Hắn chưa kịp xuống nhìn xem là cô nương nào trẻ trâu đi trêu chó đến nỗi bị chó đuổi thì một cơn gió vụt qua, mang theo một cái của nợ gắn vào người hắn.
Hỡi cơn gió kia
Sao người để lại
Của nợ này cho ta?
Người làm lòng ta
Tan nát mất rồi...
Hành Liên Uyên: "..." Bỗng dưng tuột ra thơ là thế nào? Đập bàn, hắn đang như này còn làm thơ con cóc? Vui lắm à? Lương tâm ngươi chó ăn rồi à?
"Gâu gâu.. grừ... grừ..." Tiếng sủa của đại ca chó đen truyền vào trong xe làm Hành Liên Uyên tỉnh táo hơn, nhìn người đang ở trên người mình, hắn giật giật mí mắt, trèo lên xe với tốc độ nháy mắt, cô nương này ăn gì vậy? Cái quan trọng ôm người hắn làm gì? Hắn cũng sợ chó! Ôm hắn cũng không có tác dụng chống chó! Để hắn bình tĩnh chút, hình tượng, mặt mũi không thể mất được!
Hành Liên Uyên khổ sở nói: "Cô nương có thể xuống trước được không? Nam nữ thụ thụ bất thân..." Huống chi... hắn chỉ cần động chút, bàn tay hắn để phía dưới sẽ chạm vào... vào mông cô nương này!
Còn nữa, hắn thấy mình bị chiếm tiện nghi!
Tiện nghi của hắn cứ thế bị...
Hành Liên Uyên kêu gào trong lòng, từ trước tới giờ hắn chưa bị ai bám vào như vậy, còn trong tình trạng dở khóc dở cười. Hắn quyết lần nào ra phủ cũng phải xem ngày.
"Ta sợ." Giọng Hình Hoa Hoa phát ra, nàng run run tỏ vẻ sợ hãi, nàng nói rồi tay nàng bám chặt cổ hắn hơn.
Tiện nghi mỹ nam dâng tới tay, không chiếm mới ngu si! Nàng là thiểu năng trí tuệ, à nhầm nàng mới không thiểu năng trí tuệ mà không chiếm, vả lại đây là phu quân tương lai có chiếm tiện nghi cũng bình thường như cân đường hộp sữa, nàng không bị gắn mác biếи ŧɦái, hám trai.
"Dạ Di, đuổi chó." Hành Liên Uyên suy nghĩ bất đắc dĩ lắm mới gọi ám vệ của mình.
Dạ Di nào đó đang ở trên cây: "..." Vương gia, người nói gì? Thuộc hạ không nghe rõ?!
Bảo ám vệ đuổi chó? Còn đâu phẩm chất của ám vệ? Còn đâu danh dự nghề nghiệp ám vệ nữa!?
Dạ Di suy tư hồi lâu cuối cùng vẫn đi đuổi chó cho vương gia, ai bảo ngài ấy là chủ!
Sau đó, đại ca chó đen nằm trên đất, bốn chân bị trói thành kiểu chuẩn bị đem đi nướng sống và không làm l*иg.
Đại ca chó đen mặt đáng thương, mắt to long lanh đọng nước, cái mồm dài kêu ư ử nhìn Dạ Di chờ mong, mặt nó khắc chữ: "Ta đáng yêu thế này? Ngươi vì sao trói ta? Thả ta ra đi mà..." Khác hẳn bộ dạng hung dữ, nhe răng nanh khi cắn mông Hình Hoa Hoa, đúng là đồ chó.
Dạ Di: "..." Đúng là đồ chó thật.
Dạ Di trói xong cất giọng: "Vương gia, chó đã bị trói rồi ạ." Hành Liên Uyên mỉm cười, ôn hòa nói với Hình Hoa Hoa: "Cô nương, có thể buông ta ra được rồi." Nàng nghe xong tự nhiên ngồi phịch vào lòng hắn, rồi giả bộ ngất xỉu, đầu rất thoải mái ngả trên vai hắn.
Chỉ là lúc nàng ngồi phịch xuống đã ngồi trúng vào một tay của hắn
Hành Liên Uyên tay chạm cái mông bị cắn rách một lỗ khá lơn nhưng vẫn còn quần trong của nàng, tiện tay bóp một cái, cảm xúc căng mềm ở mông nàng làm hắn ngớ ngớ.
Hành Liên Uyên: "..." Mềm phết... khoan, hắn sờ mông không phải, hắn vừa bóp mông cô nương người ta!
Hắn hỗn loạn ôm nàng, đôi mắt nhìn nàng...
Y phục xốc xếch, tơi tả, không chỉnh tề, đầu tóc rối loạn.. gương mặt kia, nhỏ nhắn xinh xắn, mũi cao, lông mi dài, đôi môi nhỏ khép hờ, bên má có một vết bớt nhỏ.
Sao hắn thấy có chút quen mắt nhỉ?
Hành Liên Uyên tìm kiếm trong trí nhớ nhưng không thấy, đành buông bỏ, đằng nào cũng phải chịu trách nhiệm, biết hay không cũng thế.
Hắn suy nghĩ cầm lấy áo choàng, bọc nàng lại, áo choàng lớn che hết thân thể nàng, hắn giơ tay, bóp nhẹ lên cái mũi của nàng, một hồi cứ yên như thế.
"Sắp chết vì không thở được rồi! Buông mũi người ta ra!" Nàng nhíu mày, đánh lên cái tay đang bóp mũi mình.
Tên này, bóp mông nàng thì thôi, còn bóp mũi? Tính thủ tiêu nàng à? Tiểu xinh đẹp ta khả ái, dễ thương như vậy, nỡ lòng sao?
Hắn biết nàng giả vờ nên hắn dùng cách này, hừ, nhìn hắn đẹp nhưng không ngốc!
(Aiza... nếu nam chính Huyền Ngọc ngây thơ yêu mị, thì nam chính bên này hiền dịu nhưng khá thông minh nha! Tội đại ca chó đen nào đó... Muốn ra chương nhanh cho đọc thì bấm theo dõi truyện cũng có thể theo dõi ta và đề cử lẫn cmt ><)