang rồi, sẽ có được cuộc sống phú quý, chín đời cũng không tiêu hết.
Giang Thành thất vọng nhưng cũng đau lòng, cuối cùng vẫn không quên được cô.
“Nói đi, em muốn bao nhiêu.”
“Anh hy vọng em nói được làm được, nếu không trả được tiền thì dùng thân thể của em trả đi.”