Chương 74: Trừng phạt em (H+)

p class="watch-page-fiction-content">“Ừ. Người chồng yếu sinh lý, liệt dương của em về rồi đây.” Minh Khang nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh, khắp xinh quanh người tỏa ra một luồng không khí như ở Bắc Cực.

Bấy giờ, Tuyết Chi mới nhận thức được câu nói của Minh Khang. Sao anh lại biết nhỉ? Cô cảm giác được mọi chuyện diễn ra tiếp theo không hề tốt đẹp.

“A..aa.. anh.. anh.. nói gì vậy?” cô cười, cố gắng lấy lòng Minh Khang

“Ồ! Em nghe không hiểu sao? Người chồng bị yếu sinh lý, liệt dương của em đang đứng trước mặt em đây, có gì mà không hiểu chứ?” Càng nói, Minh Khang càng buộc về phía Tuyết Chi. Hai mắt sớm đỏ ngàu, có vẻ anh đang tức giận lắm đây.

“Anh.. Sao lại.. Ai nói anh như vậy?”

“Em không biết ai nói người chồng của em như vậy sao?” Anh tỏ ra ngạc nhiên

“Đúng đúng. Em không biết. Sao họ lại nói anh như vậy? Để tung tin này ra ngoài là không hay đâu, anh phải xử đẹp người đó vào.” như là rước họa vào thân, Tuyết Chi vẫn không định rõ được mức độ nguy hiểm trong lời nói của bản thân mình

“Ồ! Vậy ư? Chắc là phải trừng phạt thôi nhỉ.” Anh nhanh chóng tiến đến đè người cô xuống giường, mạnh bạo mà mυ"ŧ lấy môi cô.

Tuyết Chi sợ hãi, không ngờ anh lại biết được chuyện này. Mà cô đâu có nói ra với ai ngoài Đường Ái Sa đâu? Hay là cô ta nghe xong nhục quá rồi la làng hả? Chắc chắn chỉ có vậy. Cô thầm chửi cái người nói ra đó.

“Ưʍ..anh..” Tuyết Chi cố gắng đẩy anh ra, không phải bị trừng phạt, chi bằng thương lượng với anh một chút, có khi nào được tha.

“Anh.. không phải. Minh Khang!”

Minh Khang cúi xuống cắn cổ, xương quai xanh đến bật máu. Anh là đang điên lên, thật tức giận mà. Bàn tay di chuyển xuống bên dưới, cởi bỏ chiếc váy mà Tuyết Chi đang mặc trên người. Anh giật phăng chiếc áo ngực ôm sát đôi gò bồng đó ra, cắn mạnh lên chúng. Thân trên của Tuyết Chi bây giờ đầu những vết hôn, vết cắn, có chỗ chảy cả máu ra.

“Anh.. Nghe em giải thích. Aaa.. Minh Khang.”

“Anh sẽ cho em biết thế nào là yếu sinh lý, thế nào là liệt dương, thế nào là không mang thai được. Hừ!”



Minh Khang tháo chiếc cà vạt của mình ra, trói chặt hai tay của Tuyết Chi lại, đề phòng cô chống cự. Anh nhanh chóng cởi hết quần áo của mình ra. Vật nam tính sớm đã c**** c*** lên, vẫy người chào lấy Tuyết Chi. Đã rất lâu, Minh Khang mới có cơ hội làʍ t̠ìиɦ với cô. Bây giờ không thể chịu nổi được nữa, ‘bé Khang’ cũng sớm phất cờ khởi nghĩa

Nhìn thứ tưởng mắt mà Tuyết Chi sợ hãi. Nó thật to, thật dài! Xưng quanh thân còn gân guốc tím xanh trông rất đáng sợ. Cô sợ hãi, muốn chạy, nhưng hai chân bị Minh Khang nắm lấy, hai tay cũng trói lại rồi nên cô chỉ còn 1 cách cuối cùng đó là chịu trận.

Anh cởi chiếc qυầи ɭóŧ của Tuyết Chi ra. Bên dưới hồng hào, có vài sợi lông đen ở trên. Trông thật sạch sẽ, làm Minh Khang hứng lên không thôi.

Chẳng cần màn dạo đầu, anh đâm thẳng vào sâu bên trong Tuyết Chi, vì trong người như đang rất khó chịu, bức bối, không thể kiềm chế được.

Vật nam tính đi sâu vào bên trong, lút cán. Anh từ từ cảm nhận được độ ấm và độ ma sát bên trong Tuyết Chi. Đã rất lâu rồi mới cảm nhận được hương vị này, thật khó quên. ‘Bé Khang’ đi tới đâu, Tuyết Chi mềm nhũn ra tới đó. Hai bàn tay nắm chặt lấy grap giường, cô ưỡn cổ lên để thở.

Tuyết Chi bên trên chẳng sung sướиɠ chút nào. Cô đau đớn quá, vật kia to lớn, càng vào bên trong cô càng phồng to hơn.

“Ưm… hơ hơ…” Minh Khang cúi xuống mυ"ŧ mạnh ngực cô. Hai nhuỵ hoa đỏ ưng, Tuyết Chi ưỡn cổ lên. Độ ẩm ướt bám chặt lấy hai quả đào to lớn.

Bên trong của Tuyết Chi co bóp rỉ ra nhiều nước nhờn, cũng khiến vật nam tính của Minh Khang dễ dàng đi vào hơn. Anh rút ra một lần nữa rồi lại đi vào, lần này lút cán, toàn bộ ’bé Khang’ to khủng khϊếp của anh nằm gọn gàng chật chội bên trong nói ẩm ướt của Tuyết Chi, đầu vật khổng lồ chọc thẳng vào miệng tử ©υиɠ của cô.

Mọi thứ đã trơn tru, Minh Khang bắt đầu nhấp từ từ, vật nam tính đi đến đâu Tuyết Chi biết đến đấy, từng cú đút là từng dòng điện truyền đi khắp cơ thể cô, Minh Khang gập chân cô thành hình chữ M, hông anh đẩy mạnh, thật sâu vào bên trong.

“Aa..ư.. ư.. em.. em.. xin..” người cô giật liên hồi, làm hai quả đào to nẩy tưng tưng, bên dưới chảy ra rất nhiều dịch trắng, chảy xuống cả dưới đệm, ướt một mảng lớn.

Minh Khang cúi xuống hôn lên môi cô, Tuyết Chi chỉ đành há miệng xinh của mình ra hôn lại, nhắm tịt mắt, cau mày. Minh Khang dừng lại, anh mυ"ŧ chặt môi dưới của Tuyết Chi rồi đưa lưỡi sang, anh toàn bộ lưỡi của mình vào trong mà ngoáy, mà **** *** hết mật ngọt của cô.

Minh Khang lật người cô lại, nâng mông lên. Anh đánh mạnh vào chiếc mông trắng to đó một cái. Tiếng “Tét” vang vọng khắp căn phòng, một phần mông cô đỏ ửng, in 5 dấu ngón tay của Minh Khang.

“Á.. anh..”



“Ngoan nào. Thả lỏng ra!”

Minh Khang di chuyển nhanh, vật thể to lớn càng to lớn hơn, Tuyết Chi cảm nhận nó đang phồng to bên trong mình. ‘Bé Khang’ nhấp từng đợt chắc nịch chọc sâu vào trong miệng tử ©υиɠ, ở tư thế này, Tuyết Chi cảm nhận nó đi sâu vào trong cô. Người cô giật mạnh, phía hoa h***t bên dưới càng lúc càng tiết ra nhiều nước, càng co bóp lấy vật nam tính của Minh Khang.

“Aa.. aa.. ưʍ.. chậm.. chậm thôi.. hức.. em xin anh. Minh Khang!” Tiếng Tuyết Chi rêи ɾỉ, nghe như tiếng của những con mèo con. Nước mắt cô không tự chủ được mà rơi xuống

Minh Khang cúi xuống, liếʍ hết nước mắt trên mặt cô. Anh để tay xuống, xoa bóp lấy mông cô.

“Tuyết Chi!”

“D..dạ..”

“Em có yêu anh không?”

“.. ưʍ.. hức.. c..có..”

“Yêu anh nào?”

“Yêu.. Yêu anh Minh Khang..”

“Ngoan lắm!”

Minh Khang nhấp những cái cuối cùng từ từ chắc nịch lút cán vào tử ©υиɠ Tuyết Chi, người anh run lên, anh bắt đầu xuất ra hàng triệu tinh binh ồ ạt vào miệng tử ©υиɠ khiến Tuyết Chi run lên như có dòng điện chạy qua. Tuyết Chi thở hổn hển, mất hết mọi sức lực mà nằm rạp xuống giường, mặt cô lúc này chắc đỏ như gấc, hai mắt nhắm nghiền lại, không để ý đến hành động tiếp theo của Minh Khang. Bên dưới hoa h***t chảy ra rất nhiều chất dịch màu trắng nhày nhụa, hoa h***t bên dưới cũng từ từ co nhỏ lại.

“Em nghĩ vậy là đã xong sao? Chưa đâu! Anh còn phải trừng phạt em thật nhiều hơn nữa, để cho em biết thế nào là yếu sinh lý. thế nào là liệt dương.”

Bên ngoài trời, ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi vào trong căn phòng. Buổi chiều đầy mát mẻ, nhưng cũng có phần nóng của ánh mặt trời mang lại. Từng đợt gió thổi qua. Trong căn phòng ấy, hai thân thể đang quấn quýt lại với nhau. Tiếng kêu rêи ɾỉ của người con gái, từng đợt tấn công mạnh mẽ mà người đàn ông mang lại cho cô gái ấy. Khắp căn phòng tràn đầy mùi du͙© vọиɠ!