"Hi tỷ tỷ, chị đã đáp ứng em, nếu An Mộ Ca gặp nguy hiểm, chị sẽ giúp đỡ em ấy!"
Lạc Khuynh Nhan không biết làm sao, đành phải bức bách Thẩm Mộng Hi đi vào khuôn khổ.
Thẩm Mộng Hi vô cùng tức giận, đôi mắt tản ra dữ tợn, nhưng chỉ thoáng qua liền hết.
"Ý của em, là hy vọng chị có thể giúp đỡ con bé?"
Thẩm Mộng Hi ngẩng đầu, cùng Lạc Khuynh Nhan bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Lạc Khuynh Nhan nhu hòa ngưng mắt nhìn Thẩm Mộng Hi, nhẹ nhàng nói.
"Chị sống chung với em lâu vậy rồi, ngay cả bản tính của vợ mình cũng không hiểu ư?"
Thẩm Mộng Hi chán nản lắc đầu, thở dài nói.
"Chính vì hiểu quá rõ, cho nên mới..."
Lạc Khuynh Nhan chính là nhẹ dạ, cho nên nàng mới không yên tâm, nàng lo lắng tính cách Lạc Khuynh Nhan như vậy sẽ tạo cơ hội cho An Mộ Ca nhìn thấy hy vọng lần nữa. Huống hồ, nàng và Mạch Dư Ninh đã cam kết với nhau, sẽ không gây trở ngại cho đối phương.
"Yên tâm, chúng ta trả mối ân tình này rồi, sẽ không để ý đến những chuyện thị phi này nữa được không?"
Lạc Khuynh Nhan thấy Thẩm Mộng Hi có chút dao động, lập tức bảo đảm nói. Dù sao Thẩm Mộng Hi có bao nhiêu cưng chiều cô, cô vô cùng rõ ràng, chỉ có lợi dụng Thẩm Mộng Hi thương cô điểm này, mới có cơ hội xoay chuyển.
Thẩm Mộng Hi giơ tay lên, khẽ vuốt ve mi mắt phải thanh tú của Lạc Khuynh Nhan, động tác cực kỳ êm ái, tựa như đang phác thảo dung nhan của cô. Hồi lâu, nàng mới thả tay xuống, vẻ mặt trở nên có chút đau buồn.
"Nhan nhi, em thật sẽ không tiếp tục để ý đến thị phi? Em trước kia cùng với lúc cầu hôn, cũng nói như vậy, nhưng bây giờ, em muốn nhúng tay vào chuyện của cô ấy, em biết rõ ràng, rằng chị sẽ để ý..."
Thẩm Mộng Hi buông Lạc Khuynh Nhan, một mình đứng lên, ánh mắt xa xăm nhìn màu tím như có như không ngoài cửa sổ.
Lạc Khuynh Nhan thở dài trong lòng, cô không phải không muốn một cuộc sống yên tĩnh. Trước nhất, cô quay gót với An Mộ Ca cùng Thẩm Mộng Hi trở lại, cũng là đã chiều ý Thẩm Mộng Hi. Nhưng mà, cuộc gọi hai ngày trước, Lạc Khuynh Nhan thật sự không cách nào xem như không biết được, tình hình An Mộ Ca càng trở nên không lạc quan, chuyện này, Mạch Dư Ninh không thoát khỏi hiềm nghi. Còn nhớ lúc ở đồn cảnh sát, Mạch Dư Ninh cũng là cố kỵ Thẩm Mộng Hi, nếu Thẩm Mộng Hi có thể tham dự chuyện này, có lẽ cô ấy cũng sẽ không dám trắng trợn tính kế An Mộ Ca như vậy.
"Nhan nhi, chị để ý sự tồn tại của cô ấy, vừa bắt đầu, chị đã muốn cô ấy chết! Nếu như cô ấy chết, chị sẽ không phải lo lắng sợ hãi như vậy, sợ có một ngày em sẽ rời khỏi chị, đi Pháp với cô ấy..."
Cho dù đã kết hôn với Lạc Khuynh Nhan, lòng Thẩm Mộng Hi cũng chưa từng thả lỏng. Năm đó cũng bởi vì nàng sơ sót, mới dẫn đến đứa con của nàng và Nhan nhi không còn... cho dù lấy chân của An Mộ Ca đổi lại, cũng không cách nào đổi lại được tiếc nuối cả đời của các nàng. Ánh mắt Thẩm Mộng Hi từ đầu đến cuối không nhìn Lạc Khuynh Nhan, nàng nhìn tấm hình cả hai nắm tay nhau trên cánh đồng ruộng, lo lắng có một ngày, Lạc Khuynh Nhan sẽ rời khỏi nơi này, chỉ lưu lại một mình nàng ngóng trông chờ đợi.
Lạc Khuynh Nhan hơi sững sốt, thì ra cô vẫn chưa cho Thẩm Mộng Hi đủ cảm giác an toàn.
"Hi tỷ tỷ, xin lỗi!"
Lạc Khuynh Nhan cũng đứng lên, nghiêng người về trước, ôm lấy Thẩm Mộng Hi.
"Nếu như, nếu như, chị không muốn, em sẽ không nhắc lại chuyện này."
Trong lòng Lạc Khuynh Nhan, so với tất cả mọi thứ Thẩm Mộng Hi đều quan trọng hơn, nếu Thẩm Mộng Hi bởi vì chuyện này mà khổ sở, cô sẽ không làm khó Thẩm Mộng Hi nữa...
Thẩm Mộng Hi mỉm cười, diễm lệ như đóa mẫu đơn sau cơn mưa vậy.
"Nhưng mà, trong lòng em vẫn sẽ nghĩ về chuyện này, sẽ vì chuyện này mà phiền não, sẽ lo lắng, sẽ áy náy..."
Bỗng nhiên Thẩm Mộng Hi ôm lấy Lạc Khuynh Nhan thật chặt, nức nở nói.
"Chỉ có điều, chị cũng rất cảm kích, nếu không phải cô ấy cứu em, chị rất có thể sẽ mất đi em... như vậy, chị cũng sẽ không sống nổi... em là tất cả của chị..."
Thẩm Mộng Hi hối hận lúc đó tại sao mình không cùng Lạc Khuynh Nhan ra ngoài, như vậy Nhan nhi cũng sẽ không xém chút nữa xảy ra chuyện...
Trong lòng Lạc Khuynh Nhan cảm động, cô vẫn luôn biết, Thẩm Mộng Hi yêu cô so với cô yêu Thẩm Mộng Hi nhiều hơn rất nhiều, yêu nồng đậm yêu sâu sắc, như ngọn lửa vậy.
"Xin lỗi, Hi tỷ tỷ, em vì chuyện này mà lừa chị, xin lỗi chị nha..."
Lạc Khuynh Nhan vùi vào lòng Thẩm Mộng Hi, thút thít hối lỗi.
"Nhan nhi, chị thật sự thật sự rất yêu em, ngôn ngữ đã không thể nào biểu đạt được tình yêu chị dành cho em... cho nên, đừng lại vì người khác mà tránh mặt chị, lừa dối chị được không?"
Thẩm Mộng Hi buông Lạc Khuynh Nhan, ôm gò mà cô nâng lên, dùng ngón cái êm ái gạt đi nước mắt bên má Lạc Khuynh Nhan.
Lạc Khuynh Nhan nghẹn ngào, nặng nề gật đầu.
"Không đâu, sẽ không như vậy nữa." Lạc Khuynh Nhan thấp giọng nói.
"Nhưng mà, Nhan nhi, nếu lần này em ngồi yên không ngó ngàng đến, em nhất định sẽ không an tâm đúng không?"
Khóe miệng Thẩm Mộng Hi vén lên độ cong nhàn nhạt.
"Cho nên, chị sẽ nghĩ cách..."
Lạc Khuynh nhan không thể tin nhìn Thẩm Mộng Hi, cho dù biết Thẩm Mộng Hi sẽ đáp ứng, nhưng cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy, vốn cô định buông tha, tìm cách khác.
Thẩm Mộng Hi cưng chiều nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Lạc Khuynh Nhan.
"Chị có ước định với cô ấy, sẽ không can thiệp vào chuyện của đối phương, cho nên chị chỉ có thể âm thầm đi điều tra chuyện lần này, nếu An Mộ Ca gặp nguy hiểm, chị sẽ đề phòng nghĩ cách cứu viện, còn những chuyện khác, chị không có quyền chúng tay, cũng không muốn nhúng tay!"
Đây là ranh giới cuối cùng của Thẩm Mộng Hi, nàng nhớ năm đó lúc Mạch Dư Ninh tìm đến nàng, lúc đó nàng từ chối điều kiện của Mạch Dư Ninh, nhưng đồng thời không tạo cường địch, chỉ có dùng miệng quyết định ước hẹn, không can thiệp vào chuyện của nhau.
"Bà xã, cảm ơn chị..."
Lạc Khuynh Nhan từ trong thâm tâm cảm ơn, người mà cô yêu nhất trên thế giới này, vĩnh viễn đều là Thẩm Mộng Hi, cô cũng muốn yêu thương Thẩm Mộng Hi giống như Thẩm Mộng Hi đã yêu thương cô.
Thẩm Mộng Hi hôn lên bờ môi đang nói chuyện của Lạc Khuynh Nhan, dùng đầu lưỡi của mình phác họa hình dáng đôi môi Lạc Khuynh Nhan, nhẹ nhàng nói.
"Đáp ứng chị, sau khi giải quyết chuyện này, sẽ không để ý những chuyện thị phi kia nữa..."
Thẩm Mộng Hi nói những chuyện thị phi là bao gồm rất nhiều chuyện, tỷ như chuyện Lạc Khuynh Nhan làm cô giáo tiểu học, mặc dù Lạc Khuynh Nhan không phải chủ nhiệm, nhưng so với chủ nhiệm còn bận tâm cho học sinh hơn, mỗi ngày đều tự nguyện làm thêm giờ thay lớp xử lý hết những chuyện vụn vặt, còn bận bịu hơn cả giáo viên chủ nhiệm. Trừ nghỉ đông và nghỉ hè ra. Số mạng của Thẩm Mộng Hi hầu như đều bị vắng vẻ. Nếu chuyện này có thể để Lạc Khuynh Nhan từ chức, Thẩm Mộng Hi cũng coi như cân bằng được trong lòng.
"Được." Lạc Khuynh Nhan không chút nghĩ ngợi đáp.
"Cũng bao gồm chuyện em làm giáo viên..."
Thẩm Mộng Hi làm bộ dửng dưng phía sau bơm thêm một câu.
Lạc Khuynh Nhan nhất thời khóe miệng co giật, quay đầu lại Thẩm Mộng Hi vẫn là tính toán chuyện này.
"Nhưng mà không có công việc em sẽ rất nhàm chán..."
Lạc Khuynh nhan còn chưa dứt lời, Thẩm Mộng Hi liền lập tức nói.
"Khách sạn trên nông trường có rất nhiều chức vị, chị giúp em sắp xếp..."
Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan dao động, vội vàng không ngừng cố gắng, nàng sẽ vì Lạc Khuynh Nhan an bài chức vị thoải mái nhất, như vậy cô có thể ngày ngày đều bầu bạn với nàng rồi. Huống hồ, trong trường học có nhiều con nít như vậy, cả hai từ đầu đến cuối đều không có con, nàng cũng rất lo lắng Lạc Khuynh nhan sẽ thấy cảnh mà đau buồn.
Lạc Khuynh Nhan đẩy Thẩm Mộng Hi ra, hừ nhẹ nói.
"Thì ra chị cũng đã nghĩ xong xuôi hết rồi."
Cô có loại cảm giác bị tính kế.
Thẩm Mộng Hi không trả lời, chỉ mỉm cười dị thường quyến rũ với Lạc Khuynh Nhan, trong đôi mắt lại lóe lên tia sáng du͙© vọиɠ...
Từ đầu đến cuối, Lạc Khuynh nhan cũng hoàn toàn quên nói cho Thẩm Mộng Hi biết cô đã biết chuyện tổ chức sau lưng Mạch Dư Ninh...
-----
"Đại tiểu thư, cháu đi đâu vậy?"
Xích Viêm ngăn lại Âu Niệm Tuyết chuẩn bị lên xe, những ngày này, Âu Niệm Tuyết thường xuyên ra ngoài, mặc dù cùng với Thanh Phong và Jeff, nhưng thám tử bên dưới của Xích Viêm lại không tra được bọn họ đi đâu, hắn có chút hoài nghi Âu Niệm Tuyết đang tiến hành chuyện hắn không biết.
Âu Niệm Tuyết nghe tiếng nhìn lại, lạnh nhạt nói.
"Chú Đức, cháu chẳng qua chỉ đi dạo một chút, cháu có mang Thanh Phong theo, chú không cần lo lắng cho an toàn của cháu."
Tiếng nói vừa dứt, bóng người Thanh Phong vừa lúc thích hợp xuất hiện trước mặt Âu Niệm Tuyết, sắc mặt lạnh lùng nhìn Xích Viêm.
Xích Viêm tâm sinh tức giận, nhưng thấy Âu Niệm Tuyết cũng đã nói vậy, cũng không tiện nói thêm.
"Vậy xin đại tiểu thư chú ý an toàn!"
Âu Niệm Tuyết nhếch miệng, cười cực kỳ vui vẻ rạng rỡ.
"Vâng, cháu sẽ sớm trở lại."
Sau khi đám người Âu Niệm Tuyết lên xe rời đi, Xích Viêm lập tức phái người theo sát, tùy thời giám thị động tĩnh Âu Niệm Tuyết.
"Bây giờ đi gặp tiểu tình nhân của cô không tiện rồi, sau lưng có cặp mắt luôn nhìn chằm chằm."
Jeff không quên trong nháy mắt một đám xe sang trọng theo sát sau xe bọn họ, nhắc nhở.
Âu Niệm Tuyết một tay chống cằm, trầm tư nói.
"Đúng nha, có một con chó đáng ghét cứ nhìn, thật sự không thoải mái. Chỉ có điều..."
Đôi mắt Âu Niệm Tuyết thoáng qua một tia lệ khí, tiếp theo giễu cợt nói.
"Chỉ có điều con chó này thế nhưng sẽ có lúc diễn một vở kịch hay, huống hồ chúng ta có đến hai con chó như vậy!"
"Hai con?"
Jeff không hiểu, còn có một con khác?
Âu Niệm Tuyết không để ý đến Jeff, ngược lại tự nhiên lấy điện thoại di động ra, gọi đến số điện thoại Mạch Khải để lại cho nàng. Số này Âu Niệm Tuyết vốn không muốn lưu lại, nhưng đang trước mặt mọi người, nàng cũng không thể làm hắn mắt mặt, đành phải lưu lại, chỉ là không nghĩ sẽ dùng trên phương diện này.
"Anh Mạch, một lát anh có rãnh không?..."