Chương 17: Hoạt Động Của Hội Văn Học

"Người anh em, tiền này tôi không thể nhận!"

Nhìn gương mặt dính đầy bụi của người đàn ông bởi vì nước mắt mà có vài đường rãnh trên má, trong lòng Giang Thành chua xót.

Giang Thành vỗ vai người đàn ông, không có ghét bỏ anh ta là thợ hồ, trong giọng nói cũng gợn sóng nhè nhẹ: "Anh trai, anh hãy nhận đi, chút tiền ấy đối với tôi mà nói quả thật không có đáng gì, nhưng là tiền để cứu mạng con gái anh, đừng mất thời gian nữa."

Nói đến con gái, người đàn ông rõ ràng có chút do dự .

Người đàn ông khẽ cắn môi, xoay người quỳ trên mặt đất, khấu đầu mấy cái trước Giang Thành, mắt rưng rưng nói: "Không biết cậu xưng hô thế nào, ơn cứu mạng, cả nhà chúng tôi suốt đời khó quên, tuy rằng tôi không có gì bản lĩnh gì, nhưng tôi còn một cái mạng, chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào đều có thể lấy đi!"

Giang Thành hơi cúi người, nhận một lạy của người đàn ông.

Anh lắc đầu, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người rời khỏi đám đông, đi về phía Phương Đông Mị Lực.

Mặc dù Phương Đông Mị Lực không phải sản nghiệp gia tộc, nhưng lại là sản nghiệp của Từ Quốc Trung, người này tuy rằng là đại ca của một khu. Trên thực tế trong tay ông ta cũng nắm giữ mấy địa điểm ăn chơi nổi tiếng của thành phố Lâm Châu, Phương Đông Mị Lực chính là một trong số đó.

Ở địa bàn của Từ Quốc Trung, Giang Thành không cần kiêng kị cái gì cả.

Số tiền để tiêu pha trong Phương Đông Mị Lực cực cao, Giang Thành cũng không biết những người ở hội văn học sao có tiền để tổ chức hoạt động ở đây như vậy.

Đi vào Phương Đông Mị Lực, Trương Phong đã sớm đứng trước cửa đợi, Trương Phong trực tiếp lôi kéo Giang Thành đi vào trong, vừa đi vừa nói với giọng điệu không rõ ràng: "Lão tứ, cậu cần phải bắt lấy cơ hội, lần này trong hội văn học có không ít em gái đến, body đẹp cũng có vài người!"

Giang Thành dở khóc dở cười.

Hai người đi vào một phòng, trong phòng sớm đã ngồi đầy cả trai lẫn gái.

Giọng nói không đúng lúc của Thẩm Giang Nguyệt truyền đến, cười khẩy một tiếng, nói: "Giang Thành ơi Giang Thành, không nghĩ tới cậu thực sự dám đến sự kiện trao đổi của hội văn học chúng tôi. Chỉ có điều tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn là ngồi xổm ở một góc khuất nào đó nhặt rác rưởi ăn đi, rác ở đây còn ngon hơn nhiều so với đồ ăn ở căn tin trường."

"Thẩm Giang Nguyệt!" Trương Phong nổi giận.

Lúc này có một chàng trai dáng vẻ anh tuấn đi đến.

Một chàng trai có gương mặt dịu dàng, khiến người ta có cảm giác như đang tắm gió xuân, anh ta thản nhiên cười nói: "Giang Nguyệt, không được phép nói bậy, nếu người anh em này đã đến đây, thì chính là khách của Vương Nhân Vũ anh, Giang Nguyệt em cũng không thể không nể mặt anh nha."

Thẩm Giang Nguyệt ngược lại không có tức giận, còn cười hì hì đứng lên.

"Giang Thành, cậu thấy rồi đúng không?"

"Người này chính là hội trưởng hội văn học của chúng tôi, Vương Nhân Vũ, tốt hơn cậu biết bao nhiêu lần, có chỗ nào thấp kém, vô lại như cậu chứ."

Vương Nhân Vũ lắc đầu bật cười.

Chẳng qua Giang Thành thấy được đáy mắt của Vương Nhân Vũ lơ đãng xẹt qua tia khinh thường, Giang Thành lúc này mới biết Vương Nhân Vũ cũng là một người cực kỳ kiêu ngạo từ trong xương tủy, Vương Nhân Vũ cũng không để ý tới Giang Thành, mắt nhìn vào chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ trên tay, khẽ cười: "Tầm giờ này Yên Vũ cũng phải tới đây rồi chứ?"

Trên mặt Thẩm Giang Nguyệt xẹt qua vẻ ghen tị.

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Giang Thành, Trương Phong giải thích nói: "Liễu Yên Vũ là sinh viên năm nhất của hội văn học, nhưng mà dáng vẻ của em gái này rất được, không hề thua kém với hoa hậu giảng đường. Cái khác không nói, lão tứ cậu nếu có thể theo đuổi được Liễu Yên Vũ, chắc chắn phòng chúng ta sẽ nở mày nở mặt!"

Chỉ là Trương Phong nhớ tới điều gì đó, rồi lại lắc đầu.

Trong giọng nói của Trương Phong có chút tiếc nuối, cảm khái nói: "Nhưng mà Liễu Yên Vũ đã bị hội trưởng hội văn học Vương Nhân Vũ để ý đến, hôm nay ngoài mặt nói là hoạt động trao đổi của hội văn học, nhưng trên thực tế là Vương Nhân Vũ nhân cơ hội này thổ lộ với Liễu Yên Vũ."

"Đáng tiếc!"

Thật ra Giang Thành cảm thấy không có gì cả.

Mọi người ở đây vô cùng chờ mong, cửa phòng bị đẩy ra, một người cao gầy xinh đẹp đi vào.

Dù Liễu Yên Vũ chỉ trang điểm đơn giản nhưng cũng không giấu được gương mặt tinh xảo của cô, giống như tiên nữ hạ phàm, hấp dẫn không ít ánh mắt, Giang Thành sững sờ, vốn tưởng rằng khi đã gặp qua Triệu Hi Ninh thì sau này sẽ không được cô gái nào có thể hấp dẫn sự chú ý của anh.

Nhưng Liễu Yên Vũ lại làm được .

Nếu như Triệu Hi Ninh thiên về vẻ đẹp quyến rũ, thì Liễu Yên Vũ liền đại biểu cho nét đẹp dịu dàng.

Thấy vậy, cặp mắt Vương Nhân Vũ sáng lên, chỉ có cô gái như Liễu Yên Vũ mới xứng đôi với anh ta, anh ta đi lên, cười nói: "Yên Vũ, rốt cuộc em cũng đã đến rồi! Mọi người đã chờ em một lúc lâu, nếu không thì nên hát một bài để xin lỗi mọi người đi?"

Liễu Yên Vũ cũng không có từ chối.

Cô đi lên và chọn bài “Tiếu Vong Thư” của Vương Phỉ, tiếng ca trong sáng dễ nghe truyền vào trong tai mọi người.

“Có đôi khi...”

“Có đôi khi...”

“Em tin rằng mọi thứ đều sẽ có hồi kết...”

“Gặp nhau rồi cũng sẽ đến lúc chia tay...”

“Không có gì là mãi mãi tồn tại...”

...

Tầm mắt Giang Thành dần dần mờ đi.

Giọng hát động lòng người của Liễu Yên Vũ đã làm anh nhớ tới Lâm Thanh Nhã, người anh đã từng thầm yêu, kết quả phát hiện rối cuộc cũng chỉ là trăng trong nước, không thể bên nhau mãi mãi.

Thẩm Giang Nguyệt không biết khi nào thì xuất hiện ở trước mặt Giang Thành, cô ta ôm bụng cười to, nói: "Mọi người mau đến đây mà xem, tên này vậy mà lại khóc, lén lau nước mắt nữa chứ! Cũng không biết có phải hay cảm thấy chính mình bần cùng giống mấy tên ăn xin ở bên ngoài hay không nữa?"

Thanh âm châm chọc vang lên không dứt.

Liễu Yên Vũ cũng bị kinh động, cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được đôi mắt mờ mịt của Giang Thành.

Cặp mắt kia không có một chút tạp chất nào, chỉ có nỗi buồn đến vô tận, Liễu Yên Vũ bị làm cho xúc động, liền lên tiếng ngăn cản: "Chị Thẩm, nói như vậy không tốt, chế nhạo người khác là không đúng, dù sao ai cũng đều sẽ có lúc khổ sở mà."

Thẩm Giang Nguyệt tức giận lẩm bẩm, không để ý tới Liễu Yên Vũ.

Vương Nhân Vũ nhíu mày, anh ta không phải giận Thẩm Giang Nguyệt, chỉ là khi nhìn thấy Liễu Yên Vũ chăm chú nhìn Giang Thành, chuyện này khiến anh ta có chút không thoải mái.

Anh ta đã không còn kiên nhẫn như trước nữa, anh ta sẽ không cho phép Giang Thành có cơ hội tiếp xúc với Liễu Yên Vũ, trong đầu anh ta nghĩ ra một kế, cười nói: "Giang Nguyệt, em nói cho anh nghe xem người anh em này rốt cuộc đã làm những chuyện gì, hình như có rất nhiều chuyện nha."

"Thẩm Giang Nguyệt, cô cũng đừng nói lung tung!" Trương Phong nóng nảy.

Thẩm Giang Nguyệt không để ý tới Trương Phong.

Cô cười hì hì đi quanh Giang Thành mấy vòng, lúc này mới thần thần bí bí nói với mọi người: "Mọi người không nên bị vẻ bề ngoài yếu ớt của tên này lừa gạt, anh ta lúc trước mua xổ số trúng khoảng chừng năm trăm ngàn, liền nghĩ mình là kẻ có tiền, liền đi dụ dỗ bạn cùng phòng của tôi, Bạch Sơ Vũ, trên miệng lúc nào cũng muốn kêu bạn cùng phòng của tôi đi thuê phòng, mọi người nói người như thế thì sống để làm gì?"

"Ngay cả tiền mời bạn cùng phòng của tôi ăn một bữa cơm cũng không chịu bỏ ra nữa, còn nói cái gì tiền đã hết sạch lại còn nợ thêm một khoản, tôi xem chính là nghĩ muốn tay không có được người."

Liễu Yên Vũ nhíu mày một cái.

Cô liền cảnh giác lên, nếu lời của Thẩm Giang Nguyệt đều là sự thật, vậy thì Giang Thành cũng quá ghê tởm rồi.

Vương Nhân Vũ thấy thế, trong lòng vui mừng không thôi, mục đích của anh ta đã đạt được, anh ta đi đến trước mặt Giang Thành, vẻ mặt không tốt, nói: "Hoạt động lần này là tôi lấy danh nghĩa hội trưởng hội văn học mời mọi người đến, cho nên tôi không cho phép một con chuột thối làm ảnh hưởng đến hội văn học của chúng tôi, mời anh rời khỏi đây."

"Chúng tôi không chào đón anh!"