Một đường không nói chuyện, cho đến khi đến biệt thự Mạch thị chỗ ở trên bán đảo của Mạch Dư Ninh.
An Mộ Ca không đợi người làm mở cửa xe cho cô, liền không đợi kịp mở cửa bước xuống, trực tiếp đi thẳng vào nhà, giống như về nhà mình vậy, không có chút nào là không được tự nhiên.
Mạch Dư Ninh theo sát phía sau, nhưng ngay sau đó bị báo cáo của Vương Cẩm làm cho cả kinh sững sốt một chút.
"Hắn đã biết?"
Mạch Dư Ninh không xác định được hỏi, nếu hắn đã biết, không thể nào không liên lạc cho mình, hay hắn muốn quan sát mình thêm xem có phải bắt đầu có dị tâm không?
Vương Cẩm kính cẩn gật đầu.
"Vâng, nhưng Master cũng không ra những mệnh lệnh khác. "
Hắn chỉ trung thành với Mạch Dư Ninh, bất kể có làm trái lời Master hay không, hắn đều sẽ dốc toàn lực để mang lại lợi ích cho Mạch Dư Ninh.
Mạch Dư Ninh dựa lưng vào cửa xe, ung dung vuốt ve những lọn tóc quăn của mình, trầm mặc một lát, cuối cùng mới tựa như quyết định nói.
"Nếu tôi đã làm loạn kế hoạch, vậy thì không lo được nhiều như vậy..."
An Mộ Ca ở bên cạnh mình đã bị hắn biết được, vậy nhất định phải giữ được An Mộ Ca.
Vương Cẩm cả kinh, lo âu hỏi.
"Đại tiểu thư, nhưng mà..."
Bên kia cũng không dễ dàng mà ứng phó được, huống hồ đại tiểu thư trung thành với Master như vậy, vậy mà sẽ vì kẻ quen biết chưa được bao lâu kia làm trái kế hoạch của Master.
Mạch Dư Ninh nghe vậy, chỉ lắc đầu, không biết sao trong đầu lại hiện ra nụ cười giễu cợt của An Mộ Ca năm đó ở tháp Eiffel. Có lẽ, thật đã không có cách quay đầu, chỉ đành giảm mức tổn thất xuống mức thấp nhất, như vậy có lẽ hắn sẽ tha thứ cho mình.
"Ai cho phép chị vào phòng tôi!"
An Mộ Ca tắm xong, mặc áo ngủ bước ra, đã nhìn thấy bóng người ung dung thanh tao của Mạch Dư Ninh sừng sững trước cửa sổ, vì vậy tò mò không vui hỏi.
Mạch Dư Ninh chuyển mắt, khóe miệng cười chúm chím.
"Nơi này là nhà tôi, còn cần ai cho phép?" Mạch Dư Ninh hỏi ngược lại.
"Nếu chị đã muốn tôi đến ở nhà chị, thì cũng phải tôn trọng tôi!"
An Mộ Ca tức giận, cô là người cực kỳ chú trọng, nhưng chỉ có một người mới được phép ngoại lệ.
Mạch Dư Ninh than nhẹ, khoanh tay nhìn An Mộ Ca phong hoa kiều mỵ.
"Tại sao em không chịu thử quên đi cô ấy?" Giọng điệu Mạch Dư Ninh ôn nhu khác thường.
"Chị không có tư cách nhắc đến chị ấy!"
An Mộ Ca đối với lời Mạch Dư Ninh vô cùng xem thường, nếu cô có thể quên được Lạc Khuynh Nhan, vậy cô đã không còn là Ngả Luân An Đức Mỗ, Ngả Luân An Đức Mỗ vĩnh viễn cũng sẽ yêu Lạc Khuynh Nhan, không thể quên cô ấy, càng không thể phản bội cô ấy.
Biết rõ kết quả sẽ như vậy, nhưng Mạch Dư Ninh vẫn không cam tâm, mặc dù cô không phải quá rõ ràng rốt cuộc năm đó giữa các cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng điều tra qua, mơ hồ biết được vết thương cũ trên đùi An Mộ Ca không thoát khỏi có liên quan đến Lạc Khuynh Nhan, đặc biệt là Thẩm Mộng Hi.
"Em chẳng lẽ không thử cùng bên nhau với người khác, có lẽ sẽ không đau khổ vậy nữa."
Từ khi An Mộ Ca vào ở Mạch gia, cô liền biết An Mộ Ca là trải qua thống khổ thế nào, hằng đêm, cô ấy đều sẽ đứng ngoài ban công rơi lệ nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng trong vô tận. Rốt cuộc là nhớ công tước đã qua đời, hay là nhớ Lạc Khuynh Nhan ở phương xa đang nằm trong lòng người khác, Mạch Dư Ninh đều biết rõ ràng. Bởi vì cô nghe thấy âm thanh nghẹn ngào "Lạc Khuynh Nhan" của An Mộ Ca, tê tâm phế liệt...
Mỗi khi nhìn thấy An Mộ Ca như vậy, Mạch Dư Ninh hận không thể phái người đến lục địa bắt Lạc Khuynh Nhan về, có lẽ như vậy An Mộ Ca mới không đau khổ đến thế.
Nhưng đồng thời lại có một giọng nói nói với cô, An Mộ Ca sẽ thuộc về cô, chỉ cần cô có kiên nhẫn, có nghị lực, có lòng thành, An Mộ Ca sớm muộn cũng sẽ thuộc về cô. Thế nhưng thời gian từng chút chạy mất, ấn tượng của An Mộ Ca với cô không những không có chuyển biến tốt, ngược lại đối với cô ngày càng sinh ra chán ghét, để cho cô cũng bắt đầu thấy lúng túng.
Người của nhà An Đức Mỗ không trói buộc đến mức ấy, nếu không phải vì cô ấy khăng khăng một mực yêu sâu đậm Lạc Khuynh Nhan, cô chắc chắn không thể nào khống chế được cô ấy, huống hồ cô ấy thông minh như vậy, thực lực cũng hùng mạng như thế.
"Tôi nguyện ý!"
An Mộ Ca tức giận quát lên, cô không thích nghe thấy cái tên Lạc Khuynh Nhan từ miệng Mạch Dư Ninh, sẽ luôn để cho cô cảm thấy Mạch Dư Ninh không có ý nghĩ tốt lành gì.
Mạch Dư Ninh mím môi, một tay nắm lấy tai.
"Nhưng mà, tôi không đồng ý!"
Đôi mắt xinh đẹp xanh biếc của Mạch Dư Ninh ngắn ngủi thoáng qua lãnh ý, nhưng lại không tránh được cặp mắt của An Mộ Ca, đặc biệt cô quan tâm đến Lạc Khuynh Nhan như vậy.
"Blume, tôi cảnh cáo chị, tôi có thể vì chị ấy mà không cần tính mạng..."
An Mộ Ca siết chặt hai tay, giọng điệu cực kỳ ngưng trọng.
"Nếu chị động vào một sợi tóc chị ấy, tôi nhất định sẽ gϊếŧ chị..."
Cho dù hy sinh lợi ích nhà An Đức Mỗ cô cũng không tiếc, bất kỳ ai uy hϊếp đến cuộc sống của Lạc Khuynh Nhan, cô đều sẽ không dễ dàng bỏ qua kẻ đó.
"Nilliel..."
Sắc mặt Mạch Dư Ninh không đổi, ngược lại ánh mắt nhu hòa nhắc nhở. Nhưng ai có thể biết được, sau khi cô nghe An Mộ Ca uy hϊếp, ngực đau nhói ra sao, như một con dao cùn chậm rãi cứa vào tim, bản thân lại bất lực kháng cự.
Những năm này, có rất nhiều người nhiệt liệt theo đuổi cô, đồng thời cũng không ít những người cuồng nhiệt giống như Mạch Dư Ninh, nhưng An Mộ Ca cơ bản khinh thường ngoảnh đầu đi, dù sao thế lực sau lưng mình sẽ xử lý tốt. Nhưng Mạch Dư Ninh người này, đâu chỉ bề ngoài thậm chí quyền thế có thể nói là hoàn mỹ không sứt mẻ, để cho An Mộ Ca cũng vô cùng bất lực.
"Bệnh thần kinh!"
An Mộ Ca cảm thấy Mạch Dư Ninh không phải đầu có lỗ, mà chính là một người điên cuồng cố chấp, nếu không tính đến quyền thế nhà cô ấy, rõ ràng cô ấy là một người phụ nữ có bề ngoài hoàn mỹ để cô cũng phải có chút cố kỵ, quyền thế so với gia tộc nhà cô còn hùng mạnh hơn, nhưng vì điều gì lại phải cứ gắt gao quấn lấy cô, chẳng lẽ cô có mị lực lớn như vậy? Cuốn hút người phụ nữ lợi hại như thế?
Nếu là An Mộ Ca trước kia, cô sẽ vì mình có mị lực như vậy mà dương dương tự đắc cùng đắc ý, nhưng từ khi trong lòng vấn vương Lạc Khuynh Nhan, cô cảm thấy hết thảy của mình đều là đào hoa nát, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
"Tôi không ép buộc em nhanh như vậy có thể tiếp nhận tôi, nhưng đến cuối cùng em vẫn sẽ là người phụ nữ của tôi!"
Mạch Dư Ninh lúc An Mộ Ca chuẩn bị xoay người rời phòng, phong đạm vân kinh nói một câu, nhưng âm thanh lại ẩn giấu một cỗ cường thế cùng bá đạo.
Bây giờ cô vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận trong lòng An Mộ Ca có người khác, nhưng theo thời gian thay đổi, cô không thể nào sẽ để mặc An Mộ Ca như vậy, mỗi lần thấy An Mộ Ca cô đều khắc chế khát vọng đối với cô ấy trong nội tâm, rõ ràng cô ấy đối với mình có lực hấp dẫn lớn như vậy, nhưng vẫn dùng lý trí đè nén.
Nhưng nếu nói cô có lý trí, cô cũng sẽ không vì An Mộ Ca mà phá hỏng kế hoạch của Master...
Cô luôn tự nói với mình, đối đãi An Mộ Ca không thể vồ dập, ngàn vạn lần không thể lộ ra một tia cấp bách, bằng không An Mộ Ca sẽ cách cô ngày càng xa. Nhưng hôm nay, cô đã thấy thực lực của An Mộ Ca, không phải muốn trói buộc liền có thể trói buộc, lại ở Kinh Cảng thành có thể tránh được mắt của cô, An Mộ Ca xem như đếm trên đầu ngón tay.
"Vậy sao..."
An Mộ Ca xoay người, ánh mắt thong thả nhìn chằm chằm Mạch Dư Ninh.
"Tại sao chị không về phòng mình, kê cái gối cho cao lên một chút còn thực tế hơn."
An Mộ Ca không chút lưu tình cười nhạo nói, đời này cô chỉ biết đến một người phụ nữ là Lạc Khuynh Nhan, cho dù cô ấy không muốn mình...
Nghĩ đến Lạc Khuynh Nhan, trong lòng An Mộ Ca đau xót, mục đích cuối cùng của cô, đơn giản chỉ muốn tiến vào thị trường lục địa, thường xuyên thu thập tài liệu thường ngày của Lạc Khuynh Nhan, khó khăn đến vậy ư?
Đối mặt với lời châm chọc không nể tình của An Mộ Ca, tỉnh táo trước giờ của Mạch Dư Ninh cũng phải mất đi thẹn quá thành giận.
"Mộ Ca, chuyện của em, tôi sẽ tận sức đem hết toàn lực vì em đi làm, nhưng cũng xin em tự suy nghĩ kỹ một chút, chọc giận tôi đem lại lợi ích gì cho em?"
Bản tính Mạch Dư Ninh cũng giống Thẩm Mộng Hi vậy, là máu lạnh vô tình, nhưng so với Thẩm Mộng Hi có thể nói trên một bậc, dù sao cô cũng từ trong một vũng gϊếŧ người điên cuồng mà lớn lên, không có thực lực nhất định sẽ không thể tùy tiện sống được đến giờ.
Nhưng bản chất của cô lại có chỗ khác so với Thẩm Mộng Hi, cơn khủng bố của Thẩm Mộng Hi sẽ biểu lộ ra ngoài, làm cho lòng người sợ hãi. Nhưng cô lại ẩn giấu bên dưới một bộ nhu mì, tạo ra giả tưởng tính cách chẳng qua chỉ là nội tâm kiêu ngạo lạnh lùng, đương nhiên, khí thế trời sinh của cô thế nhưng không có thay đổi, cho dù ẩn núp cũng không chê vào đâu được, nhưng vẫn sẽ để cho người không dám đến gần.
"Tôi muốn có được Lạc Khuynh Nhan, chị cũng sẽ hết sức đi làm à?"
An Mộ Ca giống như ma quỷ vậy, bỗng nhiên lên tiếng hỏi, thanh âm mang theo một chút khát vọng.
Mạch Dư Ninh không ngờ An Mộ Ca sẽ trả lời cô như vậy, trong lúc nhất thời đứng ngẩn ra, thật lâu vẫn chưa trả lời.
"Nếu không thể làm được, thì đừng mạnh miệng."
Tiếng An Mộ Ca lạnh lùng, cuối cùng dập cửa rời đi.
Sau khi Mạch Dư Ninh nghe thấy tiếng dập cửa mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, cả người mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Cô lại nghe thấy An Mộ Ca muốn Lạc Khuynh Nhan? Dù cô sớm đã biết An Mộ Ca không buông tha Lạc Khuynh Nhan, nhưng cũng sẽ không nói ra trắng trợn với cô như vậy, cô ấy muốn Lạc Khuynh Nhan. Chẳng lẽ cô ấy không muốn đợi Lạc Khuynh nhan nữa, mà là muốn có được cô ta?
bên tai Mạch Dư Ninh truyền tới âm thanh của giọt nước, cô không thể tin ngẩng đầu lên lau mắt mình, lại là nước mắt?
Bao lâu rồi không còn rơi lệ?
Mạch Dư Ninh đã quên mất, cô một mực sống vì Master, không nghĩ đến cuối cùng sẽ vì An Mộ Ca mà rơi lệ.
Tình yêu, rốt cuộc là cái gì?
Thật ra An Mộ Ca cũng không biết tại sao, khi Mạch Dư Ninh nói muốn giúp cô làm chuyện mà cô muốn, cô liền thốt lên lời nói muốn Lạc Khuynh Nhan. Rõ ràng cô không muốn lại chia rẽ Lạc Khuynh Nhan với Thẩm Mộng Hi, nhưng vì sao trong thâm tâm lại không cam tâm mãnh liệt như vầy?
Đúng vậy, cô hối hận, bắt đầu từ lúc trong đồn cảnh sát, cô liền hối hận, cô vô cùng cấp bách muốn Lạc Khuynh Nhan, vô cùng khát vọng cô ấy...
Nhưng cô không muốn cưỡng ép Lạc Khuynh Nhan, bức ép cô ấy, cô rất mâu thuẫn, rốt cuộc như thế nào mới đúng. Tách ra ba năm, cô mới biết cái gì là nhớ nhung như hình với bóng, lăn lộn khó ngủ, thống khổ không chịu nổi. Gặp mặt, mới biết được trong lòng Lạc Khuynh Nhan tràn đầy đều chỉ có hình bóng Thẩm Mộng Hi, trong lòng sớm đã không có bất kỳ chỗ nào cho cô...
Nếu Thẩm Mộng Hi không thể vì cô ấy mà sinh con, vậy mình vì sao không thể? An Mộ Ca không thể hiểu được nghĩ đến đây, giống như đột nhiên tìm thấy pháp bảo vậy. Cô biết thân thể Lạc Khuynh Nhan yếu ớt, sinh nở nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mấy năm qua cô ấy mới không cùng Thẩm Mộng Hi có con. Dù là tìиɧ ɖu͙© cũng khó mà bù lại được tiếc nuối trong lòng, vậy tại sao mình không thể dùng loại biện pháp này giữ lấy cô ấy?
Tại sao Thẩm Mộng Hi có thể, mà mình lại không thể?
Mình chẳng qua chỉ thọt chân, sinh nở vẫn bình thường, chỗ nào cũng tốt hơn Thẩm Mộng Hi suốt đời cũng không thể sinh nở. Huống hồ năm đó Thẩm Mộng Hi làm gãy chân cô, bức tử Tất Duy Tư, ân oán giữa các cô đã sạch sẽ, bây giờ có thể cạnh tranh công bằng. Kết hôn vẫn có thể ly hôn mà...
Cuối cùng An Mộ Ca đã tìm được lý do, lý do để cô đoạt lại Lạc Khuynh Nhan, lý do dám phá hỏng hạnh phúc của Lạc Khuynh Nhan, bởi vì cô cảm thấy mình có thể cho Lạc Khuynh Nhan niềm hạnh phúc tốt hơn.
Nếu muốn theo đuổi lại được Lạc Khuynh Nhan, vậy Mạch Dư Ninh chính là vật cản, cô nhất định phải diệt trừ...
-----------------------------------------------------------
Rồi, An An tẩu hỏa nhập ma, phát điên rồi, mị tin tưởng Mạch tỷ sẽ không để chuyện điên rồ này xảy ra.