Chương 49

Chương 49: ba ba tự mình tắm cho Quyên Nhi.

Đêm xuống làm say lòng người, ánh trăng mê hoặc. Mẹ Trương sớm dỗ Tâm Tâm ngủ, Quách Thành cùng Quyên Nhi ở trong phòng ngủ.

Trong phòng ngủ không bật đèn, rèm che cửa sổ sát đất cũng không buông xuống, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh rộng chiếu sáng, có thể thấy được cảnh vật mờ ảo ở phía trước cửa sổ.

Chỉ thấy trên cái ghế nằm đặc chế, một người đàn ông trung niên cường tráng đang nằm, hắn nằm nghiêng người thoải mái trên ghế, hai chân khẽ mở ra.

ở trên người hắn, có một cô gái da thịt trắng tuyết, dáng người mảnh khảnh, hai chân ngồi khóa trên người đàn ông, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mỹ.

" A...Ân....a...ân...ba ba....chậm một chút...ân...." Cô gái nũng nịu kêu lớn, âm thanh dễ nghe, nghe xong lại cực kì hưởng thụ triền miên.

Không cần phải hỏi, đây là Quách Thành và con gái, mà hai bọn họ, chính là đang ngồi trên ghế tính giao hưởng thụ.

Tư thế hiện tại chính là nữ trên nam dưới, nhìn như Quyên Nhi ngồi khóa trên người cha, kì thật hạ thể cô và cha đang liền nhau, mật động giữa hai chân cô đã sớm bị côn ŧᏂịŧ của cha cắm vào thật sâu.

Từng đợt rêи ɾỉ của cô đã xác minh hung khí của cha đang luật động trong cơ thể của cô.

Cha một bên nắm eo nhỏ con gái nhẹ nhàng đung đưa, một bên dốc lòng hỏi cô: " Tư thế này có thoải mái không?"

" A...Ân....có..." Quyên Nhi thấp đầu, hai tay vô lực đặt trên bắp tay rắn chắc của cha.

Nghe được câu trả lời say mê của con gái, Quách Thành cười khẽ, nhéo nhéo cặρ √υ" không ngừng lay động của cô, thấp giọng hỏi: " Tại sao làm nhiều lần như thế? Tiểu huyệt của con còn mẫn cảm như vậy? Cho dù con đã sinh con nhưng cũng không giống với đã sinh con!"

Quyên Nhi một bên cảm nhận tính khí của cha mấp máy trong cơ thể mình, một bên hưởng thụ đáp: "Ân...đó là bởi vì....người ta còn trẻ.....nếu người ta qua ba mươi tuổi...mới không phục hồi nhanh như vậy..."

Quách Thành cười ha ha nói: " Ai nói? Đàn bà ba mươi như sói, bốn mươi như hổ! Khi đó mới là thời điểm du͙© vọиɠ của con mãnh liệt nhất!"

"Ân...a...khi đó Tâm Tâm đều đã lớn...con còn phải quản nó...làm sao còn tinh lực làʍ t̠ìиɦ mỗi ngày....ân"

" Ha ha, con tiểu yêu tinh này, không bằng con nói khi đó ba ba đã sắp sáu mươi, già rồi bất lực đi?"

"Ân...nói bậy....người ta Đường Minh Hoàng bảy mươi tuổi vẫn còn có thể làm....cha mới năm mươi sáu mươi tính là cái gì?"

" Ha ha ha! Đúng thật là như vậy! Nhưng mà nếu tính ra, đến lúc con ba mươi lăm tuổi, ba ba đã cắm tiểu huyệt của con mười tám năm, tiểu huyệt kia của con cũng nên rộng ra thôi!" nói xong, Quách Thành vươn ngón tay, xấu xa cắm vào chỗ hắn và con gái nối liền với nhau...

"Ô...ba ba...Nhẹ chút..." Quyên Nhi nhíu nhíu lông mày xinh đẹp tuyệt trần, dù vậy cũng không quên cùng cha tán tỉnh.

"Ân...khi đó tiểu huyệt của người ta rộng...cha cũng già đi...chúng ta sẽ không làm!"

" Ha ha! Làm sao có thể như vậy? Mặc kệ con biến thành như thế nào, ba vừa nhìn con một cái liền có xúc động cắm con không thương lượng!"

" Ô...người thật là xấu..."

" Ha ha, con nói cái gì?"

" Ba ba, thật là xấu, thật là xấu...." Quyên Nhi nũng nịu nói, cố ý chọc tức ba ba.

Quách Thành làm bộ giận dữ ngồi dậy thật mạnh, kéo cơ thể Quyên Nhi tránh ra khỏi côn ŧᏂịŧ, sau đó kéo Quyên Nhi nhốt vào trong ngực.

mật động vừa mới bị cắm tràn đầy nóng cháy, bỗng nhiên lại hư không, cảm giác thật là khó chịu khổ sở!

Quyên Nhi bất mãn lớn tiếng hừ hừ nói: " Ai nha! đừng như vậy mà! người ta khó chịu!"

Quách Thành cười to, ôm lấy Quyên Nhi đứng dậy, ba bước dồn thành hai đi đến trước giường, buông cơ thể đầy đặn của Quyên Nhi, hai đùi ngọc đặt ở hai bên giường, sau đó Quách Thành mở đèn nhỏ đầu giường, giơ hai chân con gái lên, côn ŧᏂịŧ nhắm ngay hoa huyệt, cắm vào thật mạnh!

" Hồng hộc! hồng hộc!" chỉ nghe tháy tiếng côn ŧᏂịŧ ma sát cùng âm thịt của Quyên Nhi, tiếng nước quanh quần trong phòng ngủ.

"A! ba ba...thật thích a...a....nhanh chút nữa..." hai chân Quyên Nhi đạp lung tung, dâʍ đãиɠ không tả nổi.

" Tiểu tao hóa! Con muốn con mẹ nó ép khô lão tử sao? Một trăm cái có đủ không?" Quách Thành hùng hùng hổ hổ muốn giáo dục du͙© vọиɠ phấn chấn của con gái, động tác hạ thể không hề giảm bớt.

"Đủ....đủ...hừ....ép khô cha....đỡ cho cha bên ngoài ăn vụng..." Quyên Nhi mê loạn trả lời cha.

" Ha ha, tiểu da^ʍ phụ! Thì ra là ôm tâm tư này nha? Nói thật nha, từ khi có con, cha liền mất đi hứng thú với phụ nữ khác, lại đừng nói mấy người kia làm sao đẹp bằng con gái của cha..."

"Ô ô...chỉ mong vậy...."

Xong một vòng, Quách Thành ôm con gái đặt vào phía trong, bản thân cũng lên giường, nằm bên cạnh con gái.

Hắn tách hai chân của con gái, xem xét nơi riêng tư của cô

"Đều đã làm nhiều lần như thế, tiểu huyệt vẫn nộn! Cho dù đã sinh con cũng không quá khác khi chưa sinh! Con thật sự là trời sinh dâʍ đãиɠ!"

" Làm sao lại thế? Chỗ kia của người ta so với trước đây đã thay đổi rất nhiều! Trước kia nơi đó hồng nhạt, cho dù....tiểu âm thần vẫn có màu hồng nhạt, nhưng mà cha xem....xung quanh đã biến thành màu hồng tím, còn cái âm đế..."

Nói xong, Quyên Nhi nhéo nhéo âm đế của mình, có điểm oán trách nói: " Hừ! toàn bộ âm đế đã biến thành màu hồng tím, còn không phải mỗi ngày cha cắm con? Người ta nói nha, số lần làʍ t̠ìиɦ nhiều, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của phụ nữ sẽ biến thâm...."

" Ha ha, sẽ không, khi làʍ t̠ìиɦ bị sung huyết, âm đế sẽ đổi màu, nhưng khi làm xong, màu sắc sẽ chậm rãi khôi phục bình thường..."

" Cha mỗi ngày đều cắm người ta, cắm xong rồi nơi đó dính dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngày hôm sau cha lại cắm, như vậy chỗ đấy của con, mỗi ngày đều là nước, làm sao có thể khôi phục màu sắc?"

"Ha ha! tiểu yêu tinh này! Suy nghĩ thật nhiều, được! Ba ba cắm xong sẽ giúp con rửa sạch!" Quách Thành nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Quyên Nhi , sủng ái nói, hơn nữa xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm lấy cái chậu sạch sẽ và nước ấm rồi trở về.

Quách Thành để Quyên Nhi nằm ngửa, dưới thân cô đặt một cái khăn sạch sau đó để chậu ở một bên, dốc lòng vì Quyên Nhi lau rửa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.

Ngọn đèn rọi xuống, nơi nữ tính riêng tư đầy mê người của Quyên Nhi đầy đủ không sứt mẻ bại lộ trước mặt cha, Quách Thành yêu thích không thôi xoa nắn, trước tiên lau sạch âm đế, lấy sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong âʍ đa͙σ, sau đó lại bắt tay với vào khe hở âm thần, lấy hết dâʍ ŧᏂủy̠ còn sót lại trong đó.

một bên lau, Quách Thành một bên mỉm cười nói với con gái: " Nhìn xem ba ba có bao nhiêu tri kỉ! Cắm con xong lại còn rau rửa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, nếu gả cho người khác, có ai làm được thế này không?"

Quyên Nhi lấy tay che mặt, nhỏ giọng thì thào: " Nhanh một chút! Người ta mắc cỡ chết đi được!"

Quách Thành cười ha ha có ý dugnf sức nhéo âm đế của con gái, thấp giọng nói: " Con nha, thẹn thùng cái gì? Lỗ nhỏ tu nhân này đỡ sớm bị côn ŧᏂịŧ của cha tối ngày cắm rút cả trăn nghìn lần rồi! Thậm chí tϊиɧ ŧяùиɠ của ba đều đã chạy đến bụng của con khiến con mang thai rồi, bây giờ ba miết như vậy, con còn xấu hổ?"

"Ân...tuy rằng như vậy....nhưng cha không e dè lau rửa nơi đó của người ta...ân...vẫn rất là xấu hổ a..."

" Ha ha! Xấu hổ cái gì mà xấu hổ? Sau này lại có nam sinh nào theo đuổi con, liền cho hắn đến nơi này, để cho bọn hắn xem ba ba tự mình lau rửa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của con như thế nào, một đám bọn hắn chắc chắn sẽ bị dọa chạy mất."

" A...thật là xấu!"

" Ha ha, tiểu tao hóa, nói vậy mà con nghĩ là thật sao?"

" Ba ba trứng thối! Dám lừa con!"

Quách Thành bất đắc dĩ cười, nhẹ giọng nói: " Thật lâu, ba lau tiểu hạt tiêu của con sạch sẽ lắm!"

Nói xong, vắt khăn tắm thật mạnh, mang chậu đi về phía phòng tắm đổ nước.