Chương 67

Âu Niệm Tuyết đương nhiên bắt được ánh mắt ôn nhu của Mạch Dư Ninh, sáng tỏ cười một tiếng, nhún nhún vai.

"Không có đâu, ngược lại là tôi đã quấy rầy mới đúng."

Nàng rất tự giác đứng dậy, cầm túi xách phiên bản giới hạn lên, ưu nhã nhịp bước rời đi.

Đợi sau khi Âu Niệm Tuyết đóng cửa, Mạch Dư Ninh chậm rãi tới bên cạnh An Mộ Ca, lúc này đôi mắt An Mộ Ca say mê, gò má ửng hồng tinh xảo kiều mỵ, cặp mắt hơi híp lại, dường như ẩn ẩn thâm ý nhìn Mạch Dư Ninh.

"Mộ Ca, đừng uống, còn uống nữa, sẽ say thật đó..."

Mạch Dư Ninh ngồi bên cạnh An Mộ Ca, cầm lấy ly cao cổ đặt lên bàn, vô cùng ôn nhu khuyên giải nói, hoàn toàn không giống lạnh lùng vừa nhìn đã thấy sợ đối với đám người Âu Dịch lúc nãy.

An Mộ Ca cúi đầu, mặc cho Mạch Dư Ninh lấy ly rượu của mình, mái tóc mềm mại che kín khuôn mặt cô, để cho Mạch Dư Ninh không nhìn thấy rõ.

Đưa tay lên, muốn chạm đến, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, đối với An Mộ Ca, cô vĩnh viễn đều cẩn thận, không đành lòng...

"Mộ Ca, Mộ Ca, Mộ Ca, chị vĩnh viễn cũng chỉ biết gọi em như vậy, em là Ngả Luân, Ngả Luân chỉ thuộc về chị!"

Bỗng nhiên, An Mộ Ca ngẩng đầu lên, cặp mắt ửng đỏ, sương mù mông lung, ai oán lại thê thiết nhìn Mạch Dư Ninh.

Đầu tiên Mạch Dư Ninh sững sốt một chút, nhưng lập tức lại kịp phản ứng, cưng chiều cười, sau đó đưa tay, ôm lấy An Mộ Ca.

"Ừm, em là Ngả Luân của chị."

Nếu em không xem chị là cô ấy thì thật tốt biết bao, cho dù em chẳng qua chỉ đang dối người gạt mình.

"Em thích chị gọi em Ngả Luân, em là Ngả Luân, Ngả Luân chỉ thuộc về chị Lạc Khuynh Nhan..."

An Mộ Ca ngược lại ngoan thuận nằm trên bả vai Mạch Dư Ninh, nói mê sảng, thanh âm không lớn, nhưng đủ để xuyên thấu l*иg ngực Mạch Dư Ninh, tê tâm phế liệt.

An Mộ Ca thật sự có chút say rượu, bằng không cũng không nói với Âu Niệm Tuyết những chuyện đó, dù sao tâm tư Âu Niệm Tuyết kín đáo như thế, là người phụ nữ tâm cơ khá sâu, ít để cho nàng hiểu được mình mới là vạn phần chính xác.

"Nếu như chị xem em là Ngả Luân duy nhất của mình chị, em sẽ nguyện ý vì chị mà sống..."

Buông tay sao? Mạch Dư Ninh có chút bàng hoàng, nhưng đồng thời cũng có chút bất an, nếu có thể cùng An Mộ Ca ở bên nhau, trở ngại đến từ người kia đương nhiên sẽ không thể thiếu.

Nhưng Mạch Dư Ninh trước giờ đều là người nói là làm, một khi cô đã cam kết ra miệng ắt sẽ tuân thủ, đặc biệt với người phụ nữ mà cô yêu thích.

"Chỉ là, chị cũng không phải Lạc Khuynh Nhan..."

An Mộ Ca bỗng nhiên đẩy Mạch Dư Ninh, động tác hơi mạnh, để Mạch Dư Ninh đang đắm chìm trong hương thơm trên người An Mộ Ca không kịp đề phòng, xém chút nữa ngã xuống.

Chỉ vì lại gần, không thấy có hương thơm oải hương độc hữu của Lạc Khuynh Nhan, An Mộ Ca tự nhiên cũng tỉnh táo không ít.

"Lạc Khuynh Nhan có thể cho em, chị cũng có thể, em có muốn thử ở bên chị không, nhất định em sẽ không đau khổ như bây giờ!"

Mạch Dư Ninh biết nội tâm An Mộ Ca rất trống trải và đau khổ, kềm chế nhớ nhung khát khao trong lòng, so với mình cũng không khá hơn là bao.

An Mộ Ca lảo đảo đứng dậy, xoay người, nhìn về mặt mũi Mạch Dư Ninh tinh xảo như nữ thần Hy Lạp bất khả xâm phạm, khẽ lắc đầu.

"Chị không phải chị ấy, cả điều cơ bản cũng đã không thể cho được..."

An Mộ Ca hai nắm đấm siết chặt, khắc chế nước mắt sắp tràn ra khỏi hốc mắt, nếu không phải Mạch Dư Ninh uy hϊếp cô, thậm chí có đôi chỗ cho cô lợi dụng, trên cơ bản cô cũng sẽ không ở bên cạnh cô ấy. Còn Lạc Khuynh Nhan, thì yên tâm thoải mái ở bên cạnh Thẩm Mộng Hi, không biết mỗi ngày vui vẻ bao nhiêu, có lẽ sớm đã không quan tâm đến sống chết của cô.

Cô cắn chặt răng, sắp bị suy nghĩ chủ quan của bản thân hành hạ phát điên.

"Chị cũng không muốn làm thế thân của cô ấy, nếu em nguyện ý yêu chị, chị có thể vì em bỏ ra tất cả..."

Mạch Dư Ninh rủ xuống mi mắt, mất tự nhiên che đi mất mát và đau nhói trong lòng, dù sao cô vẫn luôn thổ lộ với An Mộ Ca, cũng chả hơn gì lúc này, dù là cô có thể đoán được An Mộ Ca sẽ ác liệt không nể mặt từ chối cô như thế nào.

An Mộ Ca nghe vậy, khóe miệng nâng lên nụ cười tàn nhẫn.

"Tất cả của chị, tôi cơ bản khinh thường không cần nhìn đến, nếu chị có thể để cho Lạc Khuynh Nhan trở lại bên cạnh tôi, có lẽ tôi sẽ nhớ đến lòng tốt của chị."

Sau khi An Mộ Ca rời đi, Mạch Dư Ninh nhắm mắt dưỡng thần ngồi trên salon mềm mại trong bao phòng thật lâu cũng không nói chuyện, cho đến khi Vương Cẩm gõ cửa tiến vào, Mạch Dư Ninh mới hoàn toàn bùng nổ, cầm lấy ly rượu đỏ An Mộ Ca chưa uống xong ở trên bàn, ném thẳng tắp vào bức tường tranh đối diện. Chất lỏng đỏ như máu chảy xuống, cũng như cõi lòng của cô, máu tươi đầm đìa...

"Boss..."

Vương Cẩm muốn mở lời, nhưng cuối cùng lại há hốc, không thể nói được lời nào. Hắn không phải kẻ đui mù, khoảng thời gian này, Mạch Dư Ninh đối với An Mộ Ca tình cảm ra sao, hắn nhìn ra được, cho dù hắn cũng không dám tin tưởng Boss luôn luôn lạnh lùng, lòng dạ độc ác sẽ đau thương như vậy.

"Cô ấy về nhà hả?"

Mạch Dư Ninh đưa tay xoa bóp trán của mình, đè nén phiền muộn cáu gắt ẩn nhẫn đã lâu trong nội tâm.

"Tiểu thư An Đức Mỗ đang ngủ trong phòng xe." Vương Cẩm khom người, một mực kính cẩn đáp.

"Một lát lái xe từ từ, để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe."

Mạch Dư Ninh khoát khoát tay, tỏ ý Vương Cẩm lui xuống trước, vốn muốn cùng về chung với An Mộ Ca, nhưng bây giờ không muốn nữa, bởi vì cô thật sự không muốn lại đối mặt An Mộ Ca, bằng không cô cũng khó mà bảo đảm sẽ không tiếp tục ẩn nhẫn mà châm chọc An Mộ Ca.

Đợi đợt sóng gió đầu tiên ở Kinh Cảng thành qua đi, nếu như em vẫn không muốn, chị cũng sẽ không tiếp tục ngây ngốc chờ đợi, bất kể em có nguyện ý hay không, kết quả sau cùng chị đều sẽ lấy em cho bằng được.

-----

Sau khi Tử Đồng bí mật gặp mặt Lam Mị, liền trực tiếp về nhà, vừa đúng lúc, gặp Âu Niệm Tuyết đang cầm chìa khóa mở cửa.

"Chị thích em mặc bộ đồ này."

Âu Niệm Tuyết lăng lăng ngưng mắt nhìn Tử Đồng, Tử Đồng đã khôi phục diện mạo vốn cực kỳ mê người, cả người trên dưới tản mát một cổ hơi thở yêu dị, cộng thêm gương mặt xinh đẹp linh hoạt kỳ ảo, có cảm giác không tách biệt chút nào, ngược lại hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh.

Tử Đồng không trả lời, mà là đến bên cạnh Âu Niệm Tuyết, cầm lấy chìa khóa trong tay Âu Niệm Tuyết mở cửa.

"Đã nghĩ kỹ chưa?"

Sau khi đóng cửa, Âu Niệm Tuyết không kịp chờ đợi ôm lấy Tử Đồng từ sau, thật sâu ngửi lấy lãnh hương trên người Tử Đồng, không dằn nổi hỏi.

Thân thể Tử Đồng cứng đờ, im lặng không lên tiếng.

"Tử Đồng, trả lời chị được không?"

Âu Niệm Tuyết chuyển thân thể Tử Đồng lại, nâng gương mặt cô lên, để cho cô ngẩng đầu cùng mình bốn mắt nhìn nhau, động tác không có cường thế như lúc trước, ngược lại vô cùng ôn nhu, cẩn thận như năm đó vậy.

"Đại tiểu thư, tại sao chị không thể buông tha cho tôi, cũng như buông tha cho chính mình..."

Tử Đồng nhàn nhạt mở miệng nói, nhưng lại chưa nói hết, liền bị Âu Niệm Tuyết lấy hôn phong bế môi.

Âu Niệm Tuyết biết Tử Đồng lại chuẩn bị nói những lời để cho nàng đánh mất lý trí, dứt khoát chặn lại làn môi mỏng để cho mình yêu đến hận.

"Đừng nói nữa, chị biết em đã suy nghĩ kỹ, em đã suy nghĩ kỹ rồi..."

Tử Đồng trở lại, không cự tuyệt cái ôm của nàng, đại biểu Tử Đồng đã thỏa hiệp, chỉ là mặc cho không cam tâm vẫn đang giãy giụa.

Nghe âm thanh mơ hồ lại ẩn nhẫn nỉ non của Âu Niệm Tuyết, Tử Đồng chỉ đành buộc lòng phải tiếp nhận chiếc lưỡi đinh hương trơn trượt của Âu Niệm Tuyết tới lui trong cổ họng mình, không có chút nào kháng cự, có lẽ, từ lúc bắt đầu, đã không thấy chán ghét...

-----------------------------------------------------------

Vượt qua ngược, vượt qua hoang mang, hụ hụ hụ, tiếp tục duy trì edit ><