Chương 1: Sẽ Có Một Ngày Rồng Gặp Được Nước

Trong siêu thị.

Một chàng trai dừng chân lại trước quầy nếm thức ăn, anh xoa cái bụng đói meo, quả thực đói đến bụng sắp dính vào lưng rồi.

Đôi mắt anh nhìn trái nhìn phải thấy không có ai.

Anh lấy thịt khô bên quầy thử miễn phí bỏ vào miệng mà ăn như hổ đói, giống như vẫn chưa đủ, anh đổ từng cốc từng cốc sữa chua nhỏ từ quầy hàng bên cạnh vào miệng.

“Đồ khốn, cậu đang làm gì vậy?”

Một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn xuất hiện ở trước mặt Giang Thành, Giang Thành sợ tới mức cốc sữa chua trong tay rơi xuống đất, ấp úng nói: "Đây... Đây không phải là quầy hàng miễn phí sao? Tôi chỉ là... chỉ là quá đói bụng... "

Cô gái bị Giang Thành chọc giận mà cười lạnh.

Đây là đồ ăn thử mà siêu thị chuyên môn chuẩn bị cho khách, nhằm tìm kiếm khách hàng tiềm năng, nhưng những món đồ ăn này lại bị tên khốn trước mặt ăn hết rồi!

Cô gái thật không thể tin được sẽ có loại người tham lam như vậy.

Làm thay đổi tam quan của cô!

Rất nhiều người dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía Giang Thành, họ nhìn bộ dạng ăn mặc nghèo kiết xác của Giang Thành liền biết anh không có tiền để mua đồ.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thật sự là đói quá rồi!”

Giang thành vừa nói vừa lui về phía sau, hai má nóng lên như hận không tìm thấy cái lỗ để chui xuống.

“Đứng lại, cậu không được đi!” Cô gái nắm chặt lấy áo đã giặt trắng đến mức bạc màu của Giang Thành, cô buồn bực mà chỉ chỉ vết sữa chua trên mặt đất, mở to đôi mắt giận dữ nói: “Cậu làm dơ sàn rồi, lau sạch cho tôi trước rồi mới được đi!”

Vành tai của Giang Thành đỏ bừng lên, gần như sắp nhỏ ra máu.

Nhìn thấy sắp đến giờ học, anh trực tiếp nữa quỳ trên đất, dùng áo sơ mi đã giặt đến trắng bệt trên người chà lau sàn siêu thị.

Càng ngày càng nhiều người đến vây xem, từng đôi giày hàng hiệu đập vào mắt Giang Thành, từng tiếng cười nhạo truyền đến bên tai anh hết đợt này đến đợt khác, anh cắn chặt răng để không cho tiếng khóc của mình bật ra, anh thực sự sợ hãi cuộc sống nghèo khổ như vậy!

Trước mặt anh bỗng xuất hiện một bàn chân.

Trên giày dính vài giọt sữa chua trắng như tuyết, ý tứ thực rõ ràng, chính là muốn Giang Thành cũng thuận tiện lau sạch giày cho cô ấy!

Giang Thành nắm chặt nắm tay.

Đến cuối cùng Giang Thành vẫn là yên lặng cúi đầu xuống, dùng áo sơ mi lau khô giày cho cô ấy, lúc này cô gái mới nói: “Về sau đừng để tôi bắt được cậu, nếu không tôi báo cảnh sát nói cậu trộm đồ!"

Giang Thành lao ra khỏi siêu thị mà không thèm nhìn lại!

Ra khỏi siêu thị.

Giang Thành nước mắt lưng tròng, không kiềm chế nổi nữa mà thi nhau chảy xuống đôi má gầy gò, cho dù tầm mắt trở nên mơ hồ, nhưng Giang Thành vẫn chạy như điên về phía trường học.

Không thể đến trễ!

Tiết sau là toán số nâng cao, giáo viên là một bà cô già, nếu đến trễ một lần thì sẽ mất điểm.

Ngay lúc Giang Thành chạy đến cổng trường thì điện thoại di động trong túi reo lên một tiếng, Giang Thành móc ra chiếc điện thoại Android đã cũ nát được sử dụng rất nhiều năm, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn...

"Giang Thành, con cháu gia tộc họ Giang, hôm nay là ngày lễ trường thành của con, lệnh cấm đã tự động được dỡ bỏ."

Nhìn thấy một dòng chữ ngắn ngủi này.

Giang Thành đã quá kích động đến nỗi gào khóc!

Anh bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong trường, quỳ xuống đất ôm mặt khóc nức nở, mười tám năm qua anh đã sống một cuộc sống không phải của một con người, không có tiền ăn, anh thậm chí phải trộm đồ ăn thừa ở căn tin, vì thế mà Giang Thành còn bị bạn bè cùng lớp châm chọc, mỉa mai rất tàn nhẫn!

Suốt ba năm liền, anh phải mặc quần áo đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần, ngay cả mười tệ để mua quần áo được bán ở lề đường cũng không có.

Nhưng có ai biết thân phận thật sự của anh?

Giang Thành xuất thân từ nhà họ Giang, một danh gia vọng tộc, nắm giữ mấy cái mạch máu kinh tế của Hoa Hạ, có thể nói nhà họ Giang chính là gia tộc ngầm giàu nhất trong nước!

Ngay cả khi so với thế giới, nó cũng nằm trong top 3!

Để huấn luyện con cháu trong gia tộc, họ không ngần ngại đẩy những người con, người cháu ra xã hội sinh sống trước mười tám tuổi, trừ khi nguy hiểm đến tính mạng, bằng không tuyệt đối không sẽ ra tay giúp đỡ.

Mười tám tuổi cuối cùng đã đến!

Thậm chí Giang Thành đều đã quên mất sự tồn tại của nhà họ Giang, sống vô tri vô giác giống như một cái xác không hồn, tin nhắn này xuất hiện đã khiến Giang Thành thấy được hi vọng sống!

Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, Giang Thành lau nước mắt, đứng dậy chạy vào phòng học.

Nhưng Giang Thành vẫn là đến trễ.

Giáo viên môn toán số nâng cao, Hà Hồng Mai yêu cầu Giang Thành đứng trên bục giảng, giống như một con khỉ trong vườn thú để mọi người vây xem: “Haiz, Giang Thành, cậu xem quần áo của cậu bẩn như vậy, có phải cậu vừa đi nhặt ve chai về không?”

Việc Giang Thành nhặt ve để kiếm sống, mọi người ở trong trường đều biết.

“Thưa cô, vừa rồi em có việc bận, hơn nữa em chỉ đến trễ có một phút, cô có thể châm chước cho em hay không...” Giang Thành không muốn đến trễ, càng không muốn ngay cả điểm tiêu chuẩn cũng không đạt được vào kỳ thi cuối kỳ.

“Châm chước?”

"Lớp học là một nơi thiêng liêng, cậu đến trễ thì phải bị phạt. Đừng nghĩ đến kỳ thi cuối kỳ, học kỳ sau cậu có thể nghỉ học để đi nhặt ve chai rồi!" Hà Hồng Mai lạnh lùng nói.

Cả lớp cười vang!

Giang Thành cúi gầm mặt xuống, đồng thời còn nắm chặt hai tay, anh cắn răng ngầm ghi nhớ nỗi sỉ nhục mà Hà Hồng Mai đã mang đến cho anh vào ngày hôm nay!

"Nhanh trở về chỗ ngồi của cậu đi!"

Giang Thành xám mặt đi tới vị trí cuối cùng phòng học rồi ngồi xuống.

Ngồi ở phía trước anh chính là hoa hậu giảng đường Lâm Thanh Nhã, Giang Thanh do dự một chút, sau đó hỏi: "Lâm Thanh Nhã, tối nay em có rảnh không, anh muốn mời em ăn một bữa!"

Nói xong, mặt Giang Thành đỏ rực.

Đây là lần đầu tiên anh lấy hết can đảm của mình để nói chuyện cùng Lâm Thanh Nhã, Giang Thành thích cô, lúc trước anh đều yên lặng đứng một góc nhìn cô, Lâm Thanh Nhã giống như trăng với sao trên trời, còn anh thì tự ti đến nỗi không dám lên tiếng.

Ngay cả khi hiện tại lệnh cấm của gia tộc đã được dỡ bỏ, sự tự ti trong xương vẫn không thể rửa sạch.

“A?”

“Giang thành, anh cũng thật có mặt mũi để mời Thanh Nhã ăn cơm sao, anh nói cho tôi nghe xem có phải anh đã nhặt được bảo bối gì ở thùng rác rồi phải không, từ trước đến giờ anh cũng đâu có hào phóng như vậy." Cô gái vừa nói chuyện là Chu Mộng Khê, cũng chính là bạn tốt ngồi cùng bàn với Lâm Thanh Nhã, cô ta xem thường những chàng trai nghèo như Giang Thành, không có tiền mà giả làm đại gia.

Lâm Thanh Nhã căn bản không thèm để ý đến lời mời của Giang Thành.

“Giang Thành, anh làm tôi quá thất vọng. Hiện tại anh không có tư cách để yêu đương, anh vẫn nên nghĩ cách để vượt qua bài kiểm tra cuối kỳ này đi." Cô ta lắc đầu nói.

Cô ta cũng là vì muốn tốt cho Giang Thành.

Một tên nghèo hèn muốn trở nên nổi bật thì chỉ có thể cố gắng nhiều hơn so với những người bình thường.

Anh có tư cách gì để yêu đương?

“Không phải...”

“Anh có rất nhiều, rất nhiều tiền, anh còn có thể mời em ăn ở nhà hàng sang trọng, thậm chí là một bữa cơm ba, bốn trăm tệ!"

Vừa nói xong câu đó Giang Thành liền hối hận.

Mười tám năm qua, anh chưa từng ăn một bữa cơm trị giá hơn một trăm tệ, nhà hàng ba, bốn trăm tệ đối với anh mà nói lại là giá trên trời, chỉ nghĩ đến thôi mà anh cũng không dám.

Nhưng đối với một cô gái như Lâm Thanh Nhã, người xuất thân từ gia đình bậc trung, một bữa ăn ba, bốn trăm tệ chẳng qua chỉ là chuyện bình thường .

Chu Mộng Khê cười "Xì!" một tiếng.

"Giang Thành à, anh làm tôi buồn cười quá đi, ba bốn trăm tệ là tiền sinh hoạt cho một học kỳ của anh phải không? Thanh Nhã sẽ có tính người như vậy đâu, một lần ăn hết tiền sinh hoạt trong một học kỳ của anh."

Mặt Giang Thành đỏ lên, trong phút chốc không biết nên giải thích như thế nào.