Còn chuyện Lăng Linh thích cô bé ấy, người tinh mắt là nhìn ra, trăm phần trăm trong cục cảnh sát chỉ có Giản Ngải vô dụng nhất là không nhận ra. Nói đến thì, Giản Ngải tốt nghiệp được cũng nhờ cô có phúc, vận dụng thế lực trong nhà, cuối cùng cô để tất cả những người cho rằng cô tuyệt đối không thể tốt nghiệp lại thành công tốt nghiệp.
Giản Ngải là tiểu sư muội trong trường cảnh sát, lúc mới đến hướng nội vô cùng, thường xuyên bị người ta khi dễ, cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chịu đựng, cho đến khi một lần vô tình thông qua huấn luyện viên quen biết được Lăng Linh.
Lăng Linh chỉ nhớ cô đến phòng làm việc của huấn luyện viên lấy tài liệu huấn luyện, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng gầm thét không thể chịu nổi của huấn luyện viên từ bên trong truyền ra.
"Giản Ngải, em nói đi em rốt cuộc biết làm cái gì? Thầy cho em chạy bộ một km, em lại chạy cho thầy nửa giờ đồng hồ, em cho rằng em là bà cụ ăn xong đi tản bộ sao? ..."
Sau đó huấn luyện viên không chút lưu tình quở trách, Lăng Linh cũng không nghĩ nhiều, chỉ xúc động trước một phần tử không bình thường đến từ trường cảnh sát. Cô gõ cửa, cho đến khi được huấn luyện viên cho phép, cô mới bước vào, phát hiện thấy huấn luyện viên đang dạy dỗ lại là một cô bé nhìn qua rất điềm đạm đáng yêu, lúc này nước mắt đang chảy ròng nhìn cô, như một đứa trẻ không được ai giúp đỡ, dường như hi vọng cô có thể cứu cổ, nhất thời khơi dậy mẫu tính trong cô.
Thật ra Giản Ngải không được xem là người đẹp, cho dù khuôn mặt tiêu chuẩn hình trái xoan, nhưng ngũ quan có chút không cân đối, cũng may tổ hợp chung lại nhìn qua cũng coi là thanh tú, quanh năm mang mắt kính không gọng nho nhã lịch sự, khiến cho người ta có loại cảm giác lanh lợi điềm đạm. Chỉ là vóc người cũng không đến nỗi nào, thuộc dạng gầy gò, xương cốt rất nhỏ, nhìn qua yếu ớt không chịu nổi sóng gió. Nhưng mà điểm cuốn hút Lăng Linh nhất đó là nụ cười của cô, cô cười lên đặc biệt ấm áp, hệt như tùy thời có thể xua tan mây mù trong lòng.
Buổi chiều, tổ trọng án đến phòng họp họp, đội trưởng Trương lấy hình chụp chứng cớ hôm nay phóng lớn trên màn hình.
"Lần này thi thể được phát hiện trong tình trạng không hợp với tác phong của Thất Liên Hội."
Sau khi nằm vùng của bọn họ trong Thất Liên Hội bị phát hiện, nếu không phải đột ngột biến mất, thì chính là hài cốt không còn, bằng không thì xác chìm đáy biển, mặt mũi bị mục nát hư hại hoàn toàn, cũng phải mất mấy ngày hoặc mấy tuần lễ mới có người phát hiện. Còn lần này thi thể cảnh sát Lí lại nguyên vẹn không sứt mẻ dạt vào bờ cát nhờ thuyền hơi, đương nhiên ngoại trừ trước ngực đã hơi thối rữa.
"Nhưng trước khi chết cậu ấy quả thật đã bị đánh đập, còn hai tay cũng có dấu vết bắt trói, là tác phong của Thất Liên Hội, chỉ là thi thể được giữ gìn quả thật có chút không bình thường."
Lăng Linh nhìn hình trên màn ảnh, lại nhớ lại tình hình sáng nay, bình tĩnh phân tích nói. Thật ra ngoại trừ tính khí nóng như lửa, những lúc quan trọng cô vẫn rất trầm ổn.
Trong lúc tập thể tổ trọng án đang trong phòng họp, Giản Ngải đã ra ngoài cục mua trà chiều về phòng làm việc, thấy toàn bộ người trong tổ trọng án biến mất, liền đoán có thể bọn họ đang họp.
"Ngải Ngải, cậu xem bọn họ họp cũng đã nửa giờ, tớ thấy bánh ngọt với trà sữa sắp sửa lạnh mất, không ăn nhân lúc nóng thì thật lãng phí, không thì mấy người bọn mình chia nhau cho rồi?"
Lúc này có mấy đồng nghiệp thèm ăn đến trước bàn làm việc của Giản Ngải, đối Giản Ngải nói.
Giản Ngải lắc đầu, lập tức lấy cánh tay bảo vệ thức ăn trên bàn.
"Các cậu ai cũng đừng hòng, bây giờ tớ sẽ đưa qua liền, tổ trọng án người ta mệt nhọc như vậy, hơn nữa đại đa số tiền thưởng trong phân cục đều là tổ trọng án phá án mà được, mấy người các cậu cũng không biết xấu hổ..."
Động tác của Giản Ngải giống động vật nhỏ bảo vệ thức ăn rất đáng yêu, thấy mấy người cảnh sát kia cười không ngừng.
Lúc Giản Ngải đến phòng họp, cô vẫn lễ phép gõ cửa một cái, kết quả vừa mở cửa chính là đội trưởng Trương vỗ đầu che mặt lên án, nói cô lúc nào không đến, hết lần này đến lần khác đến vào thời điểm mấu chốt nhất, sau đó chính là bộ mặt tức giận hỏi Giản Ngải có chuyện gì quan trọng không.
Giản Ngải rất ủy khuất, cô chẳng qua chỉ đưa trà chiều cho hắn thôi mà, lúc đội trưởng Trương nhận lấy túi tiện lợi đựng trà chiều Giản Ngải đưa đóng cửa lại, Giản Ngải liền nghe thấy bên trong truyền ra giọng mắng càng to hơn cả đội trưởng Trương, khủng khϊếp hơn còn có tiếng gầm gừ, mặc dù phòng họp cách âm rất tốt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe được giọng cuồng nộ.
"Anh dựa... la em ấy..."
"Anh tưởng rằng... đang... hay lắm sao..."
Giản Ngải mơ hồ nghe thấy hai ba câu đứt quãng, sau đó phòng họp truyền ra tiếng đập vào ghế ngồi, dễ dàng thấy được Lăng Linh đang dạy dỗ đội trưởng, tuy chức vụ đội trưởng Trương cao hơn Lăng Linh, nhưng luôn bị Lăng Linh nổi giận, hắn cũng chỉ đành im hơi lặng tiếng, bởi vì cục trưởng phân cục còn bị Lăng Linh gào thét, cục trưởng còn không dám nói gì, hắn dám nói gì đây.
Cùng ngày lúc Giản Ngải tan làm, người trong tổ trọng án vẫn chưa từ phòng họp đi ra, cho nên cô cũng chỉ đành đi trước, vốn còn muốn bát quái hỏi đồng nghiệp khác trong tổ trọng án tình huống bên trong thế nào.
Hôm sau khoảng tám giờ, lúc Giản Ngải cột tóc đuôi ngựa đến cục cảnh sát, người trong tổ trọng án sớm đã ngồi ở chỗ của mình, thấy Giản Ngải quẹt thẻ tiến vào, đều chĩa vành mắt đen chào hỏi tượng trưng với Giản Ngải.
"Hôm qua lại thức đêm hả?"
Giản Ngải hỏi A Lan.
A Lan mệt mỏi gật đầu.
"Chị Lăng Linh chắc chắn là ác ma, so với đội trưởng Trương còn..."
Chưa nói hết, cô đã thấy hơi buồn ngủ gục xuống bàn, mơ màng thϊếp đi.
Nhưng vào lúc này, Lăng Linh và đội trưởng Trương đã mua bữa sáng trở lại, lập tức đứng giữa phòng làm việc căng giọng lên thét.
"Toàn bộ tổ trọng án lên dây cót tinh thần, ăn sáng xong đem tất cả tài liệu các cậu chỉnh sửa hôm qua giao toàn bộ cho đội trưởng Trương, sau đó các cậu liền có thể tan làm."
Cô gầm một hơi, có thể nói đầy khí thế, những người đang ngủ mơ màng tại chỗ cũng lập tức phản xạ giật bắn người, giống như phản ứng của người đột nhiên chạm phải điện cao thế vậy, rất buồn cười, mà những cảnh sát trong tổ khác cũng bị tiếng gầm này của Lăng Linh dọa sợ hết hồn, rối rít bắt đầu cúi đầu làm việc.
Đương nhiên, Giản Ngải cũng bị tiếng la của Lăng Linh làm cho tay run rẩy, mặc dù Lăng Linh chưa bao giờ la hét cô, nhưng cô vẫn âm thầm gặp qua bộ dạng kinh khủng lúc giận dữ của Lăng Linh.
Lăng Linh đang rống phát hiện Giản Ngải cũng ở đây, nhất thời tỏ ra có chút bối rối, sắc mặt cũng bắt đầu ửng đỏ, giống như đứa con nít bị bắt quả tang đang làm sai, cô không ngờ bình thường Giản Ngải đi làm hơi muộn hôm nay lại đi sớm như vậy.
Bầu không khí trong phòng làm việc lại lâm vào yên lặng, đội trưởng tổ phong hóa đột nhiên chỉ lên tiêu đề trên bài báo nói.
"Các cậu mau xem, Âu Trạch hội trưởng Thất Liên Hội sáng nay bệnh tình đột nhiên trở nặng, đã được đưa vào phòng cấp cứu..."
Hội trưởng Thất Liên Hội Âu Trạch mấy năm gần đây thân thể vốn không tốt, hai tháng trước được bác sĩ chuẩn đoán ung thư máu thời kỳ cuối, chỉ thọ được tối đa mấy tháng.
"Trời cao đúng là công bằng, cả đời hắn không chừa chuyện xấu gì, xem bộ dạng gặp phải báo ứng của hắn, ông trời cũng chỉ cho hắn sống đến sáu mươi mấy..."
Lúc này trong phòng làm việc ríu rít truyền ra tiếng lên án, hội trưởng Thất Liên Hội không chừa chuyện xấu gì cuối cùng cũng gặp báo ứng.
Sau khi nghe xong, trong lòng Lăng Linh lại không có bao nhiêu vui sướиɠ, tuy cô rất muốn tự tay tống Âu Trạch vào tù, nhưng dù sao Âu Trạch cũng có giao tình với nhà cô, khi còn bé đối xử cô cũng không tồi, nghe hắn sắp không xong, cô ít nhiều gì cũng có chút khổ sở, con người luôn là một sự mâu thuẫn.
Màn đêm buông xuống, Tử Đồng mặc một chiếc đầm trắng đứng trên sân thượng tòa nhà đồ sộ của Thất Liên Hội, gió lạnh xung quanh thổi lất phất những lọn tóc và váy của cô, trong bóng đêm nhìn qua chói mắt như yêu ma quỷ quái đột ngột rơi xuống vậy, xinh đẹp lại yêu dị có nét hủy diệt.
Lúc này, sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân, cô vội vàng xoay người, nhìn người đàn ông ngày càng gần, cung kính gật đầu với hắn.
Dáng dấp người đàn ông rất khôi ngô, thân hình cao lớn, trên mặt giữ lại hàm râu quai nón cuốn hút, trên người mặc nhãn hiệu âu phục tinh tế có tiếng, cả người trên dưới đều toát lên hơi thở quyến rũ thành thục mê người của người đàn ông. Hắn từ từ đến trước mặt Tử Đồng, ôn nhu hỏi.
"Tiểu Thất, sao đột nhiên lại đến tìm tôi?"
Giọng hắn vô cùng hiền lành, rõ là chỉ nghe hắn nói chuyện thôi cũng là một loại hưởng thụ.
Tử Đồng mặt không đổi hỏi.
"Thiếu chủ, thân thể lão gia đã đỡ chưa?"
Tử Đồng có thể âm thầm gọi Âu Trạch là lão gia, không tính cô là đường chủ một trong Thất Liên Hội, cô cũng được xem là gia thần do nhà họ Âu nuôi dưỡng, bởi vì từ lúc có trí nhớ, cô vẫn luôn ở nhà họ Âu, tư tưởng quán triệt đối với nhà họ Âu là tận trung cương vị.
Âu Dịch sững sốt một chút, bỗng nét mặt có chút khổ sở.
"Tin tức này sáng nay liền truyền đi khắp thành phố, em biết được cũng là chuyện thường tình..."
Âu Dịch dừng một chút, lại nói tiếp.
"Thân thể của ba bất quá chỉ có thể giữ được đến mùa thu, hôm qua cũng nhờ lọc máu mới vất vả cứu lại được, mà thân thể ông cũng đã không thể chịu được lọc máu, mùa thu xem như là kỳ hạn cuối cùng."
Giọng Âu Dịch có chút trầm trọng.
Lòng Tử Đồng trầm xuống, hốc mắt có chút ửng đỏ, như cất giấu giọt lệ ẩn hiện, chỉ là trong bóng tối, Âu Dịch không nhìn ra.
Lúc đôi môi Tử Đồng khẽ nhúc nhích, chuẩn bị mở miệng lần nữa, Âu Dịch đột nhiên nói.
"Tiểu Thất, sáng nay tôi đã liên lạc với Niệm Tuyết, tối nay em ấy sẽ bay, mai là đến Kinh Cảng thành."
-----------------------------------------------------------
Âu Dịch con trai Âu Trạch anh ruột Âu Niệm Tuyết xuất hiện rồi.Phần 2 hình như phức tạp hơn phần 1 nhiều quá, mới khúc đầu mà sao thấy giữa Đồng Đồng với Niệm Niệm thiệt tầm nhìn xa không thể trông thấy T.T *may là edit thêm bộ Tiểu Hồng Mạo, nhảy qua nhảy lại để chèo chống thêm tinh thần :3~*Chương sau Âu Niệm Tuyết xuất trướng nhé <3~ Bên dưới là phần lải nhải động kinh của mềnh, các bạn không thích phần ấy có thể ngưng đọc từ chỗ này.P/S : Editor chuẩn bị trước tinh thần là nhân vật chính trong trói buộc tình yêu của Băng Ngôn chưa bao giờ là nhân vật tốt, thấy bảo chủy kinh khủng hơn cả chị Thẩm TvT.P/S 1 : Nhân tiện, hiện tại bang chủ Thất Liên Hội là Âu Trạch (sắp die), thiếu chủ là Âu Dịch cũng nắm quyền hành bên trong. Riêng Niệm Niệm, tình hình như nào chắc đợi chụy ấy xuất hiện vậy TvT.P/S 2 : Kiểu hình tượng Âu Dịch mà Băng Ngôn xây dựng tạo cho mình cái cảm giác quả thật là một soái ca hắc bang ôn nhu, kiểu nhân vật chính trong ngôn tình ấy, mình tưởng tượng giống dư lầy.Nhưng ê đích tơ bây giờ muốn dìm hàng (~‾▿‾)~
nên ê đích tơ sẽ để hình này ở đây và không nói gì thêm hơ hơ hơ~ ✧~(‾▿‾~ )