Khóe miệng Âu Niệm Tuyết vén lên nụ cười như có như không, đưa tới ánh mắt Mạch Khải cũng nhìn thẳng, xương cổ họng bất giác giật giật.
"Sớm muộn cô ấy cũng sẽ biết đến mặt tốt của tôi..."
Âu Niệm Tuyết tự lẩm bẩm, nhỏ như tiếng mũi kêu, Mạch khải chỉ xem như nàng đang mê sảng, cũng không thèm để ý.
Mạch Khải cầm ly rượu giơ lên, đối Âu Niệm Tuyết nói.
"Niệm Tuyết, chúng ta cạn ly, tạm thời quên đi hắn, vui vẻ mà uống!"
Mạch Khải tỏ ý Âu Niệm Tuyết uống ly rượu hắn đã bỏ thuốc lúc nãy.
Âu Niệm Tuyết nghe vậy, tự giễu cười, nếu như có thể tạm thời quên đi Tử Đồng, vậy nàng đã không phải là Âu Niệm Tuyết. Qua đi, nàng càng uống rượu, hình dáng Tử Đồng càng rõ ràng, ngược lại càng không thể quên được.
"Ừ."
Âu Niệm Tuyết giơ lên nụ cười tự giễu uống ly rượu đã bị bỏ thuốc.
Thấy ly rượu chạm đáy, Mạch Khải không ngừng nuốt nước miếng, hắn luôn mơ tưởng bộ dạng Âu Niệm Tuyết dưới thân hắn câu người như thế nào. Nếu hắn đoán không sai, Âu Niệm Tuyết người đàn bà này ở trên giường nhất định là một vưu vật, rõ ràng cặp mắt đào hoa câu hồn đoạt phách kia cũng đủ dụ người mê hoặc, hơn nữa ngọc thể đầy đủ thích thú kia, ở trên giường nhất định sẽ rất hăng hái.
Một ly rượu xuống bụng, Âu Niệm Tuyết đã đoán được đây là loại thuốc gì, so với những kẻ giàu sang khác đã bỏ thuốc nàng chẳng đáng để so sánh.
Loại thuốc tìиɧ ɖu͙© này dược tính không mạnh, hiệu lực chậm chạp, đủ thời gian cho Âu Niệm Tuyết.
"Xin lỗi, tôi đi toilet..."
Âu Niệm Tuyết bỗng nhiên đứng dậy, khom người nói, sau đó loạng choạng bất ổn đi vào toilet công cộng.
Mạch Khải thấy Âu Niệm Tuyết đã uống ly rượu kia, có chút đắc ý tự mãn, vui vẻ đồng ý.
"Ụa..."
Âu Niệm Tuyết vào nhà vệ sinh liền bắt đầu đưa tay móc họng, khiến cho mình ói ra những thứ rượu chứa thuốc vừa uống. Đương nhiên những lúc nàng đi xã giao sẽ uống trước một ít thuốc đề phòng bị bỏ thuốc, nếu quả thật rơi vào bế tắc, chỉ đành vào nhà vệ sinh ói những thứ này ra, bằng không cũng khó bảo đảm bản thân hôm sau tỉnh dậy sẽ không tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong căn phòng không biết là ở đâu.
Nếu nàng đoán không sai, cái máy mà chụp hình bọn họ không phải ký giả mà chính xác là người do Xích Viêm phái tới, phần lớn không phải Âu Dịch, dù sao ít nhiều gì hắn cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình.
Không thể để Mạch Khải đợi quá lâu, bằng không sẽ để hắn sinh nghi, cho nên Âu Niệm Tuyết lau chùi uế vật bên mép, lại dùng nước của nàng mang đến súc miệng xong, mới làm bộ say đến mơ màng ra ngoài.
Lúc ra ngoài, Mạch Khải đã không đợi kịp tính tiền, như lang như hổ nhìn chằm chằm nàng, thật giống như nàng chính là bữa ăn ngon của hắn vậy.
"Tôi đưa cô về đi?"
Mạch Khải tiến lên cố làm ra vẻ quan tâm đỡ Âu Niệm Tuyết, mặt đầy lo âu hỏi.
Âu Niệm Tuyết mờ mịt gật đầu, sau đó ngã vào lòng Mạch Khải, như là ngủ.
Mạch Khải vội vàng ôm Âu Niệm Tuyết, ôm cả thân người nàng dìu vào trong chiếc xe sang trọng của hắn, sau đó bản thân cũng ngồi lên ghế lái xe thể thao khởi động xe.
Tất cả những thứ này đều bị chiếc máy chụp hình chụp lại....
Xe thể thao lao đi vùn vụt trên đường phố vắng vẻ, đủ để thấy người lái có bao nhiêu không thể đợi kịp.
Âu Niệm Tuyết đã để đường lui cho mình, hôm nay lúc hẹn Mạch Khải, vũ khí nàng đã đặt trong túi xách, đặt biệt là ống chích đã được nàng cất giấu trên người, nếu Mạch Khải cưỡng ép quấy rối, vậy hắn nhất định sẽ ngay cả chết đi như thế nào cũng sẽ không biết.
Không bao lâu, xe thể thao dừng trước một khách sạn sang trọng, lúc trước Mạch Khải đã liên lạc với giám đốc đặt trước phòng tổng thống...
Ngay lúc Mạch Khải đỡ Âu Niệm Tuyết nửa tỉnh nửa mê chuẩn bị vào thang máy, một đám đàn ông lực lưỡng mặc âu phục đen đột nhiên lao ra ngăn cản bọn họ.
"Mạch tiên sinh, đường chủ chúng tôi cho chúng tôi đến đón đại tiểu thư về nhà!"
Trong đó tên đàn ông cầm đầu kính cẩn nói với Mạch Khải, nhưng ánh mắt hắn lại mang theo nồng nặc cảnh cáo, tựa hồ Mạch Khải dám nói một chữ không, bọn họ sẽ cùng nhau tấn công.
Mạch Khải căm hận, cơ hội ngàn năm có một như vậy lại bị phá hỏng, rốt cuộc là đường chủ xấu tính nào phá hỏng chuyện tốt của hắn. Ngoại trừ Mạch Dư Ninh ra, đối với người khác mà nói, Mạch Khải tuyệt không phải dễ trêu chọc, đương nhiên Mạch Khải cũng cho rằng bản thân hắn như vậy.
"Đường chủ nào phân phó?"
Mạch Khải híp mắt, một tay ngăn trở Âu Niệm Tuyết, một tay ung dung bắt đầu đưa vào điện thoại di động nằm trong túi của mình, căn cứ theo trực giác cùng thói quen ấn xuống dãy số bảo an của Mạch gia.
"Đường chủ Xích đường phân phó!"
Tên đàn ông cầm đầu nói xong, chuẩn bị đưa tay nhận lấy Âu Niệm Tuyết trong ngực Mạch Khải.
Mạch Khải lui về sau một bước, cười nói.
"Xích Viêm? Ngươi để hắn tự mình tới mà đón!"
Mạch Khải mới sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, Xích Viêm? Cái lão già đó, lấy quyền thế bây giờ của Mạch thị, hắn mới không xem vào đâu.
"Ồ... Mạch thiếu gia cần lão gia hỏa tự mình đến đón đại tiểu thư mới chịu thả người à?"
Không biết âm thanh có vẻ già nua từ đâu truyền tới, những tên áo đen tranh thủ chừa ra một lối đi.
Tay Mạch Khải đặt trên bả vai Âu Niệm Tuyết bất giác siết chặt.
"Không ngờ đường chủ Xích Đường nhanh như vậy liền tới, thật sự làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn!"
Mặc dù Mạch Khải không nhỏ, nhưng đối mặt với Xích Viêm đa mưu túc trí như vậy vẫn còn quá mức non nớt, ít nhiều có chút không được tự nhiên.
"Nếu Mạch thiếu gia để cho tôi tự mình đến đón đại tiểu thư, vậy bây giờ có thể trả đại tiểu thư lại rồi chứ?"
Giọng Xích Viêm ngược lại khách khí, nhưng thần sắc lại để lộ khí thế không thể phản bác.
Thần sắc Mạch Khải tức giận, nhưng thật lâu cũng không lên tiếng, hắn không cam lòng buông tha cơ hội tốt như vậy, nhưng Xích Viêm tự mình đến cửa đòi người để cho hắn ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
Ngay tại thời điểm hai bên giằng co, đội bảo an của Mạch gia căn cứ theo hệ thống định vị trong điện thoại của Mạch Khải tìm tới, nhất thời bầu không khí mang nồng nặc mùi thuốc súng.
"Tôi tin tưởng mình biết chăm sóc cho Niệm Tuyết, không cần đường chủ quan tâm, huống hồ đại tiểu thư các người cần có tôi chăm sóc!"
Mạch Khải thấy người mình thế mạnh, cũng để bản thân yên tâm, không còn sợ Xích Viêm.
Xích Viêm vẫn một bộ phong đạm kinh vân.
"Không cần làm phiền Mạch thiếu gia, đại tiểu thư nhà tôi vẫn là chúng tôi tự mình chăm sóc được rồi!"
Xích Viêm tuyệt sẽ không cho phép có người có ý đồ bất chính với Âu Niệm Tuyết.
"Xích Viêm, ông đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ông là thân phận gì, có tư cách gì nói chuyện với tôi như vậy, xem như hội trưởng các người đứng trước mặt tôi, cũng phải khách khí."
Mạch Khải không muốn lãng phí thêm thời gian, hắn sợ dược hiệu phác tác, bọn họ sẽ nhìn ra dị thường của Âu Niệm Tuyết, như vậy ắt sẽ khó tránh xảy ra xung đột với Thất Liên.
"Nào dám, tôi chỉ là không muốn phiền hà đến Mạch thiếu gia, dù sao đại tiểu thư là tôi trông từ tấm bé, tôi cũng biết như thế nào mới có thể chăm sóc tốt cho đại tiểu thư!"
Mặt Xích Viêm không đổi sắc nói, tựa hồ không e ngại uy hϊếp của Mạch Khải. Hắn xem ra, Mạch Khải bất quá chỉ là cáo mượn oai hùm, nếu không phải phía sau có một Mạch lão gia cùng Mạch đại tiểu thư, hắn cơ bản cái gì cũng không phải, chính là một tên ngốc chỉ biết chơi đùa phụ nữ thôi.
Ngay tại thời giểm hai bên giằng co không ngừng, Âu Niệm Tuyết chợt mở mắt ra, dường như mê sảng nhìn chằm chằm Xích Viêm nói.
"Anh hai, đưa em về nhà..."
Sau đó nhắm mắt lại, dường như đã thϊếp đi.
Xích Viêm sững sốt một chút, cô ấy nhìn mình thành Âu Dịch? Xem ra địa vị Âu Dịch trong lòng Âu Niệm Tuyết vô cùng quan trọng, trong lúc say rượu lại sẽ nhìn mình thành Âu Dịch. Người, thường thường rượu vào mới lời ra, trong lúc yếu ớt nhất nhất định sẽ nhắc tới người vô cùng quan trọng nằm trong tâm khảm.
Nếu Âu Dịch đã nặng như vậy, vậy với hắn mà nói việc nâng đỡ Âu Niệm Tuyết thượng vị lại có bất lợi rất lớn, khó bảo toàn khoảng thời gian này Âu Niệm Tuyết sẽ không đổi ý, phải gấp rút thời gian trừ bỏ cái ghế hội trưởng của Âu Dịch.
Mạch Khải sững sốt một chút, anh hai? Âu Niệm Tuyết rốt cuộc đang nghĩ gì đây? Tại sao không gọi tên gã bạn trai người ngoại quốc, mà gọi tên anh hai của cổ chứ? Sẽ không phải cổ có lòng yêu anh mình chứ?
"Nếu đại tiểu thư muốn về nhà rồi, vậy thì..."
Xích Viêm vẫy tay, tỏ ý cho thuộc hạ của mình đi qua nhận lấy Âu Niệm Tuyết.
Mạch Khải không rõ Âu Niệm Tuyết rốt cuộc là sao, mặc dù không muốn bỏ qua cơ hội này, nhưng lời vừa rồi của Âu Niệm Tuyết cho hắn đả kích không nhỏ, vậy nên hắn vẫn là tạm thời bỏ qua cơ hội lần này, sau này sẽ chậm rãi tìm hiểu bí mật bên trong.
Đương nhiên còn có thể là vì Âu Niệm Tuyết quá mức quyến luyến tình thân, dù sao cô ấy vừa mới mất ba, người thân duy nhất cũng chỉ còn lại anh cả, đây cũng là chuyện thường tình trong thế nhân. Mạch Khải tự an ủi mình, huống hồ bây giờ Âu Niệm Tuyết cũng phải về nhà, hắn cũng không tiện ngăn cản, dù sao hắn cũng không phải kẻ ngốc chính hiệu, vẫn hiểu bên nhẹ bên nặng.
Xích Viêm nhận lấy Âu Niệm Tuyết nhìn như ngủ mê mang, đối với Mạch Khải gật đầu tỏ ý khách khí sau đó đỡ Âu Niệm Tuyết nghênh ngang rời đi.
Cô ấy không phải Hà Thiến, cô ấy không phải...Trên xe, Xích Viêm một mực giãy giụa, một mực nói với bản thân Âu Niệm Tuyết không phải đại tiểu thư của hắn, mà là con gái đại tiểu thư...
Cuối cùng, hắn lựa chọn khắc chế dục niệm trong đầu, không lại nhìn gương mặt xinh đẹp mị hoặc của Âu Niệm Tuyết.
Sau khi đưa Âu Niệm Tuyết về Âu gia, Xích Viêm mới dẫn người rời đi, trước khi đi nói với Âu Dịch đang nhận lấy Âu Niệm Tuyết.
"Đại tiểu thư rất coi trọng cậu."
Âu Dịch mặc áo ngủ nhận lấy Âu Niệm Tuyết hai mắt lim dim nhắm, đôi mắt lại để lộ một tia mỉa mai.
"Jeff, cậu sao lại không chăm sóc tốt cho em ấy vậy?"
Âu Dịch gọi Jeff tới, có chút trách cứ.
Đầu tiên Jeff một mảnh mờ mịt, hắn cũng là trong giấc mộng bị điện thoại đánh thức, sau đó liền bị Âu Dịch mặt đầy nghiêm túc dọa.
"Được rồi, sau này cậu phải đối tốt với em ấy, tôi chỉ có đứa em gái này, nếu như lại để cho tôi biết cậu đối xử không tốt với em ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Âu Dịch uy hϊếp, sau đó hất ray rời đi.
Âu Niệm Tuyết mặc dù môt mực lim dim hai mắt, nhưng tâm trí nàng lại cực kỳ thanh tỉnh, đợi Jeff đỡ nàng trở về phòng, nàng mới mở mắt ra.
"Tôi đã không phân rõ được cô rốt cuộc là tỉnh táo hay là ngủ nữa, cô không đi làm diễn viên thật đáng tiếc, không đúng giải nữ nhân vật chính Oscar nhất định sẽ bị cô đoạt được!"
Jeff tựa hồ đã quen Âu Niệm Tuyết nhất kinh nhất sạ* rồi, cố vờ trêu chọc nói.
(*) Cũng giống như chuyện không có gì nhưng phản ứng thái quá. Trong trường hợp này ý chỉ Âu Niệm Tuyết không bị say đển ngất đi nhưng giả vờ giống như thật, làm dọa sợ Jeff. Túm lại là có hành động, hay phản ứng khuếch đại so với thực tế.Âu Niệm Tuyết không để ý tới Jeff, tự nhiên vào phòng tắm, cởi trói buộc trên người xuống chuẩn bị tắm.
Nàng xuyên suốt toàn thân kiểm tra một chút máu ứ đọng trên người mình, tất cả đều là Tử Đồng tạo thành, nàng nhất định sẽ làm cho Tử Đồng hối hận, để cho Tử Đồng trả lại hết thảy.
Tin tưởng ngày mai Mạch Khải sẽ đến hẹn nàng, mặc dù hôm nay Xích Viêm không dạy dỗ Mạch Khải, nhưng ít ra cũng lôi Âu Dịch ra, để hắn trở thành đối tượng đả kích...
Hừ, nàng đã không chờ đợi kịp bộ dạng cầu xin mình của Tử Đồng, nàng muốn Tử Đồng hối hận hôm nay đã đối xử nàng như vậy, nàng yêu Tử Đồng là thế nhưng Tử Đồng lại cự tuyệt nàng như vậy, nàng muốn cho Tử Đồng biết, cô ấy tuyệt không được phản kháng mình.
Vùi đầu vào trong nước ấm, trong đầu Âu Niệm Tuyết hiện lên bộ dạng Tử Đồng năm đó dưới thân ngượng ngùng nhu thuận thuận theo, xem ra không lâu nữa nàng sẽ ôn lại mộng cũ.
"Tiểu Linh Tử, là tớ Âu Niệm Tuyết, mai cậu có rãnh không?"
Âu Niệm Tuyết lõa thể đứng dậy, cầm lấy điện thoại chống nước đặt bên cạnh bồn tắm, thuần thục sao chép số di động của Lăng Linh từ di động của Tử Đồng gọi đi.