Hai hôm sau, nhóm ba người Âu Niệm Tuyết đến thăm Âu Trạch, lúc đến bãi đỗ xe bệnh viện, một chiếc xe thể thao chói mắt màu xanh da trời lái về hướng bọn họ, cuối cùng ngừng trước mặt.
Thanh Phong lập tức cảnh giác, tiến lên bảo vệ Âu Niệm Tuyết cùng Jeff, đề phòng nhìn chiếc xe thể thao xanh da trời không rõ lai lịch này.
Lúc này, cửa kính trượt xuống, một đạo âm thanh thanh thúy dị thường dễ nghe vang lên giữa bãi giữ xe mênh mông.
"Khoảng 3h chiều, hẹn gặp tại tiệm cà phê gần quảng trường Thời Đại quận Bắc Ngạn."
Chỉ thấy tiếng, không thấy hình, nhưng bọn họ đều biết người này là ai.
"Tiểu thư An Đức Mỗ ngược lại có thú tiêu khiển rãnh rỗi ha, tự mình đến thông báo giờ hẹn cho chúng ta."
Nháy mắt chiếc xe thể thao xanh da trời đã biến mất khỏi bãi đỗ xe, Âu Niệm Tuyết lạnh nhạt nói.
Jeff bất mãn trước giọng điệu khinh miệt của Âu Niệm Tuyết, cau mày nói.
"Nhất định là có chuyện đại sự cần chúng ta tự mình đi một chuyến, có thể gọi điện thông báo không được thuận tiện thôi."
Tiểu thư An Đức Mỗ lại mạo hiểm đích thân tới thông báo, vậy nhất định có chuyện quan trọng cần thương lượng rồi.
"Vậy sẽ là chuyện quan trọng như thế nào đây?"
Âu Niệm Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn về chiếc camera trong góc tối bãi đỗ xe, sâu xa mà thú vị nói.
"Đại tiểu thư nhà họ Âu, có lẽ cũng không phải nhân vật đơn giản..."
Tại một đầu khác của chiếc camera, một đạo giọng nữ vang lên. Cô nhìn khuôn mặt trong video, tựa như đang đối mặt với Âu Niệm Tuyết, lạnh nhạt nói.
"Đại tiểu thư, cần thuộc hạ đi diệt trừ cô ta không?"
Người đàn ông nửa quỳ bên cạnh cô tranh công nói.
"Tạm thời chưa cần, lại quan sát thêm một thời gian, nếu sự tồn tại của cổ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta, lúc đó diệt trừ cũng chưa muộn."
Huống hồ, nếu không phải cô ta, chỉ sợ Mộ Ca cũng sẽ không đến Kinh Cảng thành, một khi cô ta phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Mộ Ca cũng không còn dừng chân tại Kinh Cảng thành nữa.
Xế chiều cùng ngày, Âu Niệm Tuyết mang Jeff đến tiệm cà phê theo đúng hẹn, Thanh Phong chờ trên xe, bọn họ lựa chọn một phòng trang trí nhẹ nhàng, giống một đôi tình nhân hẹn hò thông thường vậy, khi bọn họ vừa nhấp chút trà chiều, thì An Mộ Ca mới gõ cửa đi vào.
"Tiểu thư An Đức Mỗ, cô vẫn xinh đẹp như mọi khi, Niệm Tuyết quả thật cảm thấy tự hổ thẹn."
Âu Niệm Tuyết liếc nhìn trang phục minh diễm quyến rũ dị thường hôm nay của An Mộ Ca, nịnh nọt nói.
Hôm nay An Mộ Ca trang điểm tinh xảo, mặc chiếc áo sơ mi tơ lụa sạch sẽ màu xanh da trời, phối hợp với chiếc quần bò ngắn củn nóng bỏng. Xương quai xanh gầy tinh tế cùng bắp đùi thon dài trắng như tuyết vừa nhìn đã không thể bỏ qua, nhìn qua phá lệ gợi cảm câu người. Chỉ là, để Âu Niệm Tuyết cảm thấy quái dị là hôm nay An Mộ Ca hiếm thấy mang một đôi cao gót gần mười cm, rõ ràng trước kia chưa từng thấy cô ấy chịu mang.
"Cảm ơn lời khen tặng."
An Mộ Ca chẳng qua chỉ nhàn nhạt đáp.
Lúc An Mộ Ca ưu nhã ngồi đối diện Âu Niệm Tuyết, cô nhìn Jeff một cái, sau đó nói.
"Xin lỗi, Jeff, cậu có thể tránh đi một lúc không?"
An Mộ Ca áy náy nhìn Jeff.
Jeff nghe vậy, lập tức gật đầu, tỏ ý hắn đã hiểu.
Âu Niệm Tuyết cau mày, tại sao phải ly khai Jeff, rõ ràng Jeff cũng được coi là người của gia tộc An Đức Mỗ.
"Tiểu thư An Đức Mỗ, có chuyện quan trọng gì sao?"
Âu Niệm Tuyết không xác định hỏi, nàng không thấy được có chuyện quan trọng gì mà hôm nay An Mộ Ca lại muốn tìm nàng thương lượng.
"Cô cảm thấy hôm nay tôi ăn mặc đẹp không?"
An Mộ Ca nghiêm túc hỏi.
Mặt mày Âu Niệm Tuyết tràn ngập mờ mịt, nàng thích con gái không sai, nhưng cũng chỉ thích một người con gái mà thôi, An Mộ Ca nhìn có đẹp không liên quan gì nàng?
"Rất đẹp..."
Âu Niệm Tuyết không rõ nên nhìn An Mộ Ca, sau đó thành thật trả lời.
"Vậy cô cảm thấy nữ giới nhìn sẽ thích không?"
An Mộ Ca hỏi lần nữa, khuôn mặt kiều mị tinh xảo lại dâng lên chút đỏ ửng.
Khóe miệng Âu Niệm Tuyết co quắp.
"Là một người phụ nữ, tôi nhận thấy trang phục hôm nay của cô rất xuất sắc."
Hôm nay An Mộ Ca để Âu Niệm Tuyết có cảm giác, liền rất giống một cô gái vừa rơi vào bể tình vừa gặp được người mình yêu, để cho khuê mật giúp cô tham khảo, cho ý kiến vậy.
Lại trò chuyện vài câu, Âu Niệm Tuyết quả thật không chịu nổi, rốt cuộc hôm nay An Mộ Ca tới làm chi?
"Tiểu thư An Đức Mỗ, xin hỏi hôm nay cô cho tôi đến, chỉ là giúp cô tham khảo trang phục hôm nay của cô như thế nào?"
Âu Niệm Tuyết dò xét hỏi.
Con ngươi An Mộ Ca đảo vòng, sau đó nói.
"Nếu không thì sao?"
Âu Niệm Tuyết hoàn toàn cạn lời với An Mộ Ca, cô ấy tìm mình đến chơi thôi sao? Rõ ràng mình vì Tử Đồng đang bận muốn sứt đầu mẻ trán đây.
Bỗng nhiên, An Mộ Ca đứng dậy, tiến tới bên tai Âu Niệm Tuyết, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói.
"Tôi cảm thấy nhất cử nhất động của tôi đều đang bị theo dõi, Kinh Cảng thành rất có vấn đề."
"Gì cơ?"
Âu Niệm Tuyết nhất thời đã hiểu tại sao nãy giờ An Mộ Ca không nói vào chuyện chút nào.
"Tiệm cà phê này vốn thuộc chuỗi tiệm của nhà An Đức Mỗ, chỉ là chúng ta cẩn thận vẫn hơn."
Đôi mắt xanh thẳm của An Mộ Ca hướng lên, giống như chứa đầy giận dữ trợn mắt nhìn Âu Niệm Tuyết.
"Ngay cả nhà An Đức Mỗ cũng không tra được là ai sao?"
Đôi môi Âu Niệm Tuyết khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nói.
An Mộ Ca lắc đầu.
"Quá mức mạnh mẽ, hẳn là Mạch thị của Kinh Cảng thành."
An Mộ Ca rất thông minh, rất nhanh đã liên tưởng đến kẻ thật sự giám sát cô là ai, hơn nữa còn là áp dụng dạng câu khẳng định.
"Mạch thị nhúng tay vào sao?"
Âu Niệm Tuyết nghi ngờ, gần đây chẳng phải không có chuyện gì liên quan đến Mạch thị sao. Hôm nay mình nhận ra camera ở bệnh viện rất dị thường, vậy đối phương cũng là người của Mạch thị?
"Ngoại trừ Mạch thị, còn kẻ nào có năng lực tránh được tình báo nhà An Đức Mỗ điều tra chứ."
An Mộ Ca khẳng định đáp, nhìn nét mặt nghi hoặc rối rắm của Âu Niệm Tuyết, mới nói tiếp.
"Cô có biết, mấy lần trước tôi có chuyện phải trở về Paris, đều bị những người không để lộ chút sơ hở cản trở."
Nếu không phải hành trình của cô ba lần bốn lượt bị trì hoãn, cô cũng khó mà phát giác được.
Đôi mi thanh tú của Âu Niệm Tuyết nhanh chóng nhíu chặt, ngay cả An Mộ Ca cũng có thể ngăn cản, vậy năng lực của Mạch thị quả thật quá mạnh mẽ.
"Vậy bây giờ cô không rời khỏi Kinh Cảng thành được?"
"Không, chỉ cần tôi muốn rời đi, không ai có thể ngăn cản. Chỉ là, tôi không hiểu bọn họ rốt cuộc có ý đồ gì."
Đương nhiên, đây cũng không phải nguyên nhân An Mộ Ca một mực chọn ở lại Kinh Cảng thành.
Sỡ dĩ cô ở lại đây, còn ăn mặc long lanh khêu gợi như vậy, ngay cả bình thường cũng không dám mang giày cao gót, cô giống như đang cố ý cuốn hút ánh mắt người khác vậy. Nguyên nhân trong đó, toàn bộ là vì cô nhận được một nguồn tin chính xác.
Đó chính là —— kỳ nghỉ hè này Lạc Khuynh Nhan muốn đến vùng khí hậu dễ chịu ở vùng biển Kinh Cảng thành nghỉ phép...
Lúc nãy hỏi Âu Niệm Tuyết như vậy, cũng vì cô ở đây không có bạn bè quen thuộc, Âu Niệm Tuyết coi như là người đặc biệt duy nhất sẽ không a dua nịnh nọt cô, lại cùng là phái nữ, dù chỉ là người cùng hợp tác, nhưng cũng không phải là quá không thích hợp.
Không sai, An Mộ Ca vẫn như năm đó vậy, chỉ cần là chuyện có liên quan Lạc Khuynh Nhan, cô liền sẽ trở nên vô cùng ngây thơ.
Lúc An Mộ Ca chuẩn bị cáo từ, Âu Niệm Tuyết mới sực nhớ ra chuyện Tử Đồng, bỗng nhiên đối An Mộ Ca nói.
"Đúng rồi, tôi có chuyện cần tiểu thư An Đức Mỗ ra tay trợ giúp cho."
An Mộ Ca chậm rãi dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy cà phê trong ly, thờ ơ hỏi.
"Chuyện gì?"
"Hi vọng tiểu thư An Đức Mỗ có thể phái người đưa thẻ USB này đến sở cảnh sát."
Âu Niệm Tuyết từ trong túi xách nhãn hiệu nổi tiếng lấy ra một cái USB, đưa cho An Mộ Ca. Dùng khăn tay bao bọc, cũng là sợ dính lại dấu vân tay của nàng.
An Mộ Ca nhận lấy thẻ USB, tò mò hỏi.
"Đây là gì?"
"Trong đây có thông tin liên quan đến vụ giao dịch súng ống đạn dược của Thất Liên Hội."
Dù không phải rất cặn kẽ, nhưng cũng đủ để cảnh sát chứng minh vụ giao dịch súng này có liên quan đến Thất Liên Hội, nếu bọn họ điều động một lượng lớn cảnh sát, vậy Tử Đồng cùng tham gia cũng không phải là không thể.
An Mộ Ca chỉ trầm tư nhìn USB trên tay, sau đó nói.
"Không thành vấn đề."
Âu Niệm Tuyết, cô rốt cuộc có thể vì cô ấy mà làm đến hơn mức nào nữa?-----------------------------------------------------------
Bây giờ Niệm Niệm đang tập trung câu cá 😳~Trước mắt mình có thời gian rảnh nên sẽ up nhiều chút, một tuần sẽ có độ 3, 4 chương mỗi truyện nhé, đến khi bận rộn trở lại mình sẽ về lại lịch cũ, lịch cũ của mình là thứ 5 up Sói và Khăn đỏ, thứ 7, CN up Niệm Niệm và Đồng Đồng.P/S : Cặp đôi huyền thoại Hi Nhan thích chơi trò cút bắt cho đọc giả ăn khổ ăn ngược sấp mặt lờ đáng ghét muốn chết đi đượccccc của phần một sắp xuất trướng rồi *nói một hơi xong thè lưỡi thở* :"> háo hức quá á á á >//////<~ *vẫy vẫy khăn*Yên tâm là ở phần này Hi Nhan hứa là sẽ cho mọi người đưa đi điều trị tiểu đường luôn nhe hịahịa =)))))~~~Ài lợp diu, lợp diu, ái ai lợp u á haaa~~~~~ , đang nghe bài này, ai có hứng với nhạc Nhật thì nghe cùng nha :3~https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/love-is-a-beautiful-pain-endless-tears-nightcore.STz21TVtXD7Z.html