Bầu không khí ngưng đọng, Tử Đồng ngừng thở, ngay cả thương thế cũng không kịp kiểm tra, cả người cảnh giác cao độ nhìn chằm chằm tên đàn ông đứng cách đó không xa thăm dò mình.
bốn bề tương đối, chung quanh truyền tới tiếng cơn gió nhẹ hiu hiu thổi lá cây, đương nhiên, vẫn còn, còn có tiếng nước nhỏ giọt không phải rất rõ ràng...
Thân người Tử Đồng dần dần bắt đầu cứng đờ, cô đưa tay che bắp đùi đang mất máu của mình, tay phải nắm thân cây bên cạnh để chống đỡ thân người, không dám lơi lỏng một chút.
"Chậc chậc..." Tên đàn ông hơi nhếch mép khinh thường nói.
"Tôi là bắn vào bắp đùi cô, nếu không kịp thời xử lý, rất có thể sẽ mất máu quá nhiều, mà bị sốc..."
Đến lúc đó, không thể nghi ngờ Tử Đồng sẽ mất đi ý thức rồi rớt từ trên cây xuống, lúc đó sẽ...
"Vậy sao, thế nhưng tôi không cảm thấy như vậy."
Tử Đồng bỗng nhiên mở miệng, thanh âm như dòng suối mát lạnh, làm cho lòng người say mê.
Gã đàn ông sững sốt một chút, vốn tưởng rằng lãnh mỹ nhân trên cây sẽ không phản ứng hắn, không ngờ lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm so với trong tưởng tượng dễ nghe rất nhiều, quả nhiên là cực phẩm khó gặp.
Trong giây phút tên đàn ông phân tâm.
thanh âm truyền tới, tên đàn ông nghe thấy tiếng vang đã quá muộn, theo bản năng giơ tay lên ngăn cản, nhất thời cảm giác mu bàn tay bị đồ vật bén nhọn đâm thủng, cảm giác đau thấu xương truyền tới, hắn vội vàng thối lui, núp sau một cái cây to lớn không nằm trong phạm vi tầm mắt của Tử Đồng.
Thở hổn hển, hắn lập tức kiểm tra thương thế trên tay, nhưng nhìn thấy là lòng bàn tay phải bị phiến gỗ bén nhọn đâm thủng, chảy máu không ngừng, khiến hắn không ngừng tức giận. Điều quan trọng nhất là, hắn ngay cả Tử Đồng xuất thủ thế nào cũng không nhìn thấy, xem ra hắn đã quá mức tự phụ, khinh địch.
Mồ hôi trên trán Tử Đồng toát ra, mặc dù năm đó nghe theo lời Âu Niệm Tuyết không ngậm phiến dao dưới lưỡi, nhưng vẫn đem theo giấu ở chỗ có thể để tiện tay với lấy, cố ý đổi phiến dao thành đặc chất gỗ mỏng. Mới vừa rồi giả vờ che vết thương, nhưng là chuẩn bị tiến hành phản công...
"Rất ngang bướng đó."
Thanh âm thô kệch của gã đàn ông từ sau thân cây truyền tới, vẻ mặt Tử Đồng bỗng ngẩn ra, lập tức lấy phiến gỗ mới từ trên người kẹp vào kẽ ngón tay, tùy thời chuẩn bị phát động đợt công kích thứ hai.
Gã đàn ông cắn răng rút phiến gỗ trong lòng bàn tay ra, nắm ngược chặt trong tay.
"Tôi có hứng thú với cô hơn rồi, đàn bà chỉ ở trên giường mới có thể làm tôi đổ máu, không ngờ cô lại ở đây để cho tôi chảy máu, thậm chí là bị thương..."
Gã lên đạn, cầm khẩu súng máy tự động uy lực khá lớn.
"Vậy tôi nhất định phải lấy cô cho bằng được, sau đó sẽ gϊếŧ cô..."
Hắn không cho phép có người lợi hại hơn hắn tồn tại, đây là mối sỉ nhục đối với hắn.
Đôi môi trắng bệch thậm chí có chút khô nứt của Tử Đồng giật giật, nhưng cũng không nói gì, chỉ kẹp chặt phiến gỗ trong tay. Mồ hôi trong suốt lấp lánh trên trán dọc theo gò má đẹp đẽ xuôi dòng chảy xuống, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm chỗ ẩn núp của gã đàn ông, không dám chớp mắt...
Lấy thời gian mà so, Tử Đồng thua kém gã, bàn tay gã xem như là bị thương nhẹ, đối với lực chiến đấu ảnh hưởng không lớn. Nhưng Tử Đồng lại không giống, bắp đùi của cô đã bị thương, chảy máu không ngừng, thậm chí khó mà ngừng lại, rất có thể sẽ hôn mê, càng hoặc sẽ bị mất máu quá nhiều mà sốc...
Hai bên giằng co không ngừng, bầu không khí lãnh ngưng, trong con ngươi đôi bên đều nồng nặc lệ khí.
Cũng không lâu lắm, Tử Đồng liền kiên trì không nổi, vẻ mặt bắt đầu có chút hoảng hốt, cảm giác mí mắt nặng nề, đôi mắt dần dần tan rã...
Gã nghe ra hơi thở của Tử Đồng dần dần nặng nề, khóe miệng nâng lên nụ cười đắc ý, cầm lấy súng, họng súng len lén đặt ở cạnh thân cây, cầm lấy gương mang theo bên người, bắt đầu phản chiếu xác định phương vị của Tử Đồng.
"Dừng tay..."
Chợt, một giọng nữ đột ngột truyền tới, cắt ngang gã đang chuẩn bị bóp cò.
Iris thở hồng hộc chạy vào khu rừng, xa xa liền thấy gã đang dựa vào thân cây, chuẩn bị nhân cơ hội đánh lén, vội vàng thất thanh ngăn cản.
Gã đã sớm phát hiện có người ở gần, chỉ là gã cũng nghe ra là một người đàn bà, vốn muốn sau khi gϊếŧ Tử Đồng sẽ gϊếŧ cổ, không ngờ người tới lại là Iris...
"Chẳng phải bảo ông không được làm cô ấy bị thương sao!"
Iris đến gần nhìn một cái, sợ hết hồn, chỉ thấy Tử Đồng ở vị trí gần thân cây tràn đầy vết máu đỏ thẫm, thậm chí bãi cỏ dưới người cũng bị nhuộm đỏ, xem ra đang bị mất máu rất nhiều.
Gã lạnh lùng liếc nhìn Iris.
"Vừa vặn, tôi nói cho cô, cô ta là của tôi, tôi có thể trả lại tiền đặt cọc và tiền vi phạm giao kèo cho các cô, nhưng mạng của cô ta phải là của tôi."
Nói xong, gã bỗng cầm súng nhắm vào Iris.
"Đừng có mà nhiều chuyện, bằng không tôi sẽ không khách khí đó."
Gã rốt cuộc vẫn là sát thủ, mặc dù vi phạm giao kèo, nhưng hắn vẫn cho Iris chủ thuê quyền lựa chọn.
"Ông chắc chắn?"
Iris cả kinh, nhưng vẫn cố hết sức giữ trấn định, cô cũng thường xuyên nhất thiết phải giao thiệp với Mafia.
"Không tiếc đắc tội với tiểu thư An Đức Mỗ?"
Iris dọn ra con đường hậu đài cho các cô.
Quả nhiên, gã đàn ông ngây ngẩn.
"Tiểu thư An Đức Mỗ?" Hắn không xác định hỏi.
"Ông nghĩ tin tức của ông rằng tôi là người trả tiền là thật sao, thậm chí là người sắp xếp? Tôi cũng không lợi hại như vậy, chẳng lẽ ông đã quên mất, lúc đầu là người Pháp liên lạc cho ông sao!"
Iris hỏi ngược lại.
"Đáng ghét..."
Gã cũng nhớ lại lúc đầu đúng là người của gia tộc An Đức Mỗ liên lạc cho mình, nhưng sắp xếp hắn đến New York thì người phụ trách liên lạc hắn là Iris, huống hồ người của nhà An Đức Mỗ chỉ làm việc vì chủ nhân.
Người của nhà An Đức Mỗ hắn không đắc tội nổi, huống hồ chân chính với tiểu thư An Đức Mỗ người cầm quyền, thế lực bọn họ tuy không còn được như lúc trước, nhưng về tài lực quyền lực, thậm chí về những mối xã giao ở Châu Âu vẫn là đứng hàng đầu, muốn tùy tiện diệt trừ một sát thủ, so với hình cảnh quốc tế còn dễ dàng hơn.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, bóng người tinh xảo trên thân cây sớm đã biến mất...
-----
Cảnh sát biển từ xa đã nhìn thấy thuyền cảnh sát lái về hướng bọn họ, nhưng bọn họ cũng không nhận được thông báo có phái thêm thuyền cảnh sát, vì vậy thông qua bộ đàm hỏi.
"Gọi trung tâm, gọi trung tâm, xin hỏi..."
Lời hắn còn chưa dứt, liền ngã xuống.
Cảnh sát biển bên cạnh sợ hoảng hồn, cảnh giác đưa tay rút súng bên hông, nhưng cũng như người kia, chưa nháy mắt liền ngã xuống.
Chỉ thấy chiếc thuyền cảnh sát kia, một tên đàn ông mặc cảnh phục, vóc người cao lớn cầm súng bắn tỉa, đang từng bước nhắm vào đối tượng.
"Bắt đầu hành động rồi..."
Âu Niệm Tuyết hưng phấn tự lẩm bẩm, xuyên qua kính viễn vọng, nàng thế nhưng ngay cả mặt sau của những cảnh sát biển kia bị bắn trúng đều nhìn thấy rõ ràng.
Bỗng nhiên, di động Âu Niệm Tuyết bắt đầu chấn động, nàng có chút không tình nguyện thả ống nhìn xuống, để cho Thanh Phong lấy di động trong túi xách...
Nếu không phải Tử Đồng đang ở New York, nàng thật không muốn ở thời khắc mấu chốt này nhận điện thoại.
"A lô?"
Giọng Âu Niệm Tuyết có chút không nhẫn được.
Giọng Iris có chút bối rối, cô không biết nên biểu đạt thế nào cho Âu Niệm Tuyết.
"Cậu, cậu, cậu..."
Ngay cả nói chuyện cô cũng có chút lắp bắp, Tử Đồng hiện giờ sống chết ra sao không thể biết trước, cô ấy chảy máu như vậy, người thì gầy yếu, cô cũng đã báo cảnh sát, nhưng làm sao cũng không tìm được cô ấy.
"Tớ làm sao?"
Âu Niệm Tuyết có chút nghi ngờ, nhưng chốc lát liền kịp có phản ứng, đôi mắt đào hoa mở rất to.
"Tử Đồng em ấy thế nào?"
Nàng có loại linh cảm không lành, Iris chưa bao giờ hốt hoảng như vậy.
Iris bị khí thế Âu Niệm Tuyết dọa sợ, yên lặng không dám lên tiếng.
"Nói nhanh lên, em ấy rốt cuộc sao rồi?"
Âu Niệm Tuyết có chút nổi điên hét lên.
"Em ấy, em ấy, bị thương, chảy rất nhiều máu... hơn nữa, em ấy mất tích rồi, cảnh sát cũng không tìm được em ấy..."
Iris nhắm mắt nói.
"Tại sao lại có thể như vậy..."
Âu Niệm Tuyết nhắm mắt lại, thanh âm vô cùng run rẩy, thậm chí cuối cùng cả người nàng đều bắt đầu run rẩy, như chạm phải điện vậy.
"Niệm Tuyết?" Iris thấy Âu Niệm Tuyết một mực lặp lại câu "Tại sao lại có thể như vậy...", có chút sợ hãi dò xét kêu một tiếng.
"Iris, em ấy là sinh mạng của tớ..."
Âu Niệm Tuyết chán nản quỳ ngồi trên boong tàu.
"Nếu em ấy không còn nữa, tớ cũng không thể sống tiếp..."
Âu Niệm Tuyết cực kỳ hối hận, đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng An Đức Mỗ nói với nàng, tên sát thủ kia đã đáp ứng sẽ nghe lời làm việc, nàng cũng thanh toán tiền thù lao rất cao, ngàn vạn lần dặn dò không được để cho cô ấy bị thương.
"Em ấy làm sao mà bị thương? Cậu đợi tớ, tớ bây giờ trở lại New York..."
Vẻ mặt Âu Niệm Tuyết bắt đầu có chút điên cuồng, bây giờ nàng phải về New York, một khắc cũng không chờ được, nàng phải đi tìm Tử Đồng, muốn xác nhận an toàn của em ấy, để cho em ấy lại không rời bỏ mình.
"Thanh Phong, đặt vé máy bay cho tôi, phải gần nhất, tôi phải về New York, tôi phải về New York..."
Âu Niệm Tuyết vứt bỏ thuộc hạ lại, một khắc cũng không thể đợi đối với Thanh Phong ra lệnh.
"Đại tiểu thư cô?"
Thanh Phong cũng nghe thấy cuộc đối thoại trong điện thoại của Âu Niệm Tuyết, đoán được đại khái.
"Chúng ta lập tức ra sân bay, nhanh lên..."
Âu Niệm Tuyết chạy vào buồng lái, chuẩn bị phát động du thuyền.