“Tô YY, hôm qua tớ gửi Wechat cho cậu cậu không trả lời, điện thoại không nhận, cậu đi đâu?” Cận Hương vừa thấy mặt đã như thẩm tra phạm nhân, bắt đầu xét hỏi Tô Hữu Hữu rồi….
Tô Hữu Hữu đang cắm sạc, trả lời: “Không thấy điện thoại tớ hết pin sao? Tối hôm qua quên sạc, tớ ở nhà.”
“Cậu còn muốn lừa gạt tớ à!” Cận Hương nói xong đưa điện thoại qua trước mặt cho cô xem: “Mọi người đều biết rồi có được không! Các cậu ngay cả phụ huynh cũng gặp rồi!”
Tô Hữu Hữu sững sờ, ló đầu nhìn qua, trên điện thoại là Wechat của Dịch Tiêu Đồng, là hình chụp chung ngày hôm qua, còn có một câu rõ ràng: My girl.
Bạn bè của Cận Hương trong trường rất rộng, có một vài người Dịch Tiêu Đồng biết thì cô cũng biết, vì vậy ở phía dưới có một đống lời chúc mừng, Dịch Tiêu Đồng nói lời cảm ơn cô đều có thể nhìn thấy!
Dịch! Tiêu! Đồng! Lại không nói với cô một tiếng đã công khai!
Tô Hữu Hữu hít sâu một cái, không thể làm gì nói: “Phải, chúng tớ qua lại, hôm qua mới xác định quan hệ.”
Cận Hương hoài nghi đánh giá cô, ngày hôm qua?
“Cậu thích tin hay không thì tùy, tớ cũng không lừa cậu.” Bọn họ xác thực ngày hôm qua trở thành người yêu giả.
Cận Hương lại nhìn cô thêm vài lần, rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt hoài nghi, ôm cổ cô: “Tạm thời tin tưởng cậu!” Sau đó một mặt bát quái nói: “Hai người ai theo đuổi ai vậy? Không phải mấy ngày trước cậu còn không thừa nhận sao, sao đột nhiên lại ở bên anh ta? Còn gặp cả phụ huynh nữa, với tính cách bố cậu thì có thể cho phép con rể nghèo như vậy sao?”
Tô Hữu Hữu vô lực lườm một cái, cô ấy sao còn nhìn không hiểu vậy?
“Cậu cẩn thận nhìn tấm hình này đi, cậu nhìn xem cách ăn mặc của anh ta đi! Tại sao lại cho rằng là Dịch Tiêu Đồng nghèo? Cũng bởi vì anh ta đi làm kiêm chức sao?”
Vẻ mặt Cận Hương một bộ chuyện đương nhiên: “Chẳng lẽ không phải vì gặp phụ huynh mà cậu mua quần áo cho anh ta sao?”
Mọi người quá dễ tin vào những gì mình thấy.
Tô Hữu Hữu hoàn toàn cạn lời, chẳng muốn giải thích với cô ấy nữa: “Một ngày nào đó cậu sẽ biết.”
Giọng nói Cận Hương lạnh tanh, lướt điện thoại chua xót nói: “Biết cái gì? Hai người các cậu là yêu nhau thật sao?”
Tô Hữu Hữu:…..
Tô Hữu Hữu đứng dậy trở về chỗ ngồi, Cận Hương đuổi theo, đưa điện thoại cho cô xem, nhỏ giọng nói: “YY cậu xem, tớ đánh vào bên trong quân địch rồi, hội antifan của cậu.”
Hội antifan? Cái quỷ gì vậy?
Tô Hữu Hữu ló đầu nhìn sang, là nhóm Wechat, tên là tiểu đội bát quái, có vài người đang tán gẫu, đề tài đều là vây quanh cô và Dịch Tiêu Đồng.
Lúc này, có người gửi một tấm hình, chính là tấm hình vừa nãy cô và Dịch Tiêu Đồng đi ra từ cửa chính nhà khách.
Mắt Tô Hữu Hữu trợn đến sắp rớt ra rồi, cái này còn có thể chụp trộm sao!
Trong nhóm lập tức nổ tung.
Mập lại mập: Tô phú bà quả nhiên là có tiền, bắn pháo cũng đi khách sạn bốn sao.
Bí đỏ lớn: Xong! Lần này nam thần thật là xấu xa! Vì tiền cũng hiến thân! Quá làm cho tôi thất vọng rồi a a a a a ~
Lông chân Tô Hữu Hữu: Các người thật sự coi Dịch là nam thần gì gì à? Ngoại trừ gương mặt đó thì anh ta còn có cái gì? Trèo lên được bạn gái có tiền liền vội quỳ liếʍ rồi, không thấy anh ta gần đây liên tục thay đổi cách ăn mặc à, nhất định là phí bao nuôi của Tô Hữu Hữu !
Cường hào bao nuôi ta: Cô có Dịch Tiêu Đồng rồi có sống tốt không ~ Chân của Tô Hữu Hữu đều không khép lại được! Ha ha!
Tiểu bát quái Trung Hoa: Xin chào mọi người! Tôi có một tay tin tức, tuyệt đối mạnh mẽ! Tô Hữu Hữu có chồng chưa cưới, thế nhưng chồng chưa cưới đi ra ngoài làm bậy, cô ta mới kiếm Dịch Tiêu Đồng!
Mập lại mập: Thật hay giả? Nhà quyền thế xấu xa như vậy! Cô ta và chồng chưa cưới đội mũ xanh cho nhau!
Cứ vài đoạn như vậy, Tô Hữu Hữu cũng xem đến sắp hộc máu, những người này không có chuyện gì để làm sao? Sao lại thích viết chuyện như thế?
Thật ra cô có thể hiểu được những người nói xấu cô, dù sao bình thường cô có vẻ tương đối lạnh lùng không thích phản ứng với ai, người ta nói xấu cô cô cũng có thể hiểu được, thế nhưng có người nói xấu Dịch Tiêu Đồng, nói anh vì tiền mà trèo lên cô thì không thể hiểu nổi, tuy rằng Dịch Tiêu Đồng cuồng kiêm chức, nhưng nhân phẩm anh tốt, bình thường giúp người khác làm niềm vui, làm người lại quang minh lỗi lạc, làm sao còn có người phỏng đoán anh như thế?
Thật sự là rừng lớn thì chim gì cũng có.
Cận Hương làm bạn tốt của cô cũng tức giận thay cô, thế nhưng cô ấy rất tò mò, ngày hôm qua Tô Hữu Hữu thật sự cùng Dịch Tiêu Đồng đi thuê phòng sao? Kỳ lạ, ngày hôm nay sao cô lại mặc áo cao cổ.
Cận Hương dựa vào giác quan thứ sáu nhạy cảm của mình phát hiện ra có điều gì đó không đúng, trong lúc Tô Hữu Hữu không kịp phòng bị liền kéo cổ áo cô, trong lúc lôi kéo đương nhiên nhìn thấy vết những xanh đỏ trên xương quai xanh của cô, vẻ mặt kinh ngạc: “Lần này cậu thật sự cùng Dịch Tiêu Đồng…..”
Có kinh nghiệm của lần trước, Tô Hữu Hữu bịt miệng cô ấy lại, sau đó kéo cô ấy ra khỏi phòng học, tới nơi yên tĩnh: “Không có! Tớ bị côn trùng cắn!”
Cận Hương bị dáng vẻ buồn bực của cô làm cho sợ hết hồn, bảo vệ bản thân lùi một bước: “YY, cậu sẽ không gϊếŧ tớ diệt khẩu chứ? Cậu yên tâm! Chuyện như vậy rất bình thường, chuyện như vậy, tớ sẽ không nói lung tung!”
Tô Hữu Hữu trừng cô ấy một cái: “Tớ là muốn gϊếŧ cậu diệt khẩu, đỡ cho cậu nói hươu nói vượn! Tớ không cùng Dịch Tiêu Đồng thuê phòng, chúng tớ còn chưa tới mức độ đó!”
Cận Hương hồ nghi nói: “Vậy các cậu tại sao lại từ nhà khách đi ra?”
Tô Hữu Hữu thực sự là có trăm miệng cũng không thể bào chữa, coi như Dịch Tiêu Đồng không có sự đồng ý của cô mà công khai quan hệ “Bạn trai bạn gái”, nhưng cô cũng không thể không có sự đồng ý của Dịch Tiêu Đồng liền công khai thân phận con trai hào môn độc nhất của anh, chỉ có thể nuốt lời nói xuống.
“Đi ăn sáng.”
“Đây không phải là phong cách của cậu mà?” Cận Hương còn không biết Tô Hữu Hữu sao? Tuy rằng cô là phú nhị đại, nhưng bình thường còn nghèo túng hơn cô ấy, còn có thể đi khách sạn bốn sao ăn sáng sao?
Tô Hữu Hữu chỉ đành phải nói: “Là tớ uống say không về nhà, nhưng tớ và anh ta tuyệt đối không xảy ra loại chuyện như cậu nghĩ!”
Cận Hương ôm lấy vai cô, cười hèn mọn: “Đều hiểu mà ~ thẹn thùng cái gì? Dịch Tiêu Đồng tốt không?”
Tô Hữu Hữu tức giận đến mặt đỏ lên: “Cận Hương!”
Cận Hương cười hì hì: “Không nghĩ tới Hữu Hữu cậu gáy một tiếng lên khiến ai nấy đều kinh ngạc như thế, trước kia là tớ đánh giá thấp cậu rồi ~ tớ chúc phúc cho cậu, thế nhưng buổi trưa mời tớ ăn cơm nha ~ có bạn trai sao có thể không mời tớ?”
Dưới các loại ma âm rót vào tai, Tô Hữu Hữu rốt cuộc chịu đựng đến trưa, vội lấp kín miệng cô ấy: “Được rồi! Mời ngài ăn cơm!”
Mới vừa nói xong câu đó, điện thoại liền vang lên, là Dịch Tiêu Đồng gọi, Cận Hương ở bên kia lập tức truyền đến tiếng ồn ào.
Tô Hữu Hữu nhận máy, uể oải “A lô?” một tiếng.
Dịch Tiêu Đồng ở bên kia dường như ngớ ra một hồi, quan tâm nói: “Làm sao vậy? Buồn bã ỉu xìu như thế?’
Nghe thấy tiếng hỏi thăm dịu dàng của Dịch Tiêu Đồng, cô còn có chút không thích ứng được: “Không có chuyện gì, chỉ là đói bụng…..”
“Em ở lớp học nào? Anh đi tìm em, mẹ anh mới đưa hộp cơm tới, bảo anh và em cùng ăn.”
Mẹ Dịch thật là khiến người ta cảm thấy gánh nặng, nếu như cô thật sự là bạn gái Dịch Tiêu Đồng, phỏng chừng sẽ rất vui khi có mẹ chồng tương lai như vậy, nhưng cô giả mạo lại không tiếp nhận được.
“Em nói muốn mời Cận Hương ăn cơm rồi, anh ăn đi.”
Cận Hương vừa nghe vậy liền trực tiếp cướp điện thoại của Tô Hữu Hữu, nhiệt tình nói: “Anh rể! Em là Hương Hương heo! Hai người qua lại phải mời em ăn cơm ~ chúng ta gặp nhau ở hiệu ăn Thanh Niên ở cửa trường học, thế nào?”
Dịch Tiêu Đồng nghe thấy danh xưng “Anh rể” này thì bật cười: “Được, lát nữa gặp, phiền em dẫn Hữu Hữu tới.”
“Không thành vấn đề!” Cận Hương nói xong cúp máy, trách cứ Tô Hữu Hữu: “Cậu làm bạn gái người ta thế nào vậy? Lại để người ta ăn một mình! Nào nào nào, tớ dạy cậu làm một người bạn gái tốt dịu dàng săn sóc!” Nói xong kéo cô đi về phía cổng trường.
Tô Hữu Hữu không nói gì đi theo, cô sao lại có đồng đội heo như thế chứ!
Chờ đến khi bọn họ đến nơi hẹn, Dịch Tiêu Đồng đã ngồi đợi ở đó, trong tay mang theo một hộp cơm giữ ấm màu hồng phấn, không phù hợp với một thân trang phục đẹp trai của anh chút nào.
Cận Hương nhìn thấy hình tượng mới của anh thì con mắt liền nhìn không dứt, quả nhiên là tình yêu làm thay đổi con người, một người trước đây tầm thường như vậy bây giờ đã đẹp trai thành loại cấp bậc phẫu thuật thẩm mỹ này rồi!
Cô ấy so với Tô Hữu Hữu còn thân thiện hơn: “Anh rể ~ em tới quấy rầy bữa trưa ngọt ngào của hai người, sẽ không trách em chứ?”
Dịch Tiêu Đồng liếc nhìn Tô Hữu Hữu phờ phạc trước, mới nhìn về phía Cận Hương: “Sao có thể, em ngược lại đã nhắc anh, nên mời bạn của Hữu Hữu ăn bữa cơm, không bằng gọi bạn của cô ấy ra cả đi, anh mời luôn một lần.”
Cận Hương lập tức nói: “Được được được!” Nói xong cũng lấy điện thoại ra muốn gọi nhóm.
Tô Hữu Hữu vội vàng ngăn cản cô ấy: “Không cần đâu, giờ này mọi người chắc đã mua cơm rồi, buổi chiều còn có lớp, đừng phiền hà nữa.”
Nụ cười của Dịch Tiêu Đồng có chút ảm đạm, Tô Hữu Hữu không muốn gọi bạn của cô, đương nhiên là bởi vì không thừa nhận anh.
Nhưng Cận Hương lại không thấy như vậy, Tô Hữu Hữu quả nhiên là đau lòng bạn trai ~ bạn trai cô nhọc nhằn khổ sở đi kiêm chức để kiếm tiền thì sao có thể ăn như vậy?
“Cũng phải ~ anh rể, anh mời em ăn no đi! Em là bạn tốt nhất của YY ~ một mình em ăn no thì tất cả đều không đói bụng.”
Tô Hữu Hữu: Ha ha ha.
Đi vào quán ăn, Dịch Tiêu Đồng rất hào phóng đưa thực đơn cho Cận Hương bảo cô ấy cứ chọn, sau đó mở từng tầng của hộp cơm ra, bày ra trước mặt Tô Hữu Hữu: “Không phải vừa rồi em đói bụng sao? Ăn trước đi, mẹ mua cho em đó, chẳng qua còn dặn anh nhất định phải nói với em là bà ấy làm, nếu như bà ấy hỏi thì em đừng để lộ.”
Tô Hữu Hữu nhìn về phía đồ ăn trước mặt, phía trên cơm dùng tương cà vẽ hình trái tim, ở giữa viết YoYo, khiến người ta thật cảm thấy gánh nặng….. Mẹ Dịch đây là làm thay con trai sao?
Cận Hương ở bên kia truyền đến tiếng kinh hô: “Anh rể! Mẹ anh đối với Hữu Hữu cũng quá tốt rồi! Hai người đây là tiết tấu muốn nhanh chóng kết hôn sao?”
Dịch Tiêu Đồng liếc nhìn Tô Hữu Hữu đang trầm mặc, cười cười nói: “Cái này phải xem ý tứ của Hữu Hữu, người nhà anh rất thích cô ấy.”
Cận Hương một mặt ước ao: “YY, cậu quá hạnh phúc rồi ~”
Tô Hữu Hữu lựa chọn cách cúi đầu ăn cơm.
Cận Hương là người không sợ người lạ chút nào, ăn cơm còn không im miệng, một mực nói các loại chuyện ngu xuẩn của Tô Hữu Hữu, khiến Tô Hữu Hữu nhiều lần muốn gϊếŧ cô ấy diệt khẩu, Dịch Tiêu Đồng lại nghe say sưa ngon lành, thỉnh thoảng còn cưng nhiều nhìn Tô Hữu Hữu một chút.
“Anh rể ~ không nghĩ tới anh là người bình dị gần gũi như thế, lúc trước em nói chuyện trong Wechat với anh anh còn không để ý đến em, em còn tưởng anh giống YY không thích phản ứng lại người ta như thế ~”
Dịch Tiêu Đồng xin lỗi nói:”Xin lỗi, bình thường không nói lời nào với người không quá quen, nhưng sau này anh và em có chủ đề rồi.”
“Đúng vậy ~ Có đề tài về YY đây ~” Nói xong mờ ám liếc nhìn Tô Hữu Hữu một chút, bị Tô Hữu Hữu trừng một cái, cô ấy lại nhìn về phía Dịch Tiêu Đồng nói: “Anh rể, anh không biết trường học có vài người rất quá đáng! Lại có thể loan truyền anh là vì YY có tiền mới qua lại với cậu ấy, nhưng em cảm thấy anh rõ ràng chính là thật lòng thật dạ thích cậu ấy, anh xem vừa rồi anh nói chuyện với em còn thỉnh thoảng nhìn Hữu Hữu ~ hơn nữa em nói có đề tài của Hữu Hữu anh liền cảm thấy rất hứng thú, nói về những người khác anh liền không tập trung, em viết tiểu thuyết đó ~ rất biết quan sát tâm lý, em chắc chắn anh là thật lòng thích YY ~ anh đã thông qua sát hạch, hãy quý trọng YY nhà em ~”
Dịch Tiêu Đồng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cô gái không đâu vào đâu như vậy lại có tầm nhìn nhạy cảm như thế, một lời liền vạch trần tâm tư của anh, anh không khỏi nhìn về phía Tô Hữu Hữu, nhìn xem cô có phản ứng gì.
Tô Hữu Hữu đang lướt điện thoại, giống như căn bản không nghe thấy bọn họ nói gì, chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại thì bọn họ đều đang nhìn cô.
“Hai người nhìn tôi làm gì?”
Cận Hương thở phì phì trừng cô một chút: “Chúng tớ vừa nói cái gì cậu không nghe thấy à?”
Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng bọn họ, không sợ văng nước miếng vào đồ ăn sao, Tô Hữu Hữu nguýt một cái, nói: “Hai người nói nhiều như vậy, tớ nào biết nghe câu nào, hai người cứ chậm rãi tán gẫu, tớ có việc phải đi trước đây.”
Chung Dực gửi Wechat cho cô bảo hôm nay là ngày cuối cùng báo danh giải thi đấu nấu ăn xã khu, bảo cô về sớm một chút để đi báo danh với anh, hơn nữa buổi chiều là môn tự chọn, cô bây giờ liền đi về.
Dịch Tiêu Đồng theo cô đứng dậy, bắt lấy cổ tay cô: “Em đi đâu? Anh lái xe đưa em đi, xế chiều anh đi làm việc, xe đã đậu ở cửa quán ăn rồi.”
Tô Hữu Hữu đẩy tay anh ra: “Không cần, tự em bắt xe là được rồi, anh cứ làm việc của anh đi.”
Dịch Tiêu Đồng lại cố ý nắm tay cô: “Anh không vội, đưa em đi trước, tiện thể có chuyện nói với em.” Nói xong nhìn về phía Cận Hương: “Xin lỗi, Tiểu Hương, tụi anh đi trước, em cứ từ từ ăn.” Sau đó kéo Tô Hữu Hữu đi trả tiền, rồi kéo Tô Hữu Hữu ra cửa.
Dịch Tiêu Đồng nắm rất chặt, Tô Hữu Hữu giãy không ra nên chỉ có thể bị ép đi theo anh, xe của anh đã dừng cách hai cái xe ở trước cửa hiệu ăn.
Cận Hương đã sớm ăn no, cũng đi theo ra ngoài, nhìn thấy Tô Hữu Hữu và Dịch Tiêu Đồng lên xe, không phải xe đạp! Hơn nữa chiếc xe kia không phải là Volkswagen trong truyền thuyết sao? Hơn một triệu đấy! Dịch Tiêu Đồng lái loại xe này?