Nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của anh, trong mắt Cảnh Thù dần ngập tràn ý cười. Thực ra cô luôn tin tưởng anh, kiếp trước hai người ở bên nhau mười năm, suốt mười năm ấy anh luôn đối xử rất tốt với cô. Dù nay Cảnh Thù sống lại mười năm trước thì Kỉ Ngôn Thanh vẫn là Kỉ Ngôn Thanh.
Nhưng cô tin anh là một chuyện, được nghe anh đích thân nói ra lời ấy mới thật yên lòng làm sao. Đồng thời trải qua việc lần này với Lâm Vịnh Tuyết, cô càng hiểu thêm về sự ưu tú của anh. Một người tới đâu cũng được săn đón như anh lại chấp nhận tất cả để ở bên cô, bảo vệ cô. Cô không thể phủ nhận, dù Kỉ Ngôn Thanh mang giông bão đến đời cô, anh cũng là người che chắn cô khỏi sương giá cuộc đời.
"Anh Kỉ này, em muốn làm một việc."
Khuôn mặt Cảnh Thù so với bàn tay Kỉ Ngôn Thanh trông thật nhỏ bé, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía anh, dáng vẻ này ai có thể nỡ lòng từ chối.
Hầu kết Kỉ Ngôn Thanh hơi động đậy, đôi mắt như sâu hơn: "Chuyện gì?"
"Anh nhắm mắt lại đi đã."
Kỉ Ngôn Thanh quan sát nụ cười tươi tắn của cô, sau đó anh chậm rãi nhắm mắt lại. Cảnh Thù chầm chậm tiến sát gần anh, dần cảm nhận được hơi thở của người đối diện. Nhịp tim đập liên hồi, đôi môi hai người chạm vào nhau. Khi hơi thở giao hòa, nhịp thở của Kỉ Ngôn Thanh đột ngột dừng lại. Khi Cảnh Thù định lùi lại, anh lập tức mở to đôi mắt sắc lẹm, đáp trả lại nụ hôn của cô một cách cuồng nhiệt.
"Em đang nghĩ gì thế?"
Giọng nói thấp trầm vang bên tai, Cảnh Thù định quay người đáp thì đã bị kéo xuống sofa. Ôm chặt cơ thể nhỏ bé trong lòng, ngọn lửa vừa mới được dập tắt trong người Kỉ Ngôn Thanh lại được nhóm lên.
"Không.. không nghĩ gì cả." Cảnh Thù không dám nhìn mà vội đẩy anh ra.
Kỉ Ngôn Thanh cũng thuận thế thả cô ra, Cảnh Thù dễ dàng thoát khỏi vòng tay anh. Còn chưa kịp ngạc nhiên sao lần này anh lại buông tay nhanh thế, Cảnh Thù lại cảm thấy da anh lạnh toát.
"Anh tắm nước lạnh đấy à?"
Mặc dù bây giờ thời tiết không lạnh nhưng cũng đâu nóng tới mức đấy nhỉ? Cảnh Thù cứ suy nghĩ miên man về chuyện ấy.
"Ừ." Chỉ đơn giản đáp một câu như vậy, Kỉ Ngôn Thanh vươn tay với lấy máy tính tiếp tục xử lí công việc đang chất đống.
Cảnh Thù mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Thấy anh tập trung vào công việc, cô nhướn mày liếc về phía phòng tắm rồi khe khẽ cầm quần áo vào trong.
Môi Kỉ Ngôn Thanh hơi cong lên nhưng anh không dám ngẩng đầu nhìn. Dù khả năng kiềm chế của anh có tốt đến đâu, khi đối diện với người mình yêu cũng khó lòng chống cự được.
Ngày hôm sau, giám đốc Kỉ cuồng công việc quyết định gác lại tất cả để dẫn cô vợ nhỏ của mình buông thả một hôm. Anh dẫn cô đi chơi ở thành phố B suốt một ngày, đến tối hai người mới trở về.
Vừa về tới nhà, Cảnh Thù liền đổ người xuống chiếc sofa mềm mại, vui sướиɠ lăn vài vòng trên đó, không cẩn thận lăn vào người Kỉ Ngôn Thanh. Kỉ Ngôn Thanh giữ được cơ thể suýt rơi khỏi sofa của Cảnh Thù, bất lực nói: "Cẩn thận đấy, em vẫn là trẻ con đấy à?"
Cảnh Thù cười híp mắt, vòng tay qua cổ anh, hỏi vặn lại: "Có anh ở đây chẳng lẽ lại để em ngã sao?"
Kỉ Ngôn Thanh vừa thấy giận lại thấy buồn cười, chạm nhẹ vào mũi cô, lắc đầu một cách chiều chuộng: "Em đi tắm đi, hôm nay cũng mệt rồi, xong em ngủ sớm đi nhé."
Anh rất hạnh phúc khi thấy cô tin tưởng mình.
"Dạ." Cảnh Thù nhỏm người dậy rồi chậm rãi lên tầng. Điện thoại trong tay khẽ rung, Cảnh Thù liếc mắt nhìn, ánh mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, nhưng rất nhanh sau đó cô đã quay lại trạng thái cũ, vịn người vào tay cầu thang, tinh nghịch cười với Kỉ Ngôn Thanh.