An Mộ Ca ngồi ở phía sau, nghịch máy tính bảng trên tay, cũng không ngẩng đầu nói với Mạch Dư Ninh đã đưa mắt nhìn mình rất lâu.
"Lát nữa hãy dừng lại ở trước bến tàu."
Mạch Dư Ninh nhẹ ngẩn người, không hiểu hỏi.
"Sao vậy?"
Khóe miệng An Mộ Ca nhộn nhạo lãnh ý.
"Không liên quan đến chị?"
Lúc này cô mới ngẩng đầu, trợn mắt nhìn thẳng Mạch Dư Ninh.
"Chỉ cần mỗi ngày tôi đúng giờ ngủ lại Mạch gia, những chuyện khác chị hẳn không có quyền can thiệp!"
Bây giờ Mạch Dư Ninh vẫn chưa giúp cô, cô cũng sẽ không có sắc mặt tốt với Mạch Dư Ninh.
Mạch Dư Ninh nghe vậy, khẽ cau mày, nhưng lại không tức giận, chỉ khẽ lắc đầu.
"Nếu không có tôi ở bên thế này, em lập tức sẽ bị những tên cảnh sát theo sát chúng ta 'mời đi', tôi không được yên tâm."
Những ngày này, bởi vì An Mộ Ca là đối tượng hiềm nghi chính, nên có không ít cảnh sát muốn đến cửa tìm An Mộ Ca hỗ trợ điều tra, nhưng đều bị Mạch Dư Ninh phái người đuổi đi, bây giờ bọn họ đành đi theo xe, chờ đợi thời cơ An Mộ Ca đi lẻ.
Đầu ngón tay thon nhỏ ấn màn hình máy tính bảng, An Mộ Ca sâu xa mà thú vị mỉm cười với Mạch Dư Ninh, dị thường quyến rũ.
"Vậy sao, thế thì chị cứ chờ tôi trong xe, tôi muốn hóng gió biển."
Mạch Dư Ninh tự nhiên biết An Mộ Ca sẽ không hóng gió đơn giản như vậy, nhưng cô không có cách nào cự tuyệt yêu cầu đơn giản như vậy của An Mộ Ca, không biết làm sao chỉ đành gật đầu đáp ứng, không để sót quan sát An Mộ Ca rốt cuộc có chỗ nào dị thường.
Nhìn An Mộ Ca biến mất ở bến tàu, Mạch Dư Ninh lập tức cho người điều động camera giám sát ở gần bến tàu, cô muốn biết rốt cuộc An Mộ Ca muốn làm gì, nếu muốn trốn khỏi cô, cô sẽ nghĩ đủ mọi cách tổ chức lại.
An Mộ Ca bước đi chậm rãi trên bến tàu, tận lực tránh camera, cũng may camera ở bến tàu có nhiều góc chết, thậm chí còn có cái bị hư, cho nên lưu lại không gian để thở không nhỏ cho An Mộ Ca.
"Xích Viêm cho người điều tra tài liệu về Mạch Dư Ninh, xem ra trọng tâm của hắn bắt đầu dời về Mạch gia rồi."
Trong góc thùng chứa hàng, một đạo âm thâm ngọt nị dễ nghe truyền tới, không nhanh không chậm, nhưng giọng điệu mang chút ít sát khí.
An Mộ Ca dựa lưng vào thùng chứa hàng, không nhìn vào góc chết.
"Cô cũng thả lỏng chút đi..."
An Mộ Ca với nàng có cùng cảm thụ của những người lưu lạc chân trời*, giọng điệu tuy đạm mạt, nhưng nghe ra lại có chút mệt mỏi.
"Làm sao dám thả lỏng, nếu ngay cả những thứ này tôi cũng không làm được, làm sao còn bảo vệ cô ấy..."
Thanh âm kia cách An Mộ Ca ngày càng gần, đón lấy ánh đèn yếu ớt, mới nhìn rõ diện mạo của người phát ra tiếng nói, xinh đẹp mị hoặc, mặt sáng như ngọc, đôi mắt trong veo như nước, xinh đẹp lưu chuyển có một cổ quyến rũ không thể nói thành lời.
"Thứ đồ mà cô cần, tôi đã cho người thả xuống biển, đợi một lát cô dựa theo bản đồ mà tìm..."
Trong con ngươi xanh thẳm của An Mộ Ca hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, dừng một chút, mới hỏi.
"Cô ngay cả hai tháng cũng không đợi được sao?"
Đôi mắt đào hoa lóe lên nồng nặc sát ý.
"Hai tháng quá lâu, huống hồ cô cũng đâu chờ được lâu như vậy, không phải sao!" Âu Niệm Tuyết hỏi ngược lại.
"Cũng đúng." An Mộ Ca nâng lên nụ cười tự giễu.
"Tôi không có thời gian để lãng phí ở đây, tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý."
"Lấy được thứ mình muốn, tôi sẽ dựa theo kế hoạch đã định giúp đỡ cho nhà An Đức Mỗ..."
Âu Niệm Tuyết giơ lên đôi mi thanh tú, tỏ ý An Mộ Ca đưa bản đồ cho nàng.
An Mộ Ca từ trong túi xách đưa máy tính bảng cho nàng.
"Tấm bản đồ này thông qua vệ tinh gửi đến, không thể gửi đi, một giờ sau sẽ tự động tiêu hủy, tự cô nắm chặt thời gian đi."
Nhìn thấy Âu Niệm Tuyết kết cuộc mở bản đồ trên máy tính bảng, An Mộ Ca lại nói.
"Nhất cử nhất động cô làm tôi đều biết, tôi khuyên cô vẫn là chừa cho mình đường lui, dù gì hắn vẫn là anh ruột của cô..."
An Mộ Ca để lại những lời này, xoay người rời đi.
Đôi mắt đào hoa của Âu Niệm Tuyết híp lại, lóe lên ánh sáng, cô hướng theo bóng lưng An Mộ Ca hô lên.
"Không cần tiểu thư An Đức Mỗ bận tâm."
Âu Niệm Tuyết nắm chặt máy tính bảng, đầu ngón tay có chút trắng bệch, đủ để thấy nàng có bao nhiêu tức giận.
"Bên trong có một bọc rương màu xám tro cô không nên động vào, đó là phần của tôi..."
Ân Mộ Ca chuyển mắt, như có như không liếc nhìn Âu Niệm Tuyết đứng dưới ánh đèn mờ, sau đó biến mất ở bên tàu.
Âu Niệm Tuyết khϊếp sợ, An Mộ Ca lại cũng cần những thứ này, chẳng lẽ...
"Xảy ra chuyện gì?"
Mạch Dư Ninh nhìn camera đột nhiên tối đen, lo lắng hỏi.
Một bên nhân viên đang sửa chữa vi tính.
"Đại tiểu thư, có người xâm nhập vào khống chế những thứ máy này..."
Hiện giờ bọn họ đã phái người chạy tới bến tàu kiểm tra tình huống, hy vọng đại tiểu thư đừng giận cá chém thớt bọn họ.
Mạch Dư Ninh cau mày, xem ra An Mộ Ca sớm đã có chuẩn bị, cô hơi bận tâm An Mộ Ca có thể nào đang lén lút rời khỏi đây, mặc dù hơi mạo hiểm, nhưng cô ấy vì muốn trốn khỏi mình tuyệt đối sẽ làm được. Nghĩ tới đây, Mạch Dư Ninh cũng không thể ngồi chờ chết nữa, mở cửa xe chuẩn bị đuổi theo, nhưng phát hiện An Mộ Ca trở về chung với người mà cô phái đi theo, tốc độ vô cùng nhanh.
"Rất kinh ngạc sao?"
An Mộ Ca khoanh tay, biết mà còn hỏi, ánh mắt cười như không cười, nhưng lại cho Mạch Dư Ninh một loại lãnh ý vô hình.
Mạch Dư Ninh tỏ ý cho thuộc hạ cách xa một chút, cô bước lên trước, cẩn thận đánh giá An Mộ Ca.
"Em là đang ép tôi tăng cường đề phòng với em sao?"
Mạch Dư Ninh mặt không đổi nói, đôi mắt màu xanh biếc tản mát một cỗ khí thế bức người.
An Mộ Ca thờ ơ nhún vai.
"Tùy chị."
Nói xong, An Mộ Ca thẳng thắn rời đi tầm mắt Mạch Dư Ninh, bước lên chiếc xe vẫn ngừng từ trước ở đây.
Mạch Dư Ninh híp hai mắt, hình như cô có chút xem thường năng lực An Mộ Ca, cuối cùng thì cô ấy là người của gia tộc An Đức Mỗ, cũng là một tay Tất Duy Tư đào tạo lúc còn sống, nói thế nào cũng không thể xem thường. Nhưng mà, ấn tượng năm đó An Mộ Ca đã lưu lại trong tâm khảm cô, dù thế nào cũng không thể quên được. Yếu ớt, đau khổ, giống như bị vứt bỏ vậy, chỉ có bắt lấy cô cái phao cứu mạng này mới có thể để cho cô ấy có cơ hội thở dốc.
Cô thật sự không có ác ý với An Mộ Ca, chỉ vỏn vẹn muốn cô ấy ở lại bên cạnh mình thôi. Huống hồ, cô vì để An Mộ Ca có thể ở lại bên mình mà đã làm kế hoạch ban đầu loạn lên rồi, đã hy sinh quá nhiều, cô chắc chắn không thể buông tay.
Xem ra, cô phải cùng ngồi lại với An Mộ Ca nói chuyện, không để cho cô ấy lại làm những chuyện giãy giụa vô vị này, bằng không...
Âu Niệm Tuyết dựa theo GPS hệ thống định vị trên bản đồ bắt đầu dò tìm vị trí món đồ kia, cuối cùng thứ ấy nằm dưới cột gỗ dưới bến tàu, cần nàng phải lặn xuống.
Cởi giày cùng áo khoác, Âu Niệm Tuyết không chút nghĩ ngợi liền nhảy vào trong nước biển, cho dù là mùa hạ nóng bức, nhưng nước biển vẫn mang cảm giác lạnh thấu xương, nhảy vào trong nước Âu Niệm Tuyết chớp mắt rùng mình một cái.
Thứ hàng này vượt hơn năm mươi kí, Âu Niệm Tuyết trong nước biển tìm được nhúm dây cột chặt gói hàng, tìm đúng vị trí sợi dây, sau đó mới nổi lên mặt nước, chuẩn bị kéo lên từng chút từng chút một.
Hàng hóa này đều vượt hơn cân nặng của nàng, nàng chỉ có một mình, hao phí rất nhiều khí lực mới kéo được món hàng lên, bàn tay đều bị sợi dây sần sùi cọ xát rách da.
"Tử Đồng..."
Mỗi khi sắp cạn kiệt sức lực, nàng đều sẽ gọi thầm tên cô ấy một lần, như vậy mới có động lực.
Mở cái rương to lớn ra, bên trong đều là một ít vũ khí mang theo bên người, tinh xảo mà xinh xắn, thuận lợi để giấu trong người mà không bị phát hiện, còn có một phần là máy nghe lén và máy định vị...
Đương nhiên, bên trong còn có một cái hộp màu xám tro của An Mộ Ca, Âu Niệm Tuyết tự nhiên sẽ không động vào, mà lấy những món vũ khí nàng cần, sau đó đóng kỹ cái rương lại, đẩy xuống biển lần nữa.
"Chị cần những thứ này làm gì?"
Vốn bến tàu yên lặng chỉ nghe thấy tiếng sóng biển bỗng nhiên vang lên một đạo âm thanh tươi mát linh hoạt kỳ ảo dễ nghe, nhất thời hù dọa Âu Niệm Tuyết.
Âu Niệm Tuyết vội vàng xoay người, nhìn về cô gái không biết đã đứng sau lưng nàng tự lúc nào.
"Em đến đây từ lúc nào?"
"Từ lúc chị kéo món hàng kia lên..."
Tử Đồng chợt lên tiếng. Cô đúng là tới vào lúc đó, vốn là vừa vặn theo dõi Âu Niệm Tuyết, nào biết vừa đến bến tàu đột nhiên có một nhóm người ngoại quốc xông lên giao đấu với cô, cho nên làm trễ nãi một khoảng thời gian, nhưng những người ngoại quốc kia rất kỳ quái, đánh một hồi với cô lại đột nhiên nhanh chóng theo kế hoạch rời đi, để Tử Đồng cũng không ứng phó kịp.
Cũng may khi đó Tử Đồng giao đấu với bọn họ dưới ánh đèn vô cùng mờ tối, còn những người đó chỉ nghe theo phân phó của An Mộ Ca phụ trách ngăn cản phần tử khả nghi giám sát các cô nói chuyện, cũng đồng thời bởi vì thân thủ Tử Đồng quá nhanh, tầm mắt chúng cũng hoàn toàn không kịp nhìn rõ diện mạo thật của Tử Đồng, liền cho rằng là người của Mạch Dư Ninh, không báo cáo lại cho An Mộ Ca, mới để Tử Đồng sau khi bọn họ rời đi thuận lợi tiến vào bến tàu...
Âu Niệm Tuyết không biết rốt cuộc Tử Đồng đã biết được bao nhiêu, vì vậy dò xét hỏi.
"Em cho rằng chị muốn làm gì?"
Mắt nàng chăm chú phong tỏa khuôn mặt Tử Đồng, rất sợ sẽ bỏ qua bất kỳ nét mặt nào của cô, nàng không biết Tử Đồng có nghe thấy câu anh ruột kia trước khi An Mộ Ca rời đi hay không.
Tử Đồng ngồi xuống, con ngươi nhìn chằm chằm những thứ vũ khí bên chân Âu Niệm Tuyết, nói.
"Gϊếŧ người."
Cô tự nhiên biết Âu Niệm Tuyết đang dò xét xem cô đã biết được bao nhiêu.
Đưa tay ra, Tử Đồng dưới ánh mắt có chút mất tự nhiên của Âu Niệm Tuyết cầm lấy một cái ống chích cỡ mini, nhìn kim ống chích đã rưới ra nước thuốc, Tử Đồng đưa chóp mũi đến, thoáng ngửi một cái, biểu tình lập tức đại biến, hoảng sợ bỏ ống chích xuống.
một tiếng từ bên cạnh Âu Niệm Tuyết nhảy ra, vẻ mặt đề phòng cao độ nhìn nàng, ánh mắt mang theo một chút sợ hãi.
Âu Niệm Tuyết không ngờ Tử Đồng sau khi biết thứ thuốc trong ống chích sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhất thời có chút đau lòng, vội vàng chuẩn bị giải thích, nhưng vừa đi được hai bước thì dừng lại...
-----------------------------------------------------------
(*) câu gốc trong văn là 天涯沦落人 xuất xứ từ câu 同是天涯沦落人 (đồng thị thiên nhai luân lạc nhân) là một câu trong trường ca ngâm Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị. Câu chuyện là:
Một hôm Bạch Cư Dị tiễn khách ở cửa sông Bồn thì gặp vợ của người lái đò, nghe nàng đàn tỳ bà, hỏi han thì biết nàng từng là nhạc công giỏi của hai nhà họ Mục và Tào. Nay rơi vào cảnh ngộ trôi nổi héo hon, trở thành kẻ cơ nhỡ chốn giang hồ. Riêng ông cũng bị giáng chức xuống làm tri phủ quận Cửu Giang, bắt đầu xúc động hiểu được ý nghĩa của cảnh ngộ lưu đày, nhân đó làm bài trường ca ngâm tặng nàng, đặt là Tỳ Bà Hành.
***Ngụ ý của câu nói là sự đồng cảm giữa hai người có cùng cảnh ngộ.
Nguồn : Tìm hiểu trên trang khaiminh.org (https://khaiminh.org/ngo_van_lai/ti_ba_hanh.htm)