Thế nhưng diệt trừ Mạch Dư Ninh nói thì dễ, ai cũng thấy được ở Kinh Cảng thành Mạch thị rất khó đối phó, cộng thêm ngày nay gia tộc Blume bên Pháp có thể sánh ngang với gia tộc An Đức Mỗ, lại khó càng thêm khó.
Nhưng chưa trừ đi Mạch Dư Ninh, đối với tương lai của mình và Lạc Khuynh Nhan thủy chung luôn là vật cản, lại còn Thẩm Mộng Hi nhiều lần tính toán thủ đoạn rất hung tàn, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, có thể nói trước là chó sói sau là hổ.
An Mộ Ca trái lo phải nghĩ, phát giác hy vọng cô và Lạc Khuynh Nhan ở bên nhau hết sức mong manh, cho dù thoát khỏi khống chế của Mạch Dư Ninh, chỗ Lạc Khuynh Nhan còn Thẩm Mộng Hi lợi hại như vậy chăm sóc nửa bước cũng không rời, làm sao mới có thể để mình lấy được trứng của cô ấy? Lại phải thần không biết quỷ không hay mà tiến hành. Bây giờ ngay cả mặt mũi Lạc Khuynh Nhan cũng không được gặp, lại không thu được bất kỳ tin tức nào của cô ấy, rốt cuộc phải làm sao mới phải?
Lui về sau, xem như mình thành công hoài thai, nếu trong lúc đứa bé còn chưa ra đời bị Thẩm Mộng Hi biết được, lấy cá tính của chị ta, đứa nhỏ chắc chắn không trụ được...
Bỏ đi, mặc kệ, bây giờ nhất định trước tiên phải dụ Lạc Khuynh Nhan đến đây, đến lúc đó coi như bỏ trốn cũng được, hay là có ra sao, cô cũng quyết không thể lại bỏ qua cơ hội. Năm đó bởi vì xuất phát từ sự áy náy với Lạc Khuynh Nhan, An Mộ Ca mới quyết định giúp đỡ Lạc Khuynh Nhan rời khỏi Pháp, thế mà, hôm nay cô lại nhớ nhung Lạc Khuynh Nhan như nước thủy triều dâng, đã tới trình độ không thể nào khống chế, muốn có được cô ấy, muốn ở bên cô ấy, xem như tạm thời trong lòng cô ấy có Thẩm Mộng Hi cô cũng không quan tâm.
Nếu muốn dụ Lạc Khuynh Nhan đến, vậy Mạch Dư Ninh và Âu Niệm Tuyết cả hai là hai con cờ không thể thiếu, chỉ có lợi dụng năng lực của các cô ấy, Lạc Khuynh Nhan mới có thể lần nữa trở lại bên cạnh cô, dù sao bây giờ thực lực gia tộc An Đức Mỗ đã không còn lớn mạnh như lúc trước.
Đặc biệt là Âu Niệm Tuyết, giữa các cô là quan hệ hợp tác, nếu có thể thu được tập đoàn Thất Liên, lợi dụng tâm tư của Mạch Dư Ninh đối với cô, vậy tỷ lệ cô với Lạc Khuynh Nhan có thể ở bên nhau liền cao hơn trước rồi.
Bây giờ cô phải giựt dây Âu Niệm Tuyết sớm hơn kỳ hạn của kế hoạch, sớm hơn so với dự tính của cô mới được, bằng không thời gian để lâu, cô cũng khó mà bảo đảm Lạc Khuynh Nhan có thể bị cô dụ tới hay không.
Cùng lúc đó, Âu Niệm Tuyết bí mật hẹn Mạch Khải đến một tiệm ăn đêm tầm thường ven đường.
"Sao đột nhiên lại..."
Mạch Khải không đoán được Âu Niệm Tuyết sẽ đêm hôm khuya khoắt hẹn hắn đến quán ăn vắng vẻ, hắn vốn tưởng rằng cũng trong ngày ấy Âu Niệm Tuyết thấy hắn bị đại tỷ nhà mình tùy tiện giải quyết mà khinh thường, bản thân cũng thẹn thùng đối với chuyện này không dám liên lạc cho nàng, nhưng không ngờ giai nhân sẽ lần nữa hẹn hắn, hắn đương nhiên mừng rỡ không thôi.
Âu Niệm Tuyết nhìn qua có chút chật vật, dù sao hai giờ trước nàng vừa bị Tử Đồng không chút lưu tình cự tuyệt, nằm trên đất khóc lóc thảm thiết.
"Thức ăn đêm của quán này là tôi cùng người yêu trước kia phát hiện, mùi vị không tệ, nên mới chợt có ý nghĩ muốn mời anh nếm thử một chút."
Giọng Âu Niệm Tuyết mang theo chút nghẹn ngào, hốc mắt cũng có chút ướt đỏ, nhìn qua cực kỳ điềm đạm đáng yêu. Thức ăn của quán ăn đêm này là nàng cùng Tử Đồng bảy năm trước đã tới, trong lúc thất hồn lạc phách tùy tiện nghiêng ngã đi, trong lúc vô tình đến đây, phát hiện quán ăn đêm này vẫn như năm đó, ngay cả ông chủ cũng không đổi, mặc dù ông chủ đã hoàn toàn không nhận ra nàng là ai, dù sao nàng có xinh đẹp hơn nữa cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
Mạch Khải tự nhiên nghe ra âm khóc của Âu Niệm Tuyết, mượn ánh đèn mờ trong quán ăn đêm, giờ hắn mới hiểu Âu Niệm Tuyết có thể đã gây gổ với bạn trai người nước ngoài của nàng, cho nên mới hẹn mình nửa đêm canh ba ra tán gẫu.
Nghĩ đến có thể tình cảm giữa Âu Niệm Tuyết và bạn trai xuất hiện vấn đề, trong lòng hắn cực độ hưng phấn nhảy nhót, như vậy mình mới có cơ hội, hắn cũng đang buồn rầu vì không có cơ hội đến gần Âu Niệm Tuyết.
"Sao vậy?"
Mạch Khải thân sĩ từ trong túi rút ra khăn giấy ngăn nắp sạch sẽ đưa cho Âu Niệm Tuyết, hắn có chút chê bai khăn giấy sần sùi của sạp ven đường, làm sao có thể để giai nhân tinh khiết như Âu Niệm Tuyết lau chùi lên da thịt được!
Âu Niệm Tuyết thuận thế nhận lấy khăn giấy của Mạch Khải, trong lòng lại liên tưởng đến sự thật Tử Đồng không yêu mình, nước mắt thoáng chốc tích lũy chung quanh hốc mắt, để cho Âu Niệm Tuyết theo quán tính lau chùi nước mắt hăng hái tiết ra.
Âu Niệm Tuyết gần như nghẹn ngào mặt đầy lo lắng nói với Mạch Khải.
"Vô cùng xin lỗi anh Mạch, trễ vậy rồi còn hẹn anh ra, thật ra tôi..."
Âu Niệm Tuyết giỏi về tâm kế, cố làm bộ dạng có khổ khó nói, nhìn Mạch Khải trong lòng đang ngứa ngáy không thôi.
Mạch Khải làm một bộ sáng tỏ.
"Là bởi vì người tên là Jeff kia sao?"
Âu Niệm Tuyết tự nhiên biết mục đích của mình đã đạt tới, vì vậy không tiếp tục làm bộ làm tịch, rưng rưng gật đầu, không nhiều lời nữa, dù sao nói nhiều tất mất.
"Thật ra văn hóa Trung Tây khác biệt rất nhiều, hai người bên nhau va chạm cũng là chuyện bình thường, nhưng đại đa số Trung Tây kết hợp đều không có kết quả tốt..."
Mạch Khải trưng ra bộ dạng thành thạo hiểu biết, khuyên giải Âu Niệm Tuyết, đồng thời lấy ra kinh nghiệm thực tiễn mình đã từng trải.
"Bạn gái trước của tôi là một cô gái người Pháp ở Anh, cô ấy lớn lên tại vùng địa phương nước Pháp, có tính cách lãng mạn của người Pháp, cũng có chất phụ nữ Pháp."
Mạch Khải vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt, tựa hồ đang cảnh cáo Âu Niệm Tuyết không nên cùng với người nước ngoài bên nhau, dù sao bọn họ đối với hôn nhân và quan niệm về tình yêu trên cơ bản không giống với người Trung Quốc, đồng thời lại thổi phồng bản thân si tình cùng chung thủy.
Âu Niệm Tuyết ngược lại không ngắt lời Mạch Khải, ánh mắt cũng cực kỳ nghiêm túc nhìn Mạch Khải, tựa hồ đang nghiêm túc lắng nghe, để cho Mạch Khải có loại cảm giác thành tựu được tôn trọng coi trọng.
"Vậy sao, thì ra chúng ta đều là người lưu lạc chân trời."
Sau khi nghe xong lời Mạch Khải, Âu Niệm Tuyết cúi đầu than thở, thanh âm trầm thấp đau thương.
Mạch Khải thấy Âu Niệm Tuyết bộ dạng công nhận, một trận đắc ý, sau đó cũng giả vờ một bộ ngã lòng.
"Đúng nga, ban đầu tôi chia tay với cô ấy, tôi cũng khó vượt qua được..."
Lời nói chuyển một cái, Mạch Khải lại thay bằng ánh mắt thâm tình ngưng mắt nhìn Âu Niệm Tuyết.
"Thật ra, năm đó tôi với cô ấy ở bên nhau hoàn toàn đều vì tướng mạo cô ấy có chút tương tự cô."
Thấy Âu Niệm Tuyết ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoài nghi lại hơi kinh ngạc nhìn mình, Mạch Khải vội vàng đưa tay bắt lấy tay để trên bàn của Âu Niệm Tuyết, cố làm như thâm tình kể lể nói.
"Niệm Tuyết, tấm lòng tôi đối với cô có trời đất chứng giám, nếu cô nguyện ý, không ngại thì hãy ở bên nhau với tôi..."
Lúc đầu trong nhà hàng, hắn đã tỏ tình qua, tin tưởng Âu Niệm Tuyết cũng biết, bằng không cũng đã không hẹn hắn ra 'tâm sự'.
Trong con ngươi xinh đẹp của Âu Niệm Tuyết ngắn ngủi thoáng qua không vui, bất giác chuẩn bị rút lại bàn tay bị Mạch Khải không chút báo trước nắm chặt lấy, nhưng vẫn bị lý trí khắc chế.
"Anh Mạch, vô cùng xin lỗi, tôi không muốn nhanh như vậy."
Âu Niệm Tuyết dục cự còn nghênh, hơi rút tay ra, nhưng lập tức liền bị Mạch Khải bắt lấy càng chặt hơn.
Mạch Khải thấy Âu Niệm Tuyết một bộ do dự buồn bả, lại không ngừng cố gắng, lúc này không tranh thủ còn đợi đến lúc nào.
"Niệm Tuyết, tôi ái mộ cô đã nhiều năm như vậy, cô không ngại cho tôi cơ hội, cô sẽ phát hiện có lẽ so với tên đàn ông ngoại quốc kia tôi càng thích hợp với cô hơn."
Thổ lộ với phụ nữ trong lúc bị tổn thương vì tình, tỷ lệ thành công lớn vô cùng, cho nên Mạch Khải tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Âu Niệm Tuyết vô cùng không được tự nhiên, đặc biệt lúc Mạch Khải kêu nàng 'Niệm Tuyết', nàng lại hận không thể rút tay về, cộng thêm cho hắn một cái tát. Nhưng bây giờ vẫn chưa được, chỉ đành mặc hắn chiếm tiện nghi, dù sao sớm muộn nàng cũng phải thu thập hắn.
Nhưng vào lúc này, ông chủ quán đem thức ăn đêm ban nãy Âu Niệm Tuyết gọi để lên bàn, với mở thêm mấy chai bia.
"Nếm thử một chút đi."
Âu Niệm Tuyết cố làm bộ nói sang chuyện khác, đưa con tôm cay đã bóc vỏ gần bên vào cái dĩa trước mặt cho Mạch Khải. Trước kia lúc nàng cùng Tử Đồng, đều là Âu Niệm Tuyết tự mình phục vụ cho Tử Đồng, mặc dù cảm thấy nơi này không phải nơi rất vệ sinh, nhưng lại cho Âu Niệm Tuyết cảm giác cực độ thân thiết.
Mạch Khải cau mày, làm sao đại tiểu thư hắc đạo Thất Liên Hội lại thích ăn những thứ thức ăn rẻ tiền ngoài sạp này? Mặc dù rất là chê bai, nhưng hắn cũng rất vui lòng hưởng thụ mỹ nhân phục vụ, vẫn miễn cưỡng dùng đôi đũa hắn đã lau chùi không biết bao nhiêu lần gắp lên, đưa vào miệng.
Đôi mắt Âu Niệm Tuyết âm lãnh nhìn chằm chằm Mạch Khải, nếu không phải Mạch Khải còn tác dụng, nàng làm sao sẽ chỉ dành cho Tử Đồng hưởng để cho người khác!
Sau khi vào miệng, thế mà lại ngon vô cùng, Mạch Khải cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, vì vậy tính thèm ăn mở toang.
"Không ngờ cái tiệm nhỏ thế này mà lại có thể làm ra thức ăn ngon như vậy."
Mạch Khải trong tán thưởng mang theo ngờ vực, để Âu Niệm Tuyết vô cùng không vui.
Nếu là Tử Đồng năm đó, nhất định sẽ lộ vẻ mặt cảm kích nhìn mình, sau đó lịch sự giương cái miệng nhỏ nhắn tiếp nhận đồ ăn mình đút cho...
Thật nhớ, rất nhớ, hoài niệm tiểu Tử Đồng vui vẻ năm đó, đáng yêu như vậy, nghe lời mình như vậy...
Còn Tử Đồng bây giờ lại để mình không khống chế được, mặc dù đối với bản thân có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng lại khó mà đến gần.
Nghĩ đến đây, Âu Niệm Tuyết có chút tự giận bản thân uống ly bia, muốn nhất túy giải sầu, nhưng đối với Mạch Khải trước mặt còn nhìn chằm chằm mình, Âu Niệm Tuyết cũng không dám thả lỏng, tránh cho trinh tiết thật vất vả giữ gìn vì Tử Đồng của mình khó giữ được.
Nhưng nếu nói về tửu lượng, tửu lượng Âu Niệm Tuyết lại tốt hơn bất kỳ tên đàn ông nào, dù sao nàng cũng là thành viên ban giám đốc nhà hàng Trung Hoa ở New York mà, chuyện xã giao tự nhiên không cần phải nói.
Mạch Khải thấy Âu Niệm Tuyết không nói lời nào, ngược lại uống bia như điên, vì vậy động tâm. Hắn không những không khuyên Âu Niệm Tuyết bớt uống, ngược lại cổ vũ Âu Niệm Tuyết uống thả ga.
Âu Niệm Tuyết tự nhiên nhìn ra Mạch Khải có tâm tư gì, chán ghét đã không đủ để nói về ấn tượng của Mạch Khải trong lòng Âu Niệm Tuyết lúc này, nếu bây giờ Mạch Khải chỉ là một tên vô dụng, nàng nhất định sẽ không chút do dự mang tên đàn ông chán ghét này đập chết trên bàn.
Âu Niệm Tuyết thấy Mạch Khải không ngừng rót rượu cho mình, mình lại cốc nhỏ uống cạn, vì vậy giả vờ bộ dạng say đến ánh mắt mông lung. Vốn là đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách bên trong tràn đầy vẻ mê ly, con ngươi mông lung mờ mịt, nhìn qua hết sức mê người.
"Anh nói xem tại sao cô ấy lại đối với tôi như vậy?"
Âu Niệm Tuyết nửa thật nửa giả mê sảng nói, nhưng đau khổ trong ánh mắt là chân thật.
Mạch Khải thấy Âu Niệm Tuyết đã có chút say mê, trong mắt bắt đầu không che dấu vốn có của bản thân đối với Âu Niệm Tuyết.
"Hắn không biết thưởng thức mặt tốt của cô."
Thái độ làm người của Mạch Khải rất kém, hắn đã không đợi kịp muốn thưởng thức mùi vị của Âu Niệm Tuyết, mặc dù hắn cũng hiểu Âu Niệm Tuyết là dạng phụ nữ không thể quá mức gấp gáp, nhưng nếu có thể phát sinh quan hệ trên giường với nàng, thì quan hệ giữa bọn họ sẽ có biến hóa vi diệu, tiến triển có thể rất xa so với tình trạng hiện nay.
Hắn thừa dịp Âu Niệm Tuyết say mê, từ trong ngực móc ra viên thuốc dạng keo mà hắn mang theo, sau đó trong lúc gắp thức ăn lặng lẽ bỏ vào ly rượu Âu Niệm Tuyết.
Dạng thuốc keo này gặp nước liền tan, để người khác khó mà phát hiện.
Nếu Âu Niệm Tuyết say thật ngược lại sẽ không nhìn ra, thế nhưng về mặt xã giao Âu Niệm Tuyết lại rất tinh anh, những kinh nghiệm này nàng đã từng gặp cũng không có gì là lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ đến Mạch Khải sẽ có hành vi tồi tệ như vậy, muốn cưỡng mình!
Ngay lúc Âu Niệm Tuyết do dự rốt cuộc phải làm sao để tránh được lòng dạ xấu xa của Mạch Khải, nàng nhạy cảm nhận ra có vật nào đó đang tập trung về mình, vì vậy liếc mắt nhìn, bất ngờ phát hiện là máy chụp hình.
Xem ra, có người sẽ dạy dỗ Mạch Khải, đồng thời nàng cũng có thể không cần bỏ ra thân thể giao dịch với Mạch Khải, quả thật nhất cử lưỡng tiện!
-----------------------------------------------------------
Mấy chương này bực bội quá trời bực→_→