5h chiều hôm đó
Tuyết Chi tỉnh dậy. Nhìn ra đằng sau thì thấy Minh Khang đang đứng đó nhìn mình
“A! Giật mình”
“Ai làm gì mà giật mình?” anh ngồi xuống giường
“Anh đứng đó làm em giật mình chứ. Như ma ý”
“Thôi! Dậy nào! Đưa em về nhà”
“Dạ”
Anh bế Tuyết Chi dậy, đưa cô vào nhà vệ sinh để rửa mặt, sau đó thu dọn đồ rồi đi về.
Xuống dưới sảnh, giờ này cũng là giờ nhân viên tan làm. Mọi người vẫn thế, vẫn bàn tán đến chuyện của anh và cô..
“Trời ơi. Thiếu phu nhân tương lai đó”
“Xinh quá đi. Nhưng mà hơi lùn. Nếu Âu Thiếu phu nhân tương lai mà cao hơn tý nữa có lẽ họ rất đẹp đôi!”
“Ngưỡng mộ quá điii”
Hầu như đều là những lời khen. Không có lấy nổi một lời chê. Nhưng Tuyết Chi vẫn hơi tự ti. Nếu cô cao hơn tý nữa, chắc có lẽ rất đẹp. Bởi vì Minh Khang cao tận 1m9, cô còn chưa nổi 1m6 nữa..
Ra xe, khuôn mặt cô lại suy nghĩ.. Hay bây giờ mình đi tập gym nhỉ? Tập gym để có vóc dáng đẹp hơn, với lại nó cũng cao hơn nữa.. Nghĩ đến mà Tuyết Chi cười mỉm
“Sao đó?” Anh đang lái xe thì quay ra cô
“Không.. Không có gì đâu! Em chỉ nghĩ về một số chuyện thôi..”
“Ừm..”
_______________
Về đến nhà
Cô chạy nhanh lên phòng ngủ, thay quần áo ra, sau đó nằm chơi. Còn Minh Khang thì đi tắm. Anh đã hứa tối nay sẽ làm cho cô một bữa cơm thật ngon rồi!
Đang nằm ôm chăn, cô bỗng chợt thấy đầu mình đau. Choáng váng, chóng mặt, còn có hơi buồn nôn nữa. Cô chạy nhanh lại Vali của mình, lấy túi thuốc ra nhanh sau đó uống. May ra Tuyết Chi còn một ít tỉnh táo. Cô uống xong thì lên giường nằm nhanh để không bị làm sao nữa. Tuyết Chi cứ nhắm mắt cố ngủ, nhưng cơn đau đầu vẫn không giảm bớt đi. Cô chỉ nằm mà chịu đựng cơn đau đó thôi. Bây giờ chỉ ít phút nữa là cô sẽ ngất. Kịp lúc, Minh Khang vừa tắm xong đi ra. Thân dưới quấn một chiếc khăn trắng, tóc tai vẫn còn ướt, thân trên săn chắc vẫn còn những giọt nước đọng lại. Anh đi đến chỗ cô đang nằm. Chợt thấy mặt cô trắng bệch, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm
“Tuyết Chi! Tuyết Chi! Em làm sao vậy?” anh hoảng hốt day day người cô
“Em...em”
“Để im, anh đưa em đến bệnh viện!”
“Kh..không.. em muốn nằm...”
Tuyết Chi vẫn cứ ngốc nghếch mà từ chối. Nếu đi bệnh viện, anh sẽ biết được bệnh của cô thì sao?
“Ngoan! Anh đưa em đi bệnh viện..” Minh Khang vẫn cứ dỗ ngọt cô, nhưng hầu như nó chẳng có tác dụng gì
“Kh..không.. em muốn nghỉ.. anh đi ra đi..”
Chợt, cô tỉnh dậy. Mắt mở to nhìn lên anh. Có lẽ do tác dụng của thuốc vừa nãy mà Tuyết Chi tỉnh dậy được, cơn đau đầu cũng giảm bớt nhẹ đi.
“Em sao vậy?” Minh Khang lo lắng xoa lên gương mặt của cô
“Không sao đâu. Em chỉ hơi mệt tý thôi.. em.. em lại khỏe rồi nè” Tuyết Chi gượng nói
“Ừm! Nhưng anh lo lắm. Hay mình đi bệnh viện nhé?”
“Không. Em không thích đến chỗ đó đâu”
“Được rồi! Chiều theo ý em”
Minh Khang xoa đầu cô. Sau đó ôm cô vào lòng. Tuyết Chi ôm lấy bộ ngực săn chắc của anh. Thấy có gì đó sai sai. Chết rồi!
“A! Đi ra. Anh mặc quần áo vào đi” Tuyết Chi đẩy anh ra
“Sao? Sao phải mặc. Dù gì.. em cũng đã được thưởng thức nó rồi mà” Anh dần dần cởi chiếc khăn tắm ra. Con quái vật to lớn đã phất cờ khởi nghĩa rồi. Chả là, vừa nãy thấy cô sắp ngất, anh chạy lại để đỡ cô. Nhưng cái bộ quần áo Tuyết Chi mặc hôm nay không có ổn. Áo cô mặc là áo croptop, nó được kéo lên đến nửa bộ ngực. Một phần to lớn, trắng xoá cứ thoắt ẩn sau lớp áo mỏng kia. Bên dưới là đôi chân trắng của cô. Nhìn thấy cảnh ấy, anh đã sớm “lên”..
“Aaaaa. Anh điên à cút đi” cô che mặt lại, sau đó nằm úp mặt xuống giường
Bỗng anh nâng người cô lên, mình đè lên thân Tuyết Chi..
“Em được lắm. Tính làm nó lên, giờ muốn trốn tránh trách nhiệm?”
“E..em..”
“Giờ em làm sao?” Anh nhìn cô với đôi mắt cháy nhà
“....”
Anh cúi xuống hôn Tuyết Chi một cách điên cuồng. Anh như muốn nuốt chửng cả đôi môi hồng và cái lưỡi kia. Mặt cô đỏ ửng lên, vừa vì ngượng vừa vì thiếu không khí. Anh đẩy người cô ra, để cho Tuyết Chi nhìn thấy ‘bé Khang’ kia. Nó vừa to vừa dài, thân nó còn gân guốc lên trông rất đáng sợ! Cô bị sợ hãi bởi nó, vì vậy mà vừa nhìn nó được vài giây cô đã úp mặt xuống giường.
*Trời ơi! To quá! Không biết tại sao nó có thể vừa bên trong mình được nhỉ?*
“Sao lại sợ rồi? Chẳng phải em thích nó lắm sao?” Anh cười lưu manh
“Anh im đi! Ai thèm thích chứ?”
Minh Khang lấy tay của cô chạm lên vật thể. Bàn tay cô có chút lành lạnh. Cảm nhận được vật to lớn nóng vô cùng mà cô rụt tay lại. Nhưng Minh Khang đâu có chịu? Anh giật cả người cô dậy, để Tuyết Chi đối diện với nó. Anh di chuyển tay cô lên xuống. Mắt cô nhắm chặt không dám mở ra. Cảm nhận được tay cô đang di chuyển, Minh Khang cười thầm.
“Làm đi”
“Không..”
“Làm đi, tý nữa anh sẽ thưởng cho!” Minh Khang bắt đầu nịnh nọt
“Kh..không!”
“Anh đưa em đi chơi được không?”
“....Được!” Cuối cùng cô bị con sói này thu phục thành công
Tay cô bắt đầu di chuyển từ trên xuống dưới. Nó to khủng khϊếp vô cùng! Cô cứ nhẹ nhàng như vậy, anh ngồi ngửa ra đằng sau nhắn mắt hưởng thụ..
“Nhanh nữa đi!”
Tuyết Chi cũng làm theo thôi. Tay cô dần tăng tốc. Vật nam tính dường như nó càng phồng to hơn..
“Hừm! Thật ngứa ngáy!”
Cuối cùng, sau rất nhiều thời gian, ‘bé Khang nhỏ’ mới xuất ra từng đợt. Dịch nhầy thấm đẫm hết cả tay cô.
“Được rồi! Ngoan lắm! Giờ tôi sẽ thưởng cho em!”
Minh Khang nhìn cô với ánh mắt đanh thép. Lúc này, Tuyết Chi cảm thấy có gì đó không ổn.