"Cái gì? Một cô gái mảnh mai đánh cho một tên côn đồ Thất Liên Hội thừa sống thiếu chết?"
Lăng Linh vừa trở lại phân cục liền nghe thấy đồng nghiệp đang ở đây thảo luận về vấn đề vụ án.
Hai tên cảnh sát đang thảo luận thấy Lăng Linh không tin, cũng trợn tròn mắt đối Lăng Linh nói.
"Đúng đó, chị Lăng Linh không thể nào không tin, chị đến phòng giám chứng lấy hình mà xem, phải nói là một bãi máu thịt lẫn lộn thê thảm không dám nhìn, sọ cũng nứt ra, vị trí mũi cũng bị đập thành một lỗ máu lớn như nắm đấm... ngay cả nhân viên giám chứng đã từng thấy qua đủ loại máu tanh rồi cũng không nhịn được mà ói, ụa..."
Người kia vừa nói vừa liên tưởng đến tình cảnh lúc đó, lại không nhịn được bắt đầu buồn nôn ói mửa.
"Cậu thấy tận mắt?"
Lăng Linh hỏi.
"Mới vừa rồi em đến chỗ giám chứng lấy hình, nào ngờ vừa nhìn một cái xém chút nữa liền ói."
Người kia nuốt nước miếng, đối Lăng Linh giải thích.
Lăng Linh cũng không tiếp tục hỏi chuyện này, mà nhìn khắp phòng làm việc, mới hỏi.
"Ngải Ngải đâu rồi?"
"Lúc nãy Ngải Ngải nghe tụi em thảo luận chuyện này, xém nữa ói ra một bãi, bây giờ chắc đang ở phòng vệ sinh rồi."
Bọn họ vừa trở lại đã thấy Ngải Ngải buồn bã nằm sấp trên bàn làm việc, như đang có chuyện gì khó chịu, hỏi ra mới biết Giản Ngải đang đau sinh lý, sau đó bởi vì chuyện bọn họ thảo luận, vội vã chạy đi nhà vệ sinh, ước chừng là đi ói rồi. Dù sao Giản Ngải nhát gan toàn phân cục đều biết, bọn họ đàn ông con trai còn không chịu nổi, huống hồ một cô gái yếu đuối!
Lăng Linh nghe vậy, xoay người liền rời khỏi phòng làm việc, đến chỗ hành lang phòng vệ sinh tìm Giản Ngải. Trong lòng cô dâng lên cỗ nghi ngờ, đó chính là cảm giác của cô về Tử Đồng rất giống Giản Ngải, rõ ràng không phải cùng một người.
Trong lúc Lăng Linh đang do dự có cần vào phòng vệ sinh không, thì một bóng người từ bên trong cuống quít đi ra, nhưng không cẩn thận đυ.ng trúng ngực được Lăng Linh ôm lại.
"Á~"
Ânh thanh kinh ngạc của Giản Ngải truyền vào tai, để Lăng Linh cảm thấy cảm giác an tâm vô hình, mới không phải cùng một người, Ngải Ngải đơn thuần hấp tấp như vậy, sao có thể là cô gái yêu dị có thân thủ cao siêu kia được.
"Chị Lăng Linh?"
Tử Đồng thấy Lăng Linh bỗng dưng ôm eo mình, giả bộ như khó hiểu hỏi.
Lăng Linh bỗng tỉnh hồn, buông tay, hướng Tử Đồng cười một tiếng.
"Không có gì, Ngải Ngải, mấy ngày này Kinh Cảng thành không được yên ổn, tự em phải chú ý an toàn của bản thân đó."
Đầu tiên là nhận được thẻ USB, sau đó xe cảnh sát bị tập kích cháy nổ, cuối cùng nhóm côn đồ lẩn trốn của Thất Liên Hội bị một nhóm người không rõ lai lịch bắn chết toàn bộ, chỉ bắt lại được cô gái đập chết một tên côn đồ tại hiện trường, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Cảm giác giống như toàn cục đã bị người ta tính kế, cảnh sát chỉ là con cờ bị lợi dụng mà thôi.
Không bao lâu, đội trưởng Trương cùng vài thành viên quan trọng của tổ trọng án trở lại, khuôn mặt căng thẳng, hùng hổ nói.
"Xe cảnh sát bị đυ.ng hỏng mười ba chiếc, nổ bảy chiếc, bây giờ ký giả cũng sắp chặn trước cửa phân cục, chúng ta làm sao giao phó đây..."
Trương Hạo một bên đang làm tài tiệu bất giác tiếp câu.
"Kết quả người cũng không bắt được."
Nói xong, nhất thời cảm thấy hối hận, bởi vì toàn phòng đều nhìn hắn bằng cái nhìn quỷ dị.
"Ai cần cậu nhiều chuyện."
Đội trưởng Trương thẹn quá hóa giận thét.
Trương Hạo áy náy nhìn về phía Lăng Linh đang im lặng không lên tiếng, hắn cũng không phải tận lực châm chọc tổ trọng án, chỉ là bây giờ toàn phân cục cũng đang thảo luận chuyện này, vì thế mà bận rộn sứt đầu mẻ trán, hắn chỉ là thuật lại sự thật mà thôi.
Tử Đồng một bên nhìn đội trưởng Trương nổi giận đùng đùng, cùng Lăng Linh yên lặng không nói chuyện, đôi mắt bên dưới tròng kính hơi trầm lại.
Cô có thể cảm nhận được Lăng Linh đối với cô vẫn còn nghi ngờ, không phải vì cô hành động lộ tẩy, mà là Lăng Linh phần lớn không theo cảm tính. Cảm giác sẽ không lừa gạt mình, huống hồ trên phương diện này Lăng Linh lại thuộc dạng rất nhạy cảm.
Cảm nhận dược ánh mắt dò xét của Lăng Linh, Tử Đồng ngoẹo đầu, đôi mắt mê mang đối mặt Lăng Linh, cho đến khi Lăng Linh cảm thấy có chút ngượng ngùng, lúc này mới bỏ qua cho cô.
Lúc trước A Nghiệp giúp cô lấy đầu đạn trong bả vai ra, vết thương cũng chỉ hơi khử trùng rồi băng bó lại, cô liền vội vàng chạy về đồn cảnh sát, chính là sợ Lăng Linh hoài nghi.
"Hai cô gái đưa về đồn cảnh sát đang ở đâu?"
Đội trưởng Trương nhận được thông tin, hỏi thành viên tổ trọng án tham gia hành động đuổi bắt.
Thành viên biết chuyện nói.
"Bây giờ họ đang trong phòng thẩm vấn của đội một tổ trọng án, một cô gái trong đó đang trong tình trạng hơi không ổn định..."
"Đi, chúng ta đi xem một chút."
Đội trưởng Trương gọi Lăng Linh, hắn cũng nhận thấy Lăng Linh có chút khác thường, bình thường vào giờ này cô ấy đều sẽ la hét như sấm rền, đối với loại án có tình tiết trầm trọng này đếu rất tích cực, thế mà hôm nay dáng vẻ lại không bình tĩnh như vậy.
Lăng Linh gật đầu, thật sâu nhìn Tử Đồng, sau đó theo đội trưởng Trương đến phòng thẩm vấn trên lầu một.
"Hai vị tiểu thư, mời các cô hợp tác phối hợp có được không?"
Lúc này, bên trong phòng thẩm vấn chỉ có một nữ cảnh sát tuổi tác khá lớn, nhưng hai cô gái trước mắt này căn bản không phối hợp, còn ôm nhau thật chặt, vốn không tách ra được, hết cách, đành phải cho các cô vào chung phòng.
Lạc Khuynh Nhan khẽ lắc đầu.
"Trước khi luật sư đến, chúng tôi không muốn nói nhiều."
Cảm giác được An Mộ Ca run rẩy trong ngực mình, Lạc Khuynh Nhan vội vàng đưa tay, khẽ vuốt ve mái tóc màu sợi đay mềm mại của cô, cũng nhẹ nhàng bên tai cô nói.
"Không có chuyện gì, qua rồi, một lát nữa chúng ta liền sẽ ra ngoài."
Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Lạc Khuynh Nhan cũng không dám chắc, nơi này cũng không phải đại lục, hay là phạm vi của gia tộc An Đức Mỗ, muốn bao che cho An Mộ Ca có thể dễ dàng như vậy sao. Huống hồ nhiều người ở đây đã thấy An Mộ Ca cầm súng lên, đánh vào đầu của tên đàn ông vẫn đang còn sống kia...
Bọn họ đến đồn cảnh sát đã hơn hai mươi phút, nhưng đối với Lạc Khuynh Nhan mà nói lại như đã hai mươi tiếng đồng hồ trôi qua, ngoại trừ năm đó thời điểm sau khi cha cô xảy ra tai nạn xe, cho đến giờ cô chưa từng đặt chân vào đồn cảnh sát, nói chi đến lấy thân phận là nghi phạm.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn có tiếng gõ, nữ cảnh sát nhanh chóng đi mở cửa, tiếp theo Lạc Khuynh Nhan chỉ thấy một người đàn ông trung niên sắc mặt xanh mét cùng một cô gái trẻ tuổi mặt mày xinh đẹp tiến vào.
Đội trưởng Trương phân phó nữ cảnh sát rời đi, hắn với Lăng Linh sẽ tự mình thẩm vấn.
"Hai người tên gì?"
Đội trưởng Trương mở thu âm, máy móc hỏi.
Lạc Khuynh Nhan không biết nên nói gì, nhưng tên hẳn là có thể giao phó, vì vậy trả lời.
"Lạc Khuynh Nhan."
Sau đó nhìn về phía An Mộ Ca đang chôn mặt thật sâu trong ngực mình.
(Ăn đậu hũ chế ấy đủ chưa vậy *hừ hừ*)"Ngả Luân An Đức Mỗ."
"Ngả Luân An Đức Mỗ?"
Lăng Linh cau mày, cái tên này cô đã từng nghe, hơn nữa còn vô cùng nổi tiếng, chỉ là nhất thời không nhớ nổi rốt cuộc là ai.
"Người ngoại quốc?"
Đội trưởng Trương khẩn trương hỏi, nếu là người ngoại quốc, việc xử lý sẽ khó giải quyết đây.
Lạc Khuynh Nhan vuốt ve sống lưng An Mộ Ca, tỏ ý cô hãy yên tâm, sau đó trả lời.
"Cô ấy là người Pháp, còn tôi là du khách người đại lục Trung Quốc đến đây du lịch."
Chân mày đội trưởng Trương nhíu chặt, lần này không dễ rồi, cả hai đều không phải người Kinh Cảng thành, phải tìm được chứng cớ xác thực mới có thể tạm giữ hai người với tội danh hình sự, bằng không theo quy ước quốc tế....
Ngay lúc đội trưởng Trương định hỏi tiếp, Lăng Linh một bên quan sát thật lâu bóng lưng An Mộ Ca bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Ngả Luân An Đức Mỗ? Là tiểu thư Ngả Luân của gia tộc An Đức Mỗ phải không?"
Lạc Khuynh Nhan gật đầu, nhưng cũng không trả lời, nếu tin tức An Mộ Ca gϊếŧ người truyền ra ngoài, vậy đối với gia tộc An Đức Mỗ mà nói, không thể nghi ngờ là một cú oanh tạc nặng nề.
Đội trưởng Trương hít sâu một hơi, không phải trùng hợp vậy chứ? Lại dính đến gia tộc An Đức Mỗ, lần này thượng cấp hơn phân nửa sẽ tìm hắn 'uống trà' rồi.
"Nguy rồi, nguy rồi, người của Mạch gia tới."
Ngay lúc Lăng Linh và đội trưởng Trương đều đang trong phòng thẩm vấn Lạc Khuynh Nhan với An Mộ Ca, nhân viên hành chính dưới lầu Tiểu Lục hoảng loạn luống cuống chạy vào phòng một của tổ trọng án hô lớn.
Mọi người đều khϊếp sợ, người của Mạch gia sao lại tới phân cục trong giờ phút quan trọng này.
"Bọn họ đến làm gì? Là ai của Mạch gia đến?"
Thế lực của Mạch gia mạnh ra sao, toàn bộ người dân ở Kinh Cảnh thành đều biết, bao gồm cả việc lắp đặt thiết bị cho phân cục Bắc Ngạn, đều do Mạch thị tài trợ, thậm chí ngay cả áo chống đạn bọn họ đang mặc, tất cả đều do Mạch thị quyên tặng, chỉ còn chưa đóng ký hiệu lên trên thôi.
Tiểu Lục lắc đầu mạnh mẽ, cô chỉ là một nhân viên hành chính nhỏ nhoi làm sao biết được.
"Bây giờ cục trưởng đang tự mình đi tiếp đãi, xe của họ đều đã đậu dưới lầu, hy vọng không phải đến vạch lá tìm sâu."
Mọi người nghe vậy, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, nhìn về đài phun nước chính giữa dưới lầu, quả nhiên đúng như Tiểu Lục đã nói, nơi đó có trùng trùng điệp điệp những chiếc xe con cao cấp màu đen, dường như sắp chặn luôn cả cửa của phân cục, không phải đến để vạch lá tìm sâu đấy chứ?
"Mạch gia?"
Âu Niệm Tuyết lái xe BMW cách phân cục một khoảng, nhưng lại có thể thấy rõ ràng những chiếc xe con cao cấp màu đen xếp thành đoàn xe, vô cùng có thứ tự lái vào phân cục Bắc Ngạn, cũng làm cho cửa của phân cục bị trùng trùng điệp điệp xe chặn lại.
Thần sắc Thanh Phong ngưng trọng gật đầu.
"Thân xe có dấu hiệu ngọn lửa xinh đẹp của Mạch thị, điều động lượng xe khổng lồ như vậy, xem ra không phải Mạch lão gia, chính là Mạch đại tiểu thư rồi."
Mạch gia, ngay cả Âu Trạch cũng tránh không kịp, xem ra phân cục Bắc Ngạn lần này đã đắc tội với nhân vật quan trọng của Mạch gia.
"Mạch đại tiểu thư?"
Âu Niệm Tuyết thấy rất hứng thú lẩm nhẩm nói.