Chương 14: Người Vô Công Rỗi Nghề Không Được Chào Đón

Lưu Vũ bị đánh đến mẹ không nhận ra.

Đối với hắn, người của khoa thể thao là những con thú hình người, cơ bản không thể ngăn cản.

Một lúc sau, Giang Thành ngồi xổm trước mặt Lưu Vũ, Giang Thành nhìn Lưu Vũ đáng thương, giống như nhìn thấy chính mình lúc trước bị ức hϊếp, cuối cùng Giang Thành hả giận thở ra một hơi, anh nắm lấy một nhúm tóc của Lưu Vũ, nhẹ nhàng nói: "Có một số người, mày không trêu chọc được đâu.”

"Đại ca lợi hại!"

Nhóm người khoa thể thao nhao nhao nịnh bợ khen ngợi.

Bọn họ chưa bao giờ gặp qua con nhà giàu nào ra tay rộng rãi như thế, một người mười ngàn tệ, vậy mười hai người chính là một trăm hai mươi ngàn tệ, tiêu tiền nhiều như vậy mà không chớp mắt lấy một cái!

Giang Thành đứng dậy liếc nhìn Lưu Vũ, sau đó cầm cặp sách rời khỏi sân thể dục.

Cảm giác hãnh diện này thật tốt, Giang Thành không muốn quay lại những ngày tháng nghèo khổ đó, cho nên ngay từ bây giờ Giang Thành sẽ phải học sự vô tình và nhẫn tâm của những người thừa kế trong gia tộc, nếu không gia tộc sẽ không thể trao quyền lực to lớn đó vào tay Giang Thành.

Lưu Vũ bị người ta ném vào hố phân như chó nhà có tang.

Ngay sau đó bức ảnh xấu hổ của Lưu Vũ đã lan truyền trên mạng nội bộ của trường học, lúc này Lưu Vũ đã trở về nhà.

Khi hắn nhìn thấy những tấm ảnh đó của chính mình, hắn muốn đập đầu vào tường chết đi, hắn hận Giang Thành đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “M* nó, Giang thành, mày đã làm đến mức này thì đừng trách bố mày quá đáng! "

Đáy mắt Lưu Vũ bỗng xẹt qua một tia sát khí!

Mối thù này nhất định phải để Giang Thành trả lại gấp mười lần!

Vài ngày trôi qua.

Giang Thành nhận được thông báo của Vũ Tư Tam, nói là giữa trưa hôm nay phải gặp người phụ trách của gia tộc ở thành phố Lâm Châu, xem như nhận thức lẫn nhau, dù sao Giang Thành đã sống ở Lâm Châu nhiều năm như vậy, cũng nên biểu hiện một chút.

Giang Thành đồng ý.

Địa điểm gặp gỡ là tại khách sạn Hilton ở Lâm Châu.

Giữa trưa.

Giang Thành xuất hiện ở trước cửa khách sạn.

Anh mặc quần áo giản dị, không có một chút khí chất con nhà giàu nào.

Vừa bước vào cửa khách sạn, anh đã bị quản lý khách sạn chặn lại, quản lý khách sạn là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hắn ngăn Giang Thành lại và hỏi: "Anh bạn nhỏ, ở đây không phải là chỗ để cậu chơi. Nếu cậu không ở trong khách sạn thì hãy rời đi."

An ninh của khách sạn Hilton rất nghiêm ngặt.

Lúc này, một cặp vợ chồng từ bên ngoài bước vào, họ cau mày khi nhìn thấy Giang Thành.

"Quản lý Lưu, nơi này là chỗ để con chó, con mèo nào cũng vào được thì không tốt lắm đâu? Cũng may là gặp hai vợ chồng tôi, nếu để cho những khách quý khác nhìn thấy không biết sẽ nghĩ như thế nào?" Người chồng nhìn về phía Giang Thành, châm chọc nói.

Quản lý Lưu vội vàng cúi đầu khom lưng.

"Giám đốc Chu nói đúng!"

"Giám đốc Chu yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này thật tốt!"

Giám đốc Chu lắc đầu, trực tiếp rời đi.

Quản lý Lưu giữ vẻ mặt tươi cười nhìn theo vợ chồng giám đốc Chu rời đi, mãi cho đến khi hai người biến mất trong thang máy, mới thu lại bộ mặt tươi cười nhìn Giang Thành, trầm giọng nói: "Đừng ở đây quấy rối tôi, phiền cậu lập tức đi ra ngoài, chúng tôi không hoan nghênh loại người vô công rỗi nghề như cậu."

"Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ!"

Giang Thành xem thường Quản lý Lưu ở trong lòng, lạnh nhạt nói: "Tôi tới đây tham dự hội nghị."

"Hội nghị?"

"Hội nghị gì, hôm nay khách sạn chúng tôi không có hội nghị!" Quản lý Lưu hung tợn mà nói.

Cũng không phải không có hội nghị, chẳng qua là cấp bậc hội nghị kia quá cao, căn bản không phải là loại con nhà nghèo như Giang Thành có khả năng tham dự, Quản lý Lưu lập tức gọi bảo vệ đến đưa Giang Thành đi.

Trong lòng Giang Thành có chút không vui.

Anh ghét nhất chính là cái loại mắt chó xem thường người thấp này, cuối cùng anh vẫn kiên nhẫn nói: "Tôi không có nhớ sai, nơi diễn ra hội nghị là phòng họp của giám đốc khách sạn Hilton, nhân vật chính của hội nghị có Triệu Hi Ninh, hẳn là chú sẽ biết."

Vẻ mặt quản lý Lưu dại ra.

Hắn không ngờ rằng Giang Thành trước mặt lại biết Triệu Hi Ninh, vị này chính ông trùm ở thành phố Lâm Châu, tuy rằng thân phận bên ngoài của ông ấy không quá chói mắt, nhưng chỉ cần có người hiểu rõ nội tình thì sẽ biết Hoàng Trọng Miễn xứng đáng là ông hoàng của Lâm Châu!

Không ai có thể so sánh được!

Đây cũng là lý do tại sao quản lý Lưu không cho Giang Thành vào.

Nếu là trêu chọc đến những người đó, quản lý Lưu nhất định không chịu nổi.

Sau đó, Quản lý Lưu phản ứng lại rồi lắc đầu, nói một cách thờ ơ: "Cậu nhóc, tôi không biết cậu lấy tin này từ đâu. Nhưng tôi không thể cho cậu vào được, tôi làm vậy cũng là vì tốt cho cậu, nếu cậu chọc tới những người đó, nhất định cậu sẽ tiêu đời!"

Giang Thành có chút bất đắc dĩ.

Bất luận anh nói cái gì, quản lý Lưu cũng đều không tin.

Anh đành phải lấy di động ra, gọi điện thoại cho Vũ Tam Tư: "Ông Vũ, tôi bị người ta cản lại ở đại sảnh khách sạn Hilton."

Ngay sau đó anh cúp điện thoại.

Quản lý Lưu chế nhạo, theo như hắn được biết thì ở Lâm Châu không có ai họ Vũ là người tai to mặt lớn.

A!

Nghĩ rằng tôi sẽ bị lừa sao?

"Xin hãy ra ngoài!"

Quản lý Lưu giọng điệu cường ngạnh, không có sự nhượng bộ, Giang Thành không nói một lời mà đứng đó, dường như không thể phản bác lại, đưa tới từng trận cười vang, quản lý Lưu thấy trong mắt mà cười trong lòng, vui vẻ nói: "Thật là không biết sống chết, còn dám xông vào Hilton?"

Khi hắn định gọi bảo vệ.

Một người đàn ông trung niên từ thang máy vội vã đi tới, ông ta càng nhảy dựng lên khi nhìn thấy quản lý Lưu, vẻ mặt tức giận đi qua nói: "Lưu Thành Tường, xảy ra chuyện gì?"

Lưu Thành Tường cũng chính là quản lý Lưu.

Sắc mặt hắn hoảng sợ, không dám chậm trễ.

Bởi vì người đứng ở trước mặt hắn chính là Phương Thế Tài, tổng giám đốc khách sạn Hilton, ở thành phố Lâm Châu cũng coi như là nhân vật cao cấp, chỉ cần một câu của ông ấy là có thể làm cho Lưu Thành Tường cuốn gói cút đi, Lưu Thành Tường sợ chọc giận giám đốc Phương, vội vàng nói: "Giám đốc Phương, chuyện là như vậy, tên nghèo hèn này cứ nói là tới đây tham gia hội nghị gì đó, tôi thấy hẳn là cậu ta đến để gây rối nên tôi mới đuổi đi " .

"Nhưng cậu ta cứ mặt dày mày dạn, đuổi mãi không đi..."

Phương Thế Tài hoảng sợ.

M* nó chứ đuổi, trước mắt vị này chính là một nhân vật lớn có địa vị nghịch thiên!

"Bốp!"

Phương Thế Tài đã không chút khách khí cho Lưu Thành Tường một cái tát, tức giận đến nỗi cả người run rẩy, mắng: "Đúng là đồ chó chết! Ông có biết người đứng trước mặt ông là ai không? Đó là người mà giám đốc Hoàng đến cũng phải cung kính, Lưu Thành Tường ông đứng ở trước mặt cậu chủ này thì tính là cái gì?"

"Đến rắm cũng không bằng!"

Lưu Thành Tường bị tát đến ngu người.

Hắn gian nan mà quay đầu lại nhìn Giang Thành đang mặc quần áo giản dị, nhìn thế nào cũng không giống như một cậu chủ con nhà giàu.

Nhưng Lưu Thành Tường cũng sẽ không ngu ngốc đi hỏi Phương Thế Tài là có chuyện gì, bởi vì chuyện này đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hắn hối hận không thôi, nói: "Giám đốc Phương, tôi thật sự không biết, ông tha cho tôi lần này đi, được không?"

Phương Thế Tài không thèm để ý tới Lưu Thành Tường.

Trong lòng ông ta nhịn không được run rẩy, lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Giang Thành đang trầm mặc không nói.

"Giang thiếu gia..."

Giang Thành như cũ không có trả lời bất luận cái gì.

Càng như vậy, Phương Thế Tài càng không thể đoán được tâm tư của Giang Thành, một áp lực không thể giải thích được ngay lập tức đè ép lên người Phương Thế Tài, ép ông ta đến nổi không thể thở được.

"Bịch!"

Phương Thế Tài đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng quỳ xuống.

Tất cả mọi thứ đều đang kinh ngạc!