Chương 27: Anh đi cùng em

Cảnh Thù rùng mình, ném điện thoại đi theo phản xạ, tránh xa tiếng khóc quỷ quái khiến cô sợ phát khϊếp ban nãy. Cuối giường thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng than khóc, Cảnh Thù phải mất một lúc mới bình tĩnh được để nhấc điện thoại lên. Cô liếc thấy điện thoại vẫn đang ở chế độ nối máy, kéo lên trên xem tên người gọi là ai, sau đó đưa điện thoại sát tai, đáp lời đối phương: "Có chuyện gì?"

"Hu hu hu, chị Cảnh ơi.."

"Nói tiếng người đi." Nghe thấy một cậu con trai lại khóc lóc đến mức này, da gà da vịt khắp người cô thi nhau nổi lên.

"Vâng ạ, chuyện là như này ạ. Dạo gần đây tên khốn Khưu Bân vô cùng kiêu ngạo, thấy chị Cảnh lâu lắm không tới nên bắt đầu bắt nạt bọn em, nói muốn thách đấu với chị. Bọn em lúc đấy tức quá nên.. nên lỡ miệng đồng ý mất rồi."

Giọng nói lúc đầu còn mạnh mẽ, càng về cuối càng nhỏ dần. Cảnh Thù cảm thấy hơi đau đầu, Khưu Bân lầ một tên điên. Lần trước nhận được tin cô đã từ chối rồi, không ngờ cuối cùng cô lại thua đàn em. Nghĩ đến đây, Cảnh Thù lại hỏi: "Nó khích em à?"

"Ừm, khụ, chuyện đó.."

Đầu dây bên kia không nói rõ được lí do.

"Vâng." Lông mày Cảnh Thù khẽ cong, ánh mắt sáng lấp lánh, khóe mắt đậm phong tình. Vẻ kiều diễm và thuần khiết của cô ngập tràn trên gương mặt.

Sau khi rửa mặt xong, Cảnh Thù thấy Kỉ Ngôn Thanh vẫn chờ cô ở cửa, liền hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Kỉ Ngôn Thanh không nói gì, anh chỉ nắm tay dắt Cảnh Thù xuống dưới. Cảnh Thù chốc chốc lại lén nhìn anh, không biết nên thuyết phục anh thế nào.

"Hôm nay anh không tới công ty thật à?"

Mặt Kỉ Ngôn Thanh không chút biểu cảm, anh nói: "Em muốn anh cuối tuần cũng phải đi làm à?"

"Không phải." Cảnh Thù xua tay, không dám nhìn anh: "Trước đây em chưa bao giờ thấy anh có ngày nghỉ, thậm chí cả công ty đều nghỉ lễ mà anh vẫn đi làm."

"Đấy là chuyện trước đây."

Kỉ Ngôn Thanh ấn lại người cô vào ghế, đợi cô ăn xong bữa sáng mới dịu dàng hỏi: "Sao nào, em có chuyện gì?"

Cảnh Thù lặng người, thầm than sự nhạy bén của anh, cô còn chưa kịp nói gì anh đã biết rồi.

"Khụ, tối nay em có việc cần ra ngoài, anh có cho em đi không." Cảnh Thù chớp chớp mắt với anh.

Kỉ Ngôn Thanh hơi ngẫm nghĩ, anh nhớ lại vẻ mặt lạnh như băng ban nãy của Cảnh Thù lúc anh đang đứng ngoài cửa. Nhìn đôi mắt tràn đầy hi vọng của cô anh thật khó lòng mà chối từ nên chỉ nói: "Được chứ, vừa hay tối nay anh không có việc gì. Để anh đi cùng em."

"A chuyện đấy.." Cảnh Thù nuốt nước bọt, cười lấp liếʍ: "Thôi không cần đâu, anh bận gì thì cứ làm, không nhất thiết phải đi cùng em."

Cô sợ đến lúc đó anh sẽ ngăn không cho cô lên xe. Kiếp trước mọi việc sẽ diễn biến như thế, Kỉ Ngôn Thanh sẽ không cho phép cô tham gia vào những việc có tính nguy hiểm như này, sau đó suýt nữa vì việc này mà không cho lái xe nữa. Nói thật kĩ năng đua xe của cô vẫn tính là ổn, vụ tai nạn xe ở kiếp trước hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.

"Anh không bận, đi với em được mà." Kỉ Ngôn Thanh nghiêm túc nhìn cô, giọng nói bỗng trở nên hơi căng thẳng: "Hay là em không muốn anh đi cùng?"

"Không phải, không phải không muốn." Cảnh Thù nhíu mày, quan sát biểu cảm của anh thật cẩn thận, sau đó mới nói: "Anh đi cũng được, nhưng mà anh phải nghe lời em, có được không?"

Nhìn cô một hồi lâu, Kỉ Ngôn Thanh gật đầu.

Cảnh Thù thở phào, mặc dù không biết đến lúc đó anh có chịu buông tay không, nhưng ít nhiều gì thì bây giờ anh ấy cũng hứa rồi. Cứ đi trước đã rồi có gì tính sau.

Một ngày của họ cứ nhàm chán trôi qua như vậy. Sau bữa cơm tối lúc chuẩn bị đi, Cảnh Thù cứ một mực đòi lái xe. Kỉ Ngôn Thanh đấu không lại nên chỉ đành đưa chìa khóa cho Cảnh Thù. Trên đường đi Cảnh Thù chỉ lặng lẽ lái xe nhưng trống ngực lại đập liên hồi, cô không dám nhìn Kỉ Ngôn Thanh. Cô càng lúc càng lái tới một chỗ hẻo lánh. Mặc dù Kỉ Ngôn Thanh dọc đường không hé nửa lời nhưng đôi môi đang mím chặt cũng thể hiện được phần nào tâm trạng trong anh.