Chương 43

Chân An Mộ Ca dù sao cũng có bệnh cũ, đi đứng bất tiện, cuối cùng vẫn không đuổi kịp Mạch Dư Ninh đã rời khỏi được một khoảng thời gian.

Chỉ là, cô vẫn kiên định dốc toàn lực đuổi theo, thế nhưng đã muộn một bước.

Chạy ra khỏi khách sạn, An Mộ Ca trơ mắt đứng nhìn Mạch Dư Ninh bên ngoài khách sạn cười với mình một tiếng, rồi nhịp bước bước lên chiếc Porsche.

"Mạch Dư Ninh, chị đợi đã..."

An Mộ Ca nhanh chóng đuổi theo, sốt ruột tức giận hô to.

Mạch Dư Ninh ngồi ghế sau, ngước mắt nhìn kiếng chiếu hậu, lạnh lùng nói với Vương Cẩm.

"Lái xe."

"Khoan đi... đợi đã..."

An Mộ Ca há mồm thở dốc, ngực bởi vì vận động kịch liệt mà phập phồng, trên trán lớp mồ hôi mỏng phủ đầy. Vì để đuổi kịp Mạch Dư Ninh, ngay cả thang máy cũng không kịp đợi liền vội vã chạy xuống, thế nhưng Mạch Dư Ninh vẫn đi mất.

An Mộ Ca hít sâu, đứng tại chỗ, nhìn chiếc Porsche trước mặt ngày càng xa dần, cuối cùng lựa chọn vẫn tiếp tục đuổi theo.

"Đại tiểu thư, cô ấy đuổi theo."

Vương Cẩm ngước mắt liếc nhìn kiếng chiếu hậu, sau đó hướng Mạch Dư Ninh ngồi phía sau sắc mặt lạnh lẽo đến cùng cực báo cáo.

Mạch Dư Ninh không đáp, ngược lại nhắm nghiền mắt, khoanh tay, như đang trầm tư, thế nhưng bả vai lay động đã biểu hiện tâm trạng lúc này của cô.

Cô có thế nào cũng không ngờ An Mộ Ca nhanh như vậy liền vọt ra, thậm chí còn tiếp tục đuổi theo xe. Lạc Khuynh Nhan người phụ nữ này rốt cuộc có mị lực gì, để An Mộ Ca kiêu ngạo cam nguyện vì cô ta như vậy! Mạch Dư Ninh cảm thấy lòng mình có chút đau nhức, thật giống như bị một thanh kiếm sắc bén cứa vào da thịt vậy. An Mộ Ca từ khi đến Kinh Cảng thành, cô liền không thể khống chế tình cảm ẩn giấu suốt ba năm của mình, cô thật rất thích An Mộ Ca, bằng không đã không tiêu phí nhiều tâm tư như vậy, thậm chí ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của cô...

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng hừ nhẹ của Vương Cẩm, Mạch Dư Ninh chợt mở mắt, nhìn về kiếng chiếu hậu, trong lòng giật nảy, vội vàng hô.

"Dừng xe!"

Vương Cẩm chưa từng thấy sắc mặt Mạch Dư Ninh kinh hoảng như vậy, vội vàng đạp thắng.

Thắng gấp một cái, chiếc Porsche dừng lại, một thân ảnh thon thả yểu điệu từ ghế sau bước xuống.

"Ưhm..."

An Mộ Ca ngã dưới đất, cổ họng phát ra tiếng rên nhỏ xíu không thể nghe thấy. Cô đi lại vốn đã bất tiện, không thể vận động kịch liệt, càng không được chạy tốc độ, cho nên trong lúc đuổi theo chiếc Porsche đã sơ ý ngã xuống đường nhựa, cánh tay, bàn tay, đầu gối, đều trầy xướt như nhau.

Bên tai truyền đến một trận giày cao gót hốt hoảng, An Mộ Ca chật vật ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp cách mình ngày càng gần.

"Chị rốt cuộc đã biết được gì?"

An Mộ Ca che vết thương trên cánh tay, ánh mắt bén như dao cạo, giọng với vẻ ngoan độc nhìn chằm chằm Mạch Dư Ninh.

Mạch Dư Ninh cũng không để ý giọng điệu không thiện chí của An Mộ Ca, mà là hơi ngồi xuống, sau đó từ trong túi xách tay hàng hiệu cô mang theo lấy ra khăn giấy sạch sẽ.

"Trước khoan hãy nói, em chảy máu rồi."

Giọng Mạch Dư Ninh hiếm thấy vô cùng ôn nhu, cô đưa ra cánh tay ngọc, cẩn thận dùng khăn giấy chậm chậm vết thương trên đầu gối An Mộ Ca, nhưng ngay sau đó lại bị An Mộ Ca hung hăng gạt đi.

"Rốt cuộc chị đã biết được chuyện gì?"

Hai mắt An Mộ Ca đỏ bừng, như nổi điên vậy, cô bỗng đưa tay tóm lấy hai cánh tay Mạch Dư Ninh, đem móng tay sắc bén của mình nắm bóp da thịt non nớt trắng như tuyết của Mạch Dư Ninh.

Mạch Dư Ninh cau mày, cũng không phải vì đau đớn, mà bởi vì ánh mắt An Mộ Ca lúc này như thể cô là kẻ thù gϊếŧ cha cổ vậy, hận không thể dùng ánh mắt đem cô đi thiên đao vạn quả.

Tâm, hung hăng trích ra đau nhức, ngực giống như bị vết thương sâu, mà chỗ vết thương bắt đầu rướm máu...

"Em muốn đứng giữa đường giữa xá cùng tôi nói về chuyện này sao!"

Giọng Mạch Dư Ninh trở nên có chút âm lãnh, nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng ôm chặt lấy An Mộ Ca, không để ý móng tay sắc bén của cô ấy có đi sâu vào da thịt mình hay không.

Thân thể đau đớn, nhưng sao có thể so được với đau nhức trong lòng...

An Mộ Ca nghe vậy, lúc này mới nhìn tứ phía, phát hiện chung quanh rất nhiều lượng xe người đi đường ánh mắt họ đều vây về phía các cô bên này. Cô vội vàng đẩy Mạch Dư Ninh, đứng dậy, nhưng lại sợ Mạch Dư Ninh chạy mất, lại đưa tay túm lấy cổ tay cô ấy, ngay cả lôi kéo cũng phải mang cổ đi.

Mặc dù lực đạo An Mộ Ca hết sức hung dữ, nhưng trong đôi mắt Mạch Dư Ninh vẫn lóe lên chút ý cười ngọt ngào.

Chí ít, đây là lần đầu An Mộ Ca chủ đống lôi kéo cô, sợ cô rời đi...

Đến gần công viên, An Mộ Ca kéo Mạch Dư Ninh đến dưới bóng cây thưa thớt người, sau đó hung hăng hất tay Mạch Dư Ninh, lực đạo to lớn xém chút làm Mạch Dư Ninh ngã xuống.

"Mạch Dư Ninh, rốt cuộc chị đã biết những gì?"

An Mộ Ca nhìn thẳng Mạch Dư Ninh, vốn đôi mắt xanh thẳm trong suốt xinh đẹp giờ đây tràn đầy sát khí.

"Tôi cảnh cáo chị, bất kỳ kẻ nào uy hϊếp Lạc Khuynh Nhan, là ai đi nữa, cũng phải chết!"

Hai tay An Mộ Ca siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cô sợ mình sẽ không nhịn được bóp chết người đàn bà uy hϊếp Lạc Khuynh Nhan tuyệt đẹp trước mặt này.

An Mộ Ca nói từng chữ, đều là nghiến răng nghiến lợi, khiến tâm trạng vốn vừa nâng lên được chút ít của Mạch Dư Ninh thoáng chốc tụt dốc thảm thương.

Sắc mặt Mạch Dư Ninh trong nháy mắt trở nên hết sức tái nhợt, nhưng cô vẫn nhịn xuống, những năm này chưa từng có ai dám uy hϊếp cô như vậy, thậm chí thương tổn đến cô, chỉ có An Mộ Ca, cô gái mà cô thích.

"Thật ra, tôi thấy không hiểu, Lạc Khuynh Nhan quả thật liền quan trọng như vậy? Tôi thấy địa vị cô ấy khẳng định còn quan trọng hơn An Đức Mỗ tiên sinh lúc còn sinh thời đi?"

Cô cũng không gọi Tất Duy Tư là công tước An Đức Mỗ...

An Mộ Ca híp hai mắt, không tỏ ý kiến nhìn Mạch Dư Ninh.

"Nếu chị chưa muốn chết, liền giao toàn bộ tài liệu chị thu thập được cho tôi!"

An Mộ Ca bước lên trước, đưa tay ra gần như, liền tùy tiện là có thể nắm được chiếc cổ tinh tế thon dài của Mạch Dư Ninh.

"Em hẳn biết, có thể lấy được mẫu máu xét nghiệm ở chỗ cảnh sát Pháp, lại không để bọn họ phát hiện, năng lực như vậy cho dù là gia tộc An Đức Mỗ ngày trước cũng không thể nào làm được..."

Khóe miệng Mạch Dư Ninh câu lên nụ cười nhạt, hướng An Mộ Ca biến đổi hình dạng kể ra năng lực, cho dù Tất Duy Tư còn sống, cũng không dám nói với cô những lời này. Nếu người đứng đây không phải An Mộ Ca mà cô để ý, sợ rằng kẻ kia bây giờ đã biến thành thi thể lạnh băng.

An Mộ Ca tự nhiên biết, nhưng mà...

"Hừ, vậy thì sao, bây giờ tôi liền có thể gϊếŧ chết chị!"

Đang nói chuyện, tay An Mộ Ca đã bấm lên cổ Mạch Dư Ninh, cũng dần dần dùng sức.

Mạch Dư Ninh vẫn mặt không đổi sắc nhìn An Mộ Ca, cũng không ra tay ngăn cản.

"Năm đó tiên sinh An Đức Mỗ tự sát, là cầm một khẩu súng được làm bằng ngà voi, theo lý bên trên vốn chỉ có dấu vân tay của mình hắn, nhưng bỗng dưng lại vô cớ có thêm dấu vân tay của một người khác..."

Sắc mặt An Mộ Ca thoáng chốc trở nên hết sức khó coi, tay cũng khẽ run rẩy, sức lực cũng giảm đi không ít, chỉ là vẫn nắm lấy cổ Mạch Dư Ninh không buông. Ánh mắt cô lại như lợi kiếm sắc bén, âm lãnh, tràn đầy sát khí nhìn Mạch Dư Ninh.

An Mộ Ca giảm lực xuống, Mạch Dư Ninh cảm thấy thả lỏng không ít, cô chậm rãi, tiếp tục giả bộ ung dung nói.

"Muốn biết lúc đó cảnh sát nghiệm chứng vết máu lưu lại trong nghĩa trang như thế nào không?"

Mạch Dư Ninh nói xong, thẳng tắp nhìn chằm chằm An Mộ Ca, như cô đoán, đôi mắt xanh thẳm của An Mộ Ca thoáng qua vẻ hoảng sợ cùng hốt hoảng.

"Bọn họ nghiệm chứng vết máu không phải người Châu Âu, là khu vực Châu Á, hơn nữa còn giám định được là phụ nữ, cuối cùng, bọn họ nhận định chủ nhân vết máu là người Trung Quốc!"

"Trừ những thứ này ra, còn gì nữa?"

Giọng An Mộ Ca hết sức kinh hoảng luống cuống, trong đôi mắt cô tràn đầy kinh hoàng, mà cổ tay bóp lấy cổ Mạch Dư Ninh cũng chán nản buông xuống.

Mạch Dư Ninh thấy An Mộ Ca luống cuống như vậy, trong lòng thoáng qua vẻ không nhịn được, nhưng cuối cùng vẫn tàn nhẫn hạ quyết tâm tiếp tục.

"Hôm qua, lúc em cùng Lạc Khuynh Nhan vào phân cục Bắc Ngạn, lúc mới bắt đầu chẳng phải lấy dấu vân tay sao, vậy nếu giám chứng phân cục Bắc Ngạn giao dấu vân tay này cho cảnh sát Pháp, để bọn họ lấy dấu tay của người còn lại trên khẩu súng ngà voi năm đó đi kiểm tra, em đoán xem, sẽ như thế nào? Hơn nữa vũng máu lớn kia, tôi nghĩ, năm đó nghi phạm trong vụ huyết án nghĩa trang vẫn chưa được phá giải, đại khái được dời lại là vì..."

"Đừng nói nữa!"

An Mộ Ca đột nhiên che tai lại, lớn tiếng cắt đứt lời nói của Mạch Dư Ninh. Chuyện năm đó, bất luận ai thắng ai thua, người bị thương đều chỉ có An Mộ Ca. Nói chi đến, người cha cô thương yêu nhất lúc đó tự sát, cuối cùng Lạc Khuynh Nhan theo Thẩm Mộng Hi rời đi, chỉ còn lại một mình cô cô đơn lẻ loi...

Mạch Dư Ninh bỗng nhiên nghiêng thân người An Mộ Ca lại ôm lấy eo nhỏ nhắn, để cô không còn cố gắng giãy giụa mới bên tai cô nói.

"Rốt cuộc nên làm như thế nào, cô ấy mới không bị cảnh sát bắt đi, em có biết không!"

Giọng cô mang đầy dụ dỗ, thanh âm cũng vô cùng nhu hòa, âm sắc trong suốt dễ nghe như một khúc cao sơn lưu thủy để An Mộ Ca nhất thời rơi vào mê mang, quên mất kháng cự.

"Thẩm Mộng Hi, cho dù cô ấy có thể hô phong hoán vũ trên đại lục, nhưng liên quan đến vấn đề quốc tế, cổ cũng chỉ đến vậy thôi..."

Khóe miệng Mạch Dư Ninh nhẹ nâng, nhộn nhạo nhàn nhạt tính toán. Thẩm Mộng Hi người phụ nữ này, năng lực ra sao, cô tự nhiên biết rõ, chỉ cần không gây trở ngại đến kế hoạch của cô, cô sẽ không dễ dàng trở thành kẻ đối địch với cô ấy, nói như vậy, còn không phải là muốn cho An Mộ Ca thỏa hiệp.

Đúng rồi, năm đó cô cũng lợi dụng vấn đề quốc tế để khống chế Thẩm Mộng Hi, bằng không Lạc Khuynh Nhan đã không đến bên cô...

An Mộ Ca nhất thời cảm thấy vô cùng bất lực, Mạch Dư Ninh, rõ ràng chỉ là đại tiểu thư của Mạch gia, nhiều lắm chỉ nắm trong tay một Kinh Cảng thành nho nhỏ, nhưng vì sao tra được tài liệu chứng cứ của cảnh sát Pháp mà ngay cả nhà An Đức Mỗ cũng không thể tra?

"Chị rốt cuộc là ai?"

Anh mắt An Mộ Ca trở nên tỉnh táo, Mạch gia sẽ không có được năng lực cường đại như vậy, ngay cả Châu Âu cũng có thể nắm trong tay.

Mạch Dư Ninh sững sốt một chút, trong lòng không khỏi khϊếp sợ, không ngờ An Mộ Ca lại thông minh như vậy, thế nhưng lại bắt đầu hoài nghi thân phận thật sự của cô.

"Gia tộc Blume?"

Đôi môi An Mộ Ca hé mở, bất thình lình toát ra ba chữ.

Mạch Dư Ninh trợn to hai mắt, khó thể tin nhìn An Mộ Ca, cổ họng cô hơi co giật, nhưng cuối cùng lại không mở miệng trả lời.

"Phần lớn quan to đang nắm quyền hành của Pháp chính là thành viên gia tộc Blume, tôi đoán như vậy cũng không còn gì là khó hiểu!"

An Mộ Ca khôi phục bình tĩnh, năm đó nếu phông phải thế lực cùng tài lực trong tay Tất Duy Tư hùng mạnh khống chế được gia tộc Blume, hẳn gia tộc Blume sớm đã vượt mặt gia tộc An Đức Mỗ.

"Vậy sao, công chúa của tôi thật thông minh lanh lợi!"

Đáng tiếc, chỉ đoán trúng một, không đoán được hai.

Thật ra trong lòng Mạch Dư Ninh cũng bắt đầu lo lắng cho An Mộ Ca, sợ nếu An Mộ Ca đoán đúng thân phận thật sự của cô, người kia tất sẽ thủ tiêu An Mộ Ca, ngay cả cô cũng khó mà ngăn cản.

"Cho nên, cô giả dạng Mạch Dư Ninh?"

Khóe miệng An Mộ Ca độ cong biến thành sâu, con ngươi lóe lên nồng nặc khinh thường, cô muốn mượn điều kiện này để trao đổi với Mạch Dư Ninh.

Mạch Dư Ninh gật đầu.

"Ừm... tôi tên thật là Nelliel Blume..."

Nelliel Blume Garfield...

"Như vậy thì thế nào, nếu đã đoán được thân phận chị, chị với tôi nước sông không phạm nước giếng, mọi người đều chung sống an ổn vô sự thấy sao?"

Mạch Dư Ninh ánh mắt cưng chiều nhìn An Mộ Ca, cô cảm thấy An Mộ Ca quá mức ngây thơ.

"Nếu nói, Mạch lão gia là thuộc hạ của tôi, em cảm thấy cái em gọi là đoán được, còn chỗ nào hữu dụng không?"

-----

Kinh Cảng thành, rốt cuộc đã thay đổi đến thế nào?

"Anh, nghe nói hôm qua ở trung tâm mua sắm nhóm côn đồ bị hạ gục là người trong Thất Liên Hội chúng ta sao?"

Âu Niệm Tuyết dò xét hỏi Âu Dịch.

Âu Dịch quay đầu, quái dị nhìn chằm chằm Âu Niệm Tuyết, cuối cùng thở dài gật đầu.

"Không sai, là người của chúng ta, hôm qua chúng ta vừa nhận được hàng, thì người bên trên liền thông báo có cảnh sát đến..."

Hôm qua tín hiệu cũng bị che mất, khiến bọn họ không cách nào liên lạc được tiếp viện, may là bên trên phái người đến thông báo, bằng không hậu quả khôn lường, lúc đó hắn cũng rất vất vả mới tránh được cảnh sát biển tuần tra. Chỉ đáng tiếc, số hàng kia, vì thuyền quá nhỏ, không thể chở hết toàn bộ lên thuyền, đại đa số đều vứt xuống biển...

Chỉ là, rốt cuộc là ai đã che tín hiệu, nhưng tuyệt đối không phải là công ty truyền thông cố ý gây nên, chỉ sợ là người của Mạch gia hoặc Lăng gia mới có bản lĩnh này.

"Anh, thật ra em cũng không muốn quản những chuyện này, chỉ là nhà chúng ta cứ một mực làm những chuyện phi pháp cũng không tốt đâu..."

Âu Niệm Tuyết bộ dáng làm bộ như quan tâm, khuyên răn Thất Liên Hội đi lên con đường chính đạo.

Âu Dịch cảm thán lắc đầu.

"Đáng tiếc, đã quá muộn..."

Nếu bây giờ Thất Liên Hội lựa chọn rút lui, bên trên không đời nào sẽ buông tha cho họ.