Chương 28: Kiềm chế

Ngày hôm sau là 10h, Tuyết Chi thức dậy, toàn thân đau nhức không thôi. Đêm qua bị 1 con sói hành hạ cả đêm, sáng dậy cô không thể kết nổi thân xác mà dậy. Nhìn sang bên cạnh, Minh Khang vẫn còn đang say giấc. Đẹp trai thật ấy! Trông lúc anh ngủ say vô cùng đẹp trai. Tuyết Chi quả thực sung sướиɠ, sáng dậy đã được ngắm trai đẹp rồi!

Nhưng nghĩ lại đêm qua cô bị hành lên bờ xuống ruộng, bị hành đến mức ngất rồi mà anh vẫn không tha cho cô thì không thể nào chấp nhận nổi được! Đồ sói động dục.

“Suy nghĩ gì thế?” Chợt anh mở mắt ra nhìn cô khiến Tuyết Chi giật mình. Rõ ràng cô thấy anh đang ngủ rất say, thế mà tự dưng anh lại mở to tròn con mắt nhìn cô

“Em.. em tưởng anh đang ngủ”

“Tôi dậy từ lâu rồi, nằm chợp mắt để ôm em thôi”

“Vâng...”

Cả hai lại im lặng, không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt. Người Tuyết Chi bỗng chốc run nhẹ, chẳng hiểu sao lại như vậy. Cả hai người thân thể đang trồng như nhộng không một mảnh vải che thân, chỉ đắp một chiếc chăn mỏng nhẹ. Tuyết Chi nằm úp mặt vào l*иg ngực của Minh Khang. Giờ này cô mà dậy đi học nữa chắc thành muộn học luôn rồi quá, nên cô đã nghỉ ngày hôm nay. Minh Khang từ vừa nãy nằm ngắm nhìn khuôn mặt cô. Trông thật đáng yêu! Gương mặt bỗng chốc đỏ lên, hai con mắt to tròn nhìn anh mà chớp mắt.

Bỗng Tuyết Chi cảm thấy có gì đó đang cạ cạ vào bụng mình. Chẳng lẽ...

“Anh... anh”

“Hửm?” Bỗng Minh Khang ghé sát mặt mình vào mặt Tuyết Chi. Lúc này gương mặt cô đã đỏ ửng lên, sáng ra gần trưa mà anh đã phản ứng mãnh liệt rồi sao?

“Bên dưới..”

“À...” anh nở nụ cười gian tà. Như thế này là sao? Chẳng lẽ anh lại muốn nữa ư? Bên dưới của cô còn đang rất đau, làm sao mà chịu nổi nữa chứ?

“Anh.. anh đừng làm nữa nhé”

“Em nghĩ sao?”

“....”

Anh lại muốn hành cô nữa rồi. Muốn làm cô nằm liệt giường, muốn cô đi hai hàng nữa sao?

“Thôi đùa em! Dậy đi còn ăn sáng, à đâu, ăn trưa luôn rồi”



Phù! Cũng may là được anh tha, chứ bây giờ mà bị Minh Khang kéo vào làm vài hiệp nữa thì chắc 1 tháng Tuyết Chi không xuống giường quá.

Anh ngồi dậy, để lộ ra cơ thể cường tráng, vật nam tính bên dưới đã nhô cao chào mừng Tuyết Chi ngày mới rồi. Nó vừa to vừa dài khiến cô hoảng sợ. Tuyết Chi lấy hai tay che mặt mình vào để không nhìn thấy cái thứ đó. Minh Khang thấy vậy mà bật cười, anh không chọc cô nữa, bế cô vào nhà vệ sinh mà đánh răng rửa mặt, sau đó anh để cô nằm xuống mà lấy thuốc bôi xuống phần hạ thể cho cô, chứ để cô đau như vậy anh cũng xót lắm chứ. Tuyết Chi xong xuôi ra ngoài, lúc ra còn không quên an ủi anh

“Anh ‘tự xử’ nhé! Cẩn thận không ‘thằng em’ nó ngỏm đấy, hahahaha!”

Xuống dưới tầng, quản gia John đã sắp sẵn những món ăn trưa dành cho hai người rồi.

“Chào bác quản gia” Tuyết Chi vẫy vẫy tay

“Chào Thiếu phu nhân, mời người xuống ăn” bác cũng vui vẻ mà vẫy tay lại. Cô gái này thật thân thiện, dễ gần. Ông cảm nhận được đây là một cô gái vô cùng tốt, không giống như những người con gái ngoài kia. Chỉ mới ở đây gần 1 năm thôi mà Tuyết Chi coi quản gia John như một người ông của mình.

Ăn xong, Tuyết Chi ra ngoài phòng khách để gọi điện cho ba mẹ mình, sau đó gọi cho Đan Hi. Thật không ngờ là Đan Hi và Thưởng Xuyên đã trở thành một cặp. Từ khi Tuyết Chi đi, Thưởng Xuyên đã dần dần buông bỏ được tình cảm của mình, ngày ngày gần gũi với Đan Hi khiến anh rung động luôn. Cô nàng Đan Hi vẫn thích anh từ ngày đó, nhưng cô chỉ nói tình cảm của mình đúng một lần, sau đó lại im bật. Và từ đó kế hoạch của Thưởng Xuyên bắt đầu. Trong suốt gần 6 tháng, anh đã biến cô nàng trở nên hoạt bát giống trước đây, anh cũng đã thổ lộ tình cảm của mình và cả hai người yêu nhau cho đến bây giờ.

“Hellooo em iu Tuyết Chi. Cà lí s tà” Đan Hi vui vẻ vẫy tay không quên trêu chọc

“Chào hai bạn trẻ” Tuyết Chi cũng vui vẻ mà chào lại

“Chào bạn Calista kiêm Tuyết Chi nhé. Bọn tớ đang hạnh phúc quá. Cậu có hạnh phúc như bọn tớ không?” Thưởng Xuyên vui vẻ ngó vào màn hình

“Hứ! Tôi cũng đang rất hạnh phúc đây. Mà này, cậu nhớ đối xử tốt với Đan Hi đấy nhé, không được...”

“Rồi rồi bà cô. Cô nhắc tôi lần thứ n, tôi là tôi thuộc hẳn rồi đấy nhé” Thưởng Xuyên chen ngang vào lời nói của cô, có lẽ nó đã quá quen với anh

“Biết vậy là tốt” cả 3 người lại nói chuyện vui vẻ cùng nhau. Tầm 30p sau, Minh Khang bước xuống với bộ vest chỉn chu, có lẽ anh đã ‘tự xử’ rất lâu nên bây giờ anh mới xuống, thấy cô đang nói chuyện với Đan Hi và Thưởng Xuyên thì trong lòng có chút ghen..

Tuyết Chi thấy anh thì vội tắt máy, chạy đến chỗ Minh Khang mà ôm anh vào lòng..

“Anhhh...”

“Tý nữa anh đến tập đoàn để làm việc, chiều nay có một cuộc họp rất quan trọng. Thế nên chiều nay cho phép em được đi chơi đó, nhưng không được đi quá xa, chỉ ở trong khu này thôi, nghe rõ chưa?”



“Biết rồi thứ chồng iu” cô nhón chân lên hôn anh, nhưng chỉ đến được cằm, Minh Khang nhoẻn miệng cười, sau đó cúi xuống mà hôn lên môi cô..

“Anh đi cẩn thận nhé, lúc về nhớ mua bánh kem cho em nha, tự dưng em thèm quá à” Tuyết Chi bày ra khuôn mặt giống một chú cún con

“Được rồi. Ngoan thì sẽ có bánh. Anh đi đây. Yêu Tuyết Chi lắm!”

“Dạ, yêu anh”

Cô đưa anh ra xe, nhìn thấy xe anh rời cổng mà đứng vẫy tay, sau đó đóng cổng vào mà đi lên nhà. Trưa đó, cô nằm chơi điện thoại một lúc lâu, nằm ngủ một giấc là đến chiều.

Chiều hôm đó, cô tranh giành phần đi siêu thị của một cô hầu. Cô nhất quyết phải đi bằng được, nằm ăn vạ khóc lóc cầu xin, cuối cùng cô hầu đó cũng gật đầu để cho cô đi. Đơn giản là vì họ sợ thiếu gia biết rằng Tuyết Chi làm việc của họ, với lại cô cũng là Thiếu phu nhân tương lai cơ mà, làm sao để cô động chân động tay vào những công việc này chứ.

Vào siêu thị, cô mua đúng theo những gì quản gia John đã viết, tiện thể mua mấy gói đồ ăn vặt nữa. Dạo này Minh Khang toàn cấm cô ăn những món đó khiến cô không chịu nổi..

Trên đường về, cô bắt gặp anh em nhà Azaria và Emma. Sáng nay không thấy cô đi học, Emma có hơi lo lắng, sợ cô bị làm sao mà gọi không bắt máy, chợt Emma nghĩ đến trò chơi ngu ngốc hôm qua nên cũng đã ngầm tưởng ra chuyện gì mà mỉm cười.

“Hello Calista!”

“Hello Emma, Hello Azaria. Nice to meet you!”

“Sáng nay sao em không đi học vậy?” Azaria mỉm cười, sau đó lên tiếng hỏi.

“A.. em.. sáng nay em ngủ quên.. nhận ra đã muộn học nên em không đi nữa” Tuyết Chi lắp bắp

“Ò. Ngủ quên ha” Emma nhìn cô mà nhịn cười

“Ừ” Tuyết Chi trừng mắt nhìn Emma, có lẽ Emma đã biết quá nhiều rồi.

Cả 3 người đứng nói chuyện với nhau vui vẻ, dùng những cử chỉ thân mật mà nói với nhau. Azaria cảm thấy vô cùng phấn khích, được nói chuyện với cô không phải rất vui sao?

Ở trong một góc nào đó, máy điện thoại của người đó chụp lia lịa những hành động, cử chỉ của Tuyết Chi và Azaria Richard. Những tấm ảnh đó cũng được căn rất đúng góc, có thể thấy được Tuyết Chi như kiểu đang gần gũi với Azaria. Được thỏa mãn, người đó nở một nụ cười gian xảo. Gửi liền những tấm ảnh đó cho Minh Khang. Anh đang ngồi họp, nhận được tin nhắn là những tấm ảnh đó. Đăm chiêu nhìn chúng, ánh mắt sắc lạnh, tay kia nắm chặt lại với nhau. Các cổ đông đang bàn tán sôi nổi, chợt tức giận quá, Minh Khang đập mạnh xuống bàn làm họ giật mình. Tay lấy cái áo, sau đó bước ra khỏi phòng. Để lại những người họ với một sự ngơ ngác, khó hiểu.

Lấy xe và đi trên đường, Minh Khang đã đi rất chậm, thật chậm để không làm ảnh hưởng đến những phương tiện xung quanh. Chỉ cần nghĩ đến những tấm ảnh đó thôi là nó khiến anh tức giận không thôi, ghen tuông quá mức!