- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trời Giáng Hiền Phu
- Chương 42
Trời Giáng Hiền Phu
Chương 42
Cũng không biết là ai chuẩn bị lễ phục dạ hội cho cô, thuần trắng, toàn thân thêu hoa văn tinh xảo giản lược, vừa mới nhìn thì rất bình thường, sau khi mặc vào thì phía sau lưng là chữ V khoét lớn, dài đến tận eo, nếu sâu thêm chút nữa thì mông của cô đều phải lộ ra rồi…..
Kiểu dáng này khiến cô có hơi không tiếp nhận được.
“Tô tiểu thư mặc bộ lễ phục này thật sự rất đẹp.” Chuyên gia trang điểm được mời tới nói như thế, có thể thấy được cô ta rất am hiểu về giao tiếp, công phu trợn mắt nói dối cực kỳ tốt.
Tô Hữu Hữu gượng ép cười cười, ngồi xuống tùy ý để cô ta sắp xếp, vị chuyên gia trang điểm này dường như muốn chứng minh lời nói của mình, búi hết tóc của cô lên, ngay cả mấy cọng lặt vặt cũng không sót lại, cứ như vậy làm cho lưng của cô run lẩy bẩy trong không khí.
“Da dẻ của Tô tiểu thư thật là tốt, cũng không cần phải dùng phấn.” Nói xong cũng bắt đầu thu dọn hòm trang điểm rồi.
Cổ của Tô Hữu Hữu hơi co lại dưới cái lạnh của máy điều hòa trong phòng: “Có thể đổi thành kiểu tóc khác che vai không?”
Chuyên gia trang điểm có hơi khó xử: “Cũng đã định hình xong rồi, nếu như thay đổi còn phải gội đầu lại, thời gian có thể không kịp, kiểu tóc này không đẹp sao? Đường nét cổ của Tô tiểu thư rất đẹp, để trần thì càng đẹp hơn, huống hồ ưu thế của cái váy này chính là ở phía sau lưng, che vai liền che ưu thế lại.”
Cô không muốn loại ưu thế này!
“Thôi, cảm ơn cô.” Tô Hữu Hữu nói xong liền ra ngoài đi về phía phòng của mình.
Tiệc mừng thọ lần này được tổ chức ở biệt thự ngoại ô nhà cô, không đến khách sạn ở ngoài, dường như cô phải hết sức biết điều một chút, vì vậy cũng tiện cho việc Tô Hữu Hữu về phòng lấy áo choàng phủ thêm.
Tô Hữu Hữu từ trong phòng đi ra, bị Thương Thu Lạc đứng ở cửa làm cho sợ hết hồn, anh mặc một thân Tây phục trắng, dường như là cố ý kết thành một đôi với cô, trước ngực còn cài một cái lông chim, cùng một bộ với hoa tai lông trắng của cô, Tô Hữu Hữu châm chọc nói: “Cái lông gà giả này rất độc đáo.”
“Em không thích à? Vậy anh lấy xuống là được rồi.” Thương Thu Lạc nói xong giơ tay tháo cái kim gài kia xuống.
Tô Hữu Hữu ngăn lại nói: “Đừng, điểm sáng của cả bộ quần áo chính là ở chỗ này, bình dân.”
Thương Thu Lạc ý tứ không rõ cười cười, cuối cùng cũng không tháo cái cài áo kia, đưa tay ôm eo cô, cưng chiều nói: “Em thích là tốt rồi.”
Tô Hữu Hữu xoay người tránh tay anh: “Đừng sờ lung tung.” Nói xong sải bước đi xuống lầu, đứng ở cửa giúp vị bố ruột kia của cô đón khách.
Thương Thu Lạc rất nhanh cũng đi xuống, đứng bên cạnh cô, chỉ là không có động tay động chân nữa.
Người đã lục tục đến, có người cô biết, cũng có người cô không biết, Thương Thu Lạc giới thiệu từng người một cho cô, xem ra bố cô lại phát triển bạn hợp tác mới rồi, rất nhiều doanh nghiệp thực phẩm thị phi, không chừng là muốn khai thác thị trường mới, dù sao dã tâm của ông ta vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Lúc nhìn thấy Dịch Tiêu Đồng Tô Hữu Hữu còn rất kinh ngạc, cô không nhớ là Bách Minh và Dịch Thiên Dung Hòa từng hợp tác với nhau? Loại yến tiệc bình thường này bố cô sẽ không mời Dịch Thiên Dung Hòa, dù sao cũng không hợp tác với nhau, không có lý do gì để mời, mời rồi sẽ dễ khiến cho người ta nói là trèo cành cao.
Thương Thu Lạc tiến lên, có vẻ như rất quen thuộc: “Dịch tổng, hoan nghênh.”
Đó là một người đàn ông có mấy phần giống với Dịch Tiêu Đồng, nhưng nhìn rất trẻ trung, cũng có cảm giác ngoài ba mươi, ai vậy nhỉ? Cũng họ Dịch, cô nhớ ba đời Dịch gia là dòng độc đinh mà.
Lúc này, người phụ nữ ngoại quốc đứng bên cạnh người đó đi tới trước mặt Tô Hữu Hữu, đôi mắt xanh biếc của bà ấy không che giấu sự mới lạ chút nào, đặc biệt thân thiện nắm tay Tô Hữu Hữu: “Cháu chính là Hữu Hữu à? Thật đáng yêu ~ giống như Đồng Đồng nói vậy, cô có thể chụp một tấm hình chung với cháu không?” Nói xong từ trong ngực lấy điện thoại ra muốn tự sướиɠ với Tô Hữu Hữu.
Cả người Tô Hữu Hữu đều mơ màng, cũng may Dịch Tiêu Đồng đã ngăn lại nói: “Mẹ, Hữu Hữu còn có việc, lát nữa mẹ hãy chụp đi.”
Người phụ nữ nghe vậy thì có chút thất vọng, cất điện thoại vào lại trong ngực.
Chẳng trách Dịch Tiêu Đồng lại giống con lai, anh vốn dĩ chính là con lai mà! Đây rõ ràng là mẹ của anh! Nhìn tuổi cũng không lớn lắm, hơn nữa cử chỉ cũng hiếm có như thế, quả nhiên sự hiếm có của Dịch Tiêu Đồng là có nguyên nhân.
Dịch Tiêu Đồng cho Tô Hữu Hữu một ánh mắt, cùng bố mẹ anh đi vào trước, nếu như vậy thì người đàn ông kia là bố của anh rồi.
Thương Thu Lạc ở bên cạnh nói: “Nghe nói Dịch phu nhân từ trước đến giờ không tham dự những loại trường hợp thế này, không nghĩ tới lại cùng chồng và con trai đến đây, vẫn là mặt mũi Hữu Hữu lớn.”
Được rồi, đó còn thật sự là bố mẹ của Dịch Tiêu Đồng, giống như là anh chị vậy…..
Sau đó đứng đón khách ở cửa không bao lâu, đã có người gọi hai người họ đi vào, nói là bố cô tìm cô.
Tô Hữu Hữu và Thương Thu Lạc đi vào, bố mẹ Dịch Tiêu Đồng đang nói chuyện với ông ta, xung quanh có không ít người, bố cô mặc dù đang cười, nhưng cũng có thể thấy được sắc mặt ông ta không tốt lắm.
Cô đi vào, Tổng giám đốc Tô với vẻ mặt ôn hòa nhìn cô vẫy vẫy tay: “Nào, Hữu Hữu.”
Tuy rằng Tô Hữu Hữu không vui, nhưng không thể làm bẽ mặt ông ta trước mặt mọi người, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, Tổng giám đốc Tô vỗ vỗ tay cô, nói với bố mẹ của Dịch Tiêu Đồng: “Đứa trẻ này từ nhỏ đã độc lập tự do quen rồi, tôi cũng không biết là nó đã có bạn trai.” Nói xong liền nhìn về phía Tô Hữu Hữu, bên trong giọng nói cưng chiều mang theo oán giận, nói: “Chuyện như vậy sao không nói cho bố biết một tiếng?”
Tô Hữu Hữu có chút mơ hồ, chuyện gì? Bạn trai gì?
Dịch Tiêu Đồng đứng bên cạnh cô, cầm một cái tay khác của cô nói: “Cái này không thể trách Hữu Hữu, đều tại cháu lễ nghi không chu đáo, chúng cháu cũng là mới qua lại chưa được mấy ngày, sợ mạo muội đến hỏi thăm thì không tốt nên vẫn chưa đến, nhưng hôm nay lại nghe bố mẹ nói đến tham gia tiệc mừng thọ của bác, liền cố ý chạy theo bọn họ tới chúc thọ bác, Hữu Hữu cũng bị anh dọa hết hồn nhỉ?” Nói xong nhìn về phía Tô Hữu Hữu, ánh mắt này nhìn cô muốn có bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu.
Tô Hữu Hữu đều sắp bị sợ đến choáng váng rồi có được không, cô thành bạn gái của Dịch Tiêu Đồng từ lúc nào? Hơn nữa còn trực tiếp đi đến bước gặp bố mẹ rồi!
Dáng vẻ của mẹ Dịch dường như rất văn minh, nói: “Chuyện tình cảm của tụi nhỏ là chuyện của tụi nó, chúng ta làm cha mẹ cũng không cần quản nhiều như vậy, cái tuổi này chính là tuổi tự do yêu đương mà.” Nói xong đôi mắt kia phát sáng nhìn Tô Hữu Hữu, giống như Tô Hữu Hữu là sơn hào hải vị ngon lành gì đó.
Tổng giám đốc Tô dường như không nghĩ tới mẹ Dịch lại nói trực tiếp như vậy, gượng ép nở nụ cười, nói: “Nói cũng đúng, chuyện của tụi nhỏ là chuyện của chúng nó, chúng ta là cha mẹ xác thực không nên quản nhiều, nhưng mẹ Hữu Hữu mất sớm, tôi chỉ có một đứa con gái này, đối với chuyện đại sự cả đời của nó khó tránh khỏi để bụng, chuyện như vậy cần phải báo trước cho người cha này, miễn cho giống như bây giờ không chuẩn bị trước.” Ý tứ là bọn họ tới quá đường đột không phân biệt trường hợp rồi.
Mẹ Dịch một bộ dáng vẻ tôi là người nước ngoài nghe không hiểu, nói: “Đây quả thật cũng phải, nếu như Đồng Đồng không nói thì chúng tôi cũng không biết nó có bạn gái đáng yêu như Hữu Hữu, thành bạn trai bạn gái nên nói ngay cho chúng ta biết, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản các con, đúng không Tô tổng?”
Tổng giám đốc Tô liếc nhìn Tô Hữu Hữu, đúng là ông ta đã đánh giá thấp con gái của mình rồi, cũng hiểu được tiên hạ thủ vi cường* rồi, ông ta vốn là muốn mượn cơ hội lần này để đính hôn cho cô và Thương Thu Lạc, nhưng không nghĩ tới người nhà họ Dịch đã ra mặt trước, còn tán thành chuyện bọn chúng qua lại như thế, làm loạn trong trường hợp lớn như thế này không phải là hành động sáng suốt.
(*: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế.)
Tổng giám đốc Tô gật gật đầu, không nói gì.
Mẹ Dịch cười ha ha tiến đến bên cạnh Tô Hữu Hữu: “Nào, Hữu Hữu, chụp hình với dì.” Nói xong một mình kéo cô qua một bên lấy điện thoại trong ngực ra, gọi về phía bố của Dịch Tiêu Đồng: “Ông xã, lại đây giúp tụi em chụp hình!”
Bố Dịch Tiêu Đồng dường như là người tương đối nghiêm túc, nghiêm mặt đi tới, nhận lấy điện thoại, nhưng lời nói tương đối điếu tạc thiên*: “Bố chắc là càng muốn nhìn cháu trai và cháu dâu chụp chung, không quá muốn thấy con dâu chụp với cháu dâu đâu.”
(*: Điếu tạc thiên (吊炸天): là một từ lưu hành trên mạng Trung Quốc, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.)
Cái quỷ gì vậy! Cô biến thành cháu dâu từ lúc nào!
Mẹ Dịch chu mỏ nói: “Không mà, em muốn chụp, chụp xong sẽ để cho con trai lên.” Nói xong thân thiết ôm vai Tô Hữu Hữu, tay làm chữ V đáng yêu.
Chồng bà rất phối hợp chụp cho bọn họ một tấm.
Mẹ Dịch nhìn tấm hình một chút, dường như rất hài lòng, nhìn Dịch Tiêu Đồng vẫy vẫy tay: “Con trai lên đi, đến lượt con.”
Tô Hữu Hữu đầu đầy vạch đen, cô là điểm du lịch gì sao?
Dịch Tiêu Đồng đứng bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa sẽ giải thích với em.”
Tô Hữu Hữu liếc anh một cái: Tốt nhất là anh nên có một lời giải thích hợp lý.
Mẹ Dịch giơ điện thoại, nói: “Thân thiết một chút ~ người trẻ tuổi đừng câu nệ như vậy ~”
Tiếng Trung của mẹ Dịch thật là tốt, còn có thể dùng từ “Câu nệ” này.
Dịch Tiêu Đồng rất nghe lời mẹ, đưa tay ôm eo Tô Hữu Hữu, cúi đầu khẽ mỉm cười với cô: “Hữu Hữu hôm nay rất đẹp.”
Tô Hữu Hữu nhìn về phía Dịch Tiêu Đồng, Âu phục thẳng tắp, tóc bóng loáng, tạo hình tiêu biểu của phú nhị đại: “Nhưng hôm nay anh lại không quá đẹp trai.”
“Woa woa! Hoàn mỹ!” Mẹ Dịch đem tấm hình tới cho bọn họ xem, trong hình hai người thân mật đứng cạnh nhau, đưa tình nhìn nhau, đen với trắng, nhìn thật giống một đôi.
Chụp xong tấm hình, Tô Hữu Hữu và Dịch Tiêu Đồng mới được coi như là tự do, hai người lấy thân phận là người yêu đi vào trong góc đợi.
“Chuyện gì thế này?”
Dịch Tiêu Đồng nói xin lỗi: “Thứ lỗi cho anh đã tự chủ trương, anh nghĩ Hữu Hữu em nhất định sẽ không biết, hôm nay bố em là muốn em và Thương Thu Lạc đính hôn với nhau, sau khi anh nghe nói liền nói với bố mẹ anh là anh và em qua lại, phải ngăn cản em đính hôn, anh biết so với đính hôn cùng Thương Thu Lạc thì em sẽ chọn giả làm bạn trai bạn gái với anh.”
Tô Hữu Hữu lại một lần nữa kinh hoàng, chẳng trách thường ngày đều không cho cô mặc tương xứng với Thương Thu Lạc, ngày hôm nay lại xứng thành một đôi, hóa ra là muốn đính hôn! Dịch Tiêu Đồng làm sao mà biết được?
“Làm sao anh biết?”
Dịch Tiêu Đồng đáp: “Có người nói cho anh biết, cụ thể là ai em có thể không hỏi không?”
Thần bí như vậy? Được rồi, lúc trước cô không cho anh tra hỏi chuyện Chung Dực, lúc này cô cũng không hỏi cho ra nữa.
“Được rồi, em không hỏi, thế nhưng bố mẹ anh làm sao lại đồng ý? Anh lừa bọn họ như thế có được không?”
Dịch Tiêu Đồng cười nói: “Mẹ anh vẫn luôn giục anh tìm bạn gái, hơn nữa lúc trước anh đã nhắc đến em với bà ấy, cho nên bà ấy cũng đã sớm biết một chút tình huống, bà rất thích em, vì vậy cũng không phản đối.”
Anh đã sớm nói với mẹ anh về cô? Tại sao? Nhưng trước mắt đây không phải là trọng điểm.
Tô Hữu Hữu lại nói:” Tại sao anh phải giúp em như vậy? Nói ra trong trường hợp này, sợ là rất nhiều người đều cho rằng Dịch Thiên Dung Hòa muốn làm thông gia với Bách Minh, đây cũng không phải là việc nhỏ.”
Dịch Tiêu Đồng rất ung dung nói: “Đây cũng không phải là việc lớn gì, không cần lo lắng nhiều như vậy, em giả làm bạn gái anh, cũng giúp anh tránh đi rất nhiều phiền phức, anh không có bạn gái, phỏng chừng mẹ anh sẽ tự tiện chủ trương để anh đi xem mắt.”
“Anh mới hai mươi mốt bà ấy liền để anh đi xem mắt?” Mẹ của anh đến cùng là đối với việc có con dâu có bao nhiêu khát khao đây!
Dịch Tiêu Đồng nhún nhún vai, nói: “Bố mẹ anh mười tám tuổi đã sinh ra anh, vì vậy bọn họ cảm thấy anh hai mươi mốt tuổi vẫn chưa có bạn gái là không bình thường.”
Mười tám tuổi! Chẳng trách nhìn còn trẻ như vậy! Có điều, tảo hôn sinh đẻ sớm mới không bình thường chứ!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trời Giáng Hiền Phu
- Chương 42