Chương 18

"Rốt cuộc bao giờ mới xuất hiện?"

Lúc này, theo sau mấy chục xe cảnh sát, là một chiếc BMW Jeep màu đỏ đi theo sát sao, chỉ là cách khá xa, không dễ bị phát hiện.

Thanh Phong ngồi ghế lái đằng trước nói.

"Tiểu Thất thiện nghệ nhất là về khoản dao găm, đây là điều cả Thất Liên Hội đều biết. Nhưng mà, chỉ tôi với Lam Mị mới biết, tuyệt kỹ của Tiểu Thất không chỉ biết dùng dao găm, mà còn cả kỹ thuật bắn súng."

Là một trong ba ám tử của Thất Liên Hội, đối với tuyệt kỹ của hai người còn lại hắn cũng biết rất rõ. Thanh Phong giỏi nhất là thân thủ, Lam Mị giỏi ám sát, còn Tử Đồng chính là kỹ thuật bắn rất chính xác.

"Cho nên cậu mới suy đoán cô ấy sẽ đến hiện trường giao dịch trước để ngăn cản cảnh sát lại?"

Vẻ mặt Âu Niệm Tuyết lạnh lùng nói, nàng chỉ cần vừa nghĩ đến Tử Đồng sẽ hiện thân vì Âu Dịch, nàng liền hận không thể để cảnh sát hạ gục Âu Dịch.

Thanh Phong lắc đầu, ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy sắc mặt khó coi của Âu Niệm Tuyết, nói tiếp.

"Còn có khả năng, nói không chừng có thể, bởi vì lần này điều động lượng cảnh sát quá lớn, chỉ dựa vào một mình Tiểu Thất khó mà ngăn cản, chỉ có thể kéo dài thời gian."

Âu Niệm Tuyết im lặng hồi lâu, sau đó nhục chí đối Thanh Phong nói.

"Nếu như cô ấy xuất hiện, hy vọng cậu có thể bảo vệ tốt cho cô ấy."

Hôm nay Âu Niệm Tuyết cũng không mang Jeff theo, sợ sẽ làm Thanh Phong phân tâm.

Thanh Phong gật đầu, nếu Tử Đồng xuất hiện, bảo vệ cô ấy là điều đầu tiên, thứ hai mới bắt lại.

Thật ra toàn bộ Thất Liên Hội thậm chí Âu Trạch cũng không biết, cách phân cục Bắc Ngạn khoảng một cây số, trên con phố náo nhiệt, ở đó có một cửa tiệm bán rau cải và trái cây, là khu vực Âu Dịch đặc biệt bố trí cho Tử Đồng.

"Cô ơi, mua gì đây?"

Thấy cả người Tử Đồng mặc cảnh phục màu trắng, ông chủ tiệm đối đãi cô như với khách thường hỏi.

Tử Đồng lo lắng nói.

"Nói nhảm nhí gì vậy, chuẩn bị đồ nhanh lên, thiếu chủ xảy ra chuyện rồi."

Lúc này, cửa tiệm cũng không có khách hàng, Tử Đồng gấp gáp quên mất cả khẩu hiệu.

Ông chủ tiệm nghe vậy cả kinh, liền vội vàng nói.

"Được, tôi lập tức chuẩn bị."

Nói xong, hắn vội vàng rút di động phân phó cho thủ hạ làm việc.

Còn Tử Đồng cũng trực tiếp tiến vào cửa trong của căn tiệm, lên thẳng lầu một. Bên trong phòng ngủ lầu một, nơi đó có một loạt trang bị và quần áo của Tử Đồng, để phòng hờ có bất kỳ tình huống nào xảy ra.

Chưa đầy năm phút, Tử Đồng đến cửa sau của tiệm, nơi đó đã chuẩn bị một chiếc xe gắn máy không có bảng số và một cái túi vợt tennis. Lúc này Tử Đồng đã khôi phục lại khuôn mặt vốn có của mình, thanh thuần xinh đẹp, mang kính áp tròng màu tím đậm của cô, cả người toát lên khí chất mê hoặc.

Cô mặc một thân áo da bó sát người màu đen, làm cho vóc người gầy ốm càng thêm lã lướt xinh đẹp gợϊ ȶìиᏂ.

"A Nghiệp, nếu tôi có chuyện gì, liền đóng cửa tiệm, quyết không để lại chứng cớ để cảnh sát phát hiện Giản Ngải là tôi cải trang thành."

Tử Đồng nói với chủ tiệm xong, đội nón bảo hiểm lên, khởi động xe máy, nghênh ngang lái xe rời đi.

Một khi thân phận Tử Đồng bại lộ, Giải Ngải người này cũng sẽ không còn tồn tại.

---

"Chị Lăng Linh, tình báo lần này chính xác không vậy?"

A Lan hợp tác cùng Lăng Linh ngồi kế bên vị trí lái xe hỏi.

Lăng Linh chẳng qua chỉ liếc nhìn cô một cái, không xác định nói.

"Dù sao cũng không phải do người chỉ điểm cung cấp, là một cái bọc ẩn danh gói USB ở bên trong gửi đến, cục trưởng đã tự mình giám định, có thể chắc chắn là thật."

"Xem ra chuyện có chút kỳ quặc a."

A Lan quyệt miệng nói, lại lu bù lên, hy vọng không ngộ thương trúng cô a.

Tử Đồng lái xe gắn máy rẽ vào con đường nhỏ, rốt cuộc vượt qua mấy chục chiếc xe cảnh sát, trước thời hạn đã đến con đường sẽ đi qua để đến Tây Khu Hải Cảng.

Nơi này coi như là khu vực sầm uất gần Tây Khu nhất, xung quanh có vô số tòa nhà chọc trời, lượng người đi lại khá lớn, lúc cảnh sát đi ngang nơi này, nhất định sẽ giảm tốc độ, vừa vặn cho cô tranh thủ ít thời gian.

"Nên chỉnh đốn lại Tây Khu, đường xá chật hẹp, rất dễ bị kẹt xe."

A Lan một bên bắt đầu oán thầm.

Lăng Linh không để ý đến cô, dù sao từ lúc lên xe cô đã liền nghe cô ấy không ngừng ríu ra ríu rít rồi, lỗ tai cũng sắp đóng thành kén. Rõ ràng Giản Ngải cũng thuộc dạng ồn ào như vậy, tại cô vẫn cứ thích nhỉ?

Lăng Linh cảm thấy phiền não, chỉ chốc lát sau liền rớt xuống cuối đoàn xe, sau đó làn đường dành cho người đi bộ bật đèn xanh, bị dòng người đi bộ qua đường chặn lại.

"Hay quá, rơi xuống phía sau chót rồi."

Như vậy thì không cần phải đi tiên phong, dù sao hợp tác với Lăng Linh, lần nào cổ cũng đều xông lên đầu, điên cuồng quá rồi.

"Cô vui quá nhỉ?"

Sắc mặt Lăng Linh không thiện chí quay đầu trợn mắt nhìn A Lan.

A Lan bỗng lạnh sống lưng, ngượng ngùng nói.

"Có đâu, tôi chỉ là cảm thấy hậu phát chế nhân* mới là đạo lý vững vàng..."

(*) Lùi một bước để đánh trả đối phương.

Rốt cuộc, con đường thông suốt, đoàn xe cảnh sát đã lên cây cầu lớn bắt qua biển, bởi vì là đoàn xe hành động bắt người, nên tốc độ cũng khá nhanh.

Hướng gió, nhiệt độ ổn định, chính là chỗ này.

Tử Đồng dùng súng bắn tỉa gác lên lan can nhắm vào đoàn xe trên cầu, sau đó nhẹ nhàng bóp cò...

một tiếng, xe đội trưởng Trương đột nhiên nổ bánh, sau đó các xe bên cạnh nhanh chóng đυ.ng vào nhau...

Tiếp theo, dường như tất cả các xe chạy sau cũng có cùng kết quả, thậm chí có vài cảnh sát còn vì vậy mà bị trọng thương, rơi vào hôn mê.

Nhất thời, toàn bộ đoàn xe trên cầu ngừng lại, một chiều trên cầu bị kẹt cứng không chịu nổi.

"Lăng Linh, gọi Lăng Linh..."

Đội trưởng Trương vội vàng dùng thiết bị liên lạc rất may còn dùng được nằm bên trong xe gọi cho Lăng Linh.

"Tút... Lăng Linh nhận được..."

Rất nhanh, giọng Lăng Linh truyền đến.

Nghe thấy xe Lăng Linh không sao, đội trưởng Trương thở phào nhẹ nhõm, nếu Lăng Linh bị thương, người của Lăng gia không xé xác hắn mới là lạ.

Tất cả cảnh sát đều rời khỏi đoàn xe đã bị ngăn lại trên cầu, chờ đợi tiếp viện và xe cứu thương. Ngay tại lúc này, lại có một viên đạn không rõ được bắn từ đâu xuyên thấu qua bình xăng của một trong số xe cảnh sát...

"Nhanh lên, nhanh, sắp nổ rồi."

Nhìn chiếc xe cảnh sát bị ngọn lửa phừng phực bao quanh, đội trưởng Trương vội vàng giải tán đám người.

<ầm> một tiếng, chiếc xe cảnh sát nọ ầm ầm nổ, sau đó những chiếc bên cạnh cũng bị ảnh hưởng mà nổ theo, thuận theo bắt đầu bốc cháy...

"Gọi cho trung tâm, gọi cho trung tâm, yêu cầu tiếp viện, yêu cầu tiếp viện..."

Đội trưởng Trương một bên chỉ thị, một bên kêu gọi xin trung tâm tiếp viện.

Lúc Lăng Linh nhận được đội trưởng Trương gọi đến, đã xuống xe, tìm điểm bắn. Cuối cùng, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở đồn cảnh sát, đã chắc chắn điểm bắn là gần một tòa cao ốc bỏ hoang, nhìn từ dưới lên, nơi đó cách cây cầu khoảng chừng 700m, nếu như từ đó nổ súng, có thể một phát trúng vào mục tiêu bánh xe đang di chuyển rất nhanh, vậy kỹ thuật bắn phải cực kỳ vô cùng chính xác, cho dù những tay bắn lén hạng nhất những năm gần đây cũng khó mà bắn chuẩn đến vậy.

Tên này rốt cuộc là ai?

"A Lan, nhanh lên, theo tôi."

Sau khi Lăng Linh xác định được phương vị, nhanh chóng gọi A Lan đang miễn cưỡng bên cạnh.

Gương mặt A Lan khổ sở.

"Được..."

Tử Đồng thông qua ống kính trên súng bắn tỉa, đã phát hiện Lăng Linh với A Lan đang chuẩn bị lên lầu, trong lòng hốt hoảng, có thể nói hai người này là một trong những người hiểu rõ Giản Ngải nhất trong phân cục, nhất quyết không thể để các cô ấy phát hiện cô chính là Giản Ngải.

Tách súng bắn tỉa ra thành nhiều bộ phận bỏ vào túi tennis, khi cô đeo túi lên đã chuẩn bị khẩu trang bịt mặt, Lăng Linh với A Lan cầm súng đã chạy đến trên nóc chỗ của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Linh chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập, trong lòng có loại đau đớn khó thể nói rõ tràn ra.

A Lan cảnh giác nhìn chằm chằm cô gái đứng bên cạnh lan can, mặc áo da màu đen, đeo khẩu trang không rõ, trời oi bức, cô ta không thấy nóng sao?

Chỉ là điều khiến A Lan kinh ngạc chính là hai mắt cô gái lộ ra màu tím đậm, chỉ là vị trí cô cách cô gái quá xa, cũng khó mà xác định con mắt đẹp đó rốt cuộc có phải gắn vào không. Dù không thấy được toàn cảnh cô gái, nhưng chỉ nhìn vào đôi mắt đẹp lạnh lùng, cùng vóc người cao ráo khêu gợi, còn cả người mang theo khí chất quỷ dị như thế, A Lan liền có thể xác định người này tuyệt đối là một đại mỹ nữ.

"Tại sao thiên hạ có nhiều người đẹp quá vậy!"

A Lan bất mãn hừ hừ, bạn trai cũ của cô cũng vì người đẹp mà chia tay cô, cho nên A Lan vừa nhìn thấy phụ nữ đẹp hơn cô, trong lòng liền dâng lên nồng nặc đố kỵ. Đương nhiên Lăng Linh là ngoại lệ, dù sao Lăng Linh cũng thích con gái mà.

Ngay tại thời điểm bầu không khí đang giằng co, Lăng Linh bỗng tỉnh táo lại, cầm súng lục chĩa vào Tử Đồng nói.

"Hiện tại lấy tội danh bắn cảnh sát gây nhiễu loạn trật tự trị an xã hội..."

Lúc cô còn chưa nói lời máy móc xong, Tử Đồng bỗng nhiên xoay người nhảy một cái, lấy độ cong đẹp mắt nhảy xuống tầng thượng tòa cao ốc bỏ hoang, như ma quỷ bỗng biến mất khỏi tầm mắt Lăng Linh vậy.

"A..."

Lúc Lăng Linh thấy cô gái có đôi mắt màu tím nhảy xuống, trong cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ giống như tiếng động vật mẹ mất đi con mình vậy, sau đó cô hoảng hốt chạy đến bên cạnh lan can nơi Tử Đồng nhảy xuống. Lúc này cô mới phát hiện trên lan can đầy gỉ sét có cột sợi dây thường. Ló người ra nhìn, Tử Đồng đã đu dây bình yên đến lầu một, ngay lập tức liền sắp đáp xuống mặt đất.

<đoàng!> bên tai bỗng vang lên tiếng súng, Lăng Linh kinh hoảng nhìn về bên cạnh, A Lan lại hướng Tử Đồng vẫn còn leo nả phát súng.