- Không biết muộn như vầy thái tử còn đến đây có việc sao ?
- Ta...ta..., cô nương là ai, tại sao lại ở đây ? - Hoắc Lăng Thiên ấp úng.
Thiên Thanh Nguyệt nhướn mày, tiểu Dương không vui nhìn hắn.
- Không cho ngươi nhìn tỷ tỷ.
Thái tử giật mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy tiểu đệ của hắn có biểu hiện này, cô nương này rốt cuộc là ai ?
- Thất lễ, ta vừa từ ngoài cung về, nghe nói tiểu đệ xảy ra chuyện nên vội đến đây, không biết cô nương là...
- Thiên Thanh Nguyệt. - Nàng nhàn nhạt trả lời.
- Thiên cô nương, đa tạ cô nương đã giúp đỡ tiểu đệ ta.
Hoắc Lăng Thiên cúi người nói. Thiên Thanh Nguyệt không nói gì, nàng bế tiểu Dương ngồi xuống giường rồi lạnh nhạt nói :
- Ngươi là thật lòng quan tâm đến tiểu Dương hay chỉ muốn tỏ vẻ là một thái tử biết đối nhân xử thế trước mặt người khác.
- Cô nương đừng hiểu lầm, tuy ta không biết cô nương và tiểu đệ ta có quan hệ gì, nhưng ta chắc chắn ta xem tiểu đệ là đệ đệ của ta.
Hoắc Lăng Thiên vội nói, liếc nhìn về phía tiểu đệ nhà mình, haiz, người ta chẳng thèm để ý mà đang chơi đùa với hai bàn tay của cô nương.
- Tại sao ? - Nàng hỏi
Hắn cảm giác được, vị Thiên cô nương đây không phải người thường hắn vẫn nên nói thật thì hơn.
- Thật ra trước đây ta được tiểu đệ cứu mạng.
Có gì đó chợt lóe trong đầu nàng, ra là lần đó sao.
- Lúc trước ta bị sát thủ đuổi gϊếŧ nên đã trốn đến đây rồi tình cờ gặp tiểu đệ, lúc đó ta mới nhớ là còn một vị hoàng tử từ lúc mới sinh đã bị phụ hoàng đem nhốt vào lãnh cung. Bị đệ ấy bắt gặp ta cũng không biết tính sao, sau đó tiểu đệ giấu ta dưới gầm giường ta mới thoát chết. Cũng chính từ lúc đó, ta đã luôn quan sát tiểu đệ, đệ ấy khác với những đệ đệ khác của ta, ta muốn bảo vệ đệ ấy.
Nếu hắn mà biết lúc đó tiểu Dương đá hắn vào gầm giường không phải vì cứu hắn, mà vì nhìn hắn bẩn quá tiểu Dương không muốn thấy nên mới làm vậy, thì không biết hắn còn có thể nói lời này không đây.
- Vậy ý là ngươi muốn bảo vệ đệ ấy ?
- Phải !
- Ngươi nên nhớ, tiểu Dương bị các ngươi gọi là ma vương chuyển thế, đã thế còn đối xử với đệ ấy như vậy, ngươi nghĩ ta có thể tin sao ?
- Tin tưởng ta, ta chắc chắn sẽ không để ai khi dễ đệ ấy.
- Ngươi có gì để ta tin ?
- Mạng sống của ta !
Nàng có chút ngạc nhiên, mặc dù không muốn, nhưng không phải lúc nào nàng cũng là người. Nàng thật hận bản thân mình, lúc nào cũng phải dựa vào người khác để bảo vệ tiểu Dương, đến lúc nào nàng mới có thể trở thành người hoàn toàn đây ? Chắc chắn nàng phải tìm ra , lúc đó nàng sẽ tự mình bảo vệ đệ ấy.
- Được, đến lúc đó không chỉ là cái mạng của ngươi mà còn là của cả cái hoàng cung này, ngươi nên nhớ lấy.
- Ta biết. Vậy tiểu đệ, đệ đến sống cùng ta chứ ?
Tiểu Dương liếc hắn, quay mặt dụi vào ngực nàng.
- Tiểu Dương muốn ở với tỷ.
- Tỷ vẫn ở với đệ mà. - Nàng vỗ vỗ lưng tiểu Dương.
- Tiểu Dương ? - Thái tử thắc mắc
- Bạch Thiên Dương. - Tiểu Dương liếc hắn
- Hả ?
- Tên đệ ấy, Bạch Thiên Dương. - Thiên Thanh Nguyệt nhàn nhạt nói.
- Nhưng...
Đột nhiên một đạo ánh mắt sắc bén bắn về phía hắn khiến hắn rùng mình, làm những lời muốn nói chỉ còn cách nuốt vào bụng. Ánh mắt của Thiên cô nương đáng sợ quá, đừng trách hắn dù sao hắn vẫn chỉ là một đức trẻ thôi nha, hắn mới có 13 14 tuổi chứ mấy, bị đe dọa cũng biết sợ mà.
- Khụ... Người đâu !
- Có thuộc hạ !
Từ ngoài cửa xuất hiện ba bóng dáng cao lớn, cung kính hành lễ.
- Đây là thủ hạ của ta, người bên phải tên Hắc Dạ, ở giữa là Hắc Lang, người còn lại là Hắc Nhạn. Họ sẽ lo mọi việc ở đây, cô nương và tiểu đệ chỉ cần theo ta là được.
- Được.
Sau đó nàng bế tiểu Dương đi theo Hoắc Lăng Thiên về phủ thái tử. Không biết mọi việc có bớt phiền toái hơn không, hay là càng thêm rắc rối đây.