Nói về phúc khí, Tống Tử Nhiễm cảm thấy mình được sống lại một đời, được gia đình yêu thương, là điều may mắn nhất của mình! Sau nhiều ngày, ký ức của nàng dần dần được phục hồi. Nàng nhận ra rằng kiếp trước mình là một người quá xuất sắc, được nhiều người ngưỡng mộ và được quốc gia bảo vệ. Cũng chính vì vậy mà nàng mất mạng.
Ôi... Thôi được rồi, không nghĩ nữa! Vẫn còn là một hài tử bú sữa mẹ mà! Cứ thoải mái vui vẻ thôi.
“Mẹ, muội muội nhíu mày kìa! Có phải muội ấy ở trong phòng buồn chán nên muốn đi chơi không?" Nhị ca ruột của Phúc Nha, Tống Bát Mao, 4 tuổi, đến bên muội muội, nhẹ nhàng vuốt ve giữa trán muội.
Nhóc chỉ biết rằng nếu bị nhốt trong phòng nhiều ngày như vậy, nhóc sẽ phát điên vì buồn chán.
Tô Vân đang đan vớ cho khuê nữ, nghe vậy liền cười dịu dàng và nói: "Muội muội còn nhỏ, không thể đi chơi bên ngoài được. Nếu ngươi nóng nảy, hãy đi tìm mấy hài tử hàng xóm đi chơi!"
Bát Mao lắc đầu, giọng điệu non nớt nói: “Ta không thèm cùng hắn chơi! Thiết đầu thích đi chơi bùn, dơ muốn ch·ết! Ta ở trong nhà bồi muội muội chơi, muội muội đẹp, còn rất thơm!”
"Rồi ... rồi ...rồi ..."
"Mẹ, mẹ xem muội muội cũng đồng ý với ta mà!" Bát Mao nhếch miệng cười.
Tô Vân lắc đầu, buông kim chỉ trong tay, bế nữ nhi lên, nhìn đứa nhi tử ngốc nghếch nói: "Đồng ý cái gì ! Muội muội ngươi đây là muốn đi tè, ngươi đi vào bếp lấy chậu nước ấm đây."
Sau khi Bát Mao rời đi, Tống Vân khẽ hôn lên trán khuê nữ - nàng chưa từng gặp hài tử bú sữa ngoan ngoãn như vậy, tè đói cũng không khóc, còn biết phát ra những âm thanh khác nhau để nhắc nhở mẹ.
Nữ nhi phát ra tiếng "A, a" là khi đói; nếu phát ra tiếng "Hừ ~ hừ ~" là muốn tè; còn như hiện tại "Ưm ưm" vài tiếng, là muốn đi đại tiện!
Tống Vân cởi bỏ tã lót cho nữ nhi, tháo tã ra và đặt bé lên bô để giải quyết vấn đề sinh lý. Lúc này, bà Ngô bưng chậu nước ấm vào, dùng khăn xô mềm mại lau cho tôn nữ, sau đó đóng tã lại. Nhìn thấy tôn nữ quơ chân múa tay đáng yêu, bà bỗng thấy mọi mệt mỏi trong ngày tan biến.
“Phúc Nha nhà ta thật là ngoan ngoãn, biết trong nhà bận rộn nên cũng không làm ta phải giặt quá nhiều tã. Bà lão đầu thôn từ khi xuống đất làm việc, mỗi ngày còn phải giặt cả một chậu tã! Vài ngày nay, eo đau lưng mỏi tái phát nhiều lần!” Bà Ngô dùng ngón tay chạm vào tay nhỏ của tôn nữ, lập tức bị nắm lấy. Ôi chao, tay nhỏ xíu mà khỏe thật!
Tô Vân cười khẽ, nói: "Còn không phải Phúc Nha biết thương chúng ta sao!"
Khi sinh hai nhi tử, hai thằng bé đói bụng khóc, tè ra quần cũng khóc, ăn cũng khóc... Ồn ào đến mức cả đêm không thể ngủ ngon.
Không có gì ngoài sự ồn ào náo nhiệt, hai thằng bé chính là làm ầm ĩ!
"Muội muội ! Tặng cho muội!" Bát Mao, tiểu bằng hữu mới đi ra ngoài không lâu sau, đã trở về với hai móng vuốt dính đầy bùn đất. Bà Ngô không để ý, thằng bé này đã dâng hiến món quà quý giá mà nó xem như "báu vật", nhét vào tay Phúc Nha.
Phúc Nha cảm nhận được thứ gì đó đang mấp máy trong tay, da đầu tê dại. Nàng biết thứ này là sâu bông nhộng, trong thôn các em nhỏ đều thích nhéo nó "thí thí", hướng về phía nó kêu "đông tây nam bắc", đầu nhọn của con nhộng sẽ đong đưa tứ phía, như thể nghe hiểu mệnh lệnh.
Này tên nhóc hố muội này lại cho muội muội chơi sâu, Tống tử nhiễm tóc đều phải dựng !
Cuối cùng, Bát Mao hài đồng đã phải chịu số phận bi thảm, bị Ngô bà tử xách tai ném ra ngoài. Còn con nhộng béo ú kia, cũng trở thành món ăn trong miệng hai con gà ở sân sau.
Ngô bà tử rửa tay sạch cho tôn nữ, miệng lẩm bẩm: "Thằng nhóc ham chơi này, một ngày không đánh, nó leo lên nóc nhà lật ngói! Lần này may mắn là con sâu bông, không cắn người. Nếu là con sâu róm, Phúc Nha của chúng ta đã có thể bị thương... Không dạy dỗ nó một chút, nó không biết sợ! Con dâu, ngươi đến xem đây! Lũ nhóc trong nhà này, không đứa nào là không khiến người ta lo lắng!"
Sau khi ăn một trận no nê, Bát Mao lại nhớ đến việc mình chưa từng tặng quà cho muội muội. Lau khô nước mắt, nó rón rén lẻn vào phòng tây, hái một bông hoa nhỏ vừa mới nở, cắm lên đầu muội muội : "Muội muội , cài hoa, đẹp!"
Phúc Nha: ...
Mái tóc của bé tuy nói so với những đứa trẻ khác có đen nhánh hơn một chút, nhưng cũng không đến mức có thể cài hoa được, Bát ca, ca thật là... Nghĩ gì là muốn làm!
Trên khuôn mặt đen nhẻm của Tiểu Bát Mao, đôi mắt sáng lấp lánh, loé lên tia sáng vui vẻ - có lẽ trong suy nghĩ của hắn, có thể tặng quà cho muội muội là một chuyện rất vui vẻ?
Nhận được nụ cười của muội muội, Bát Mao tiểu bằng hữu lập tức hăng hái lên, liều lĩnh tặng quà một cách nguy hiểm, hôm nay là một cây cỏ đuôi chó, ngày mai là một loại quả nhỏ không tên, ngày kia là một viên đá nhỏ... Mở ra hình thức tặng quà điên cuồng.
Cậu bé không chỉ tự mình đưa quà cho muội muội mà còn khoe khoang với các ca ca: Cậu bé tặng gì gì, muội muội cười với cậu bé; cậu bé tặng cái này cái kia, muội muội nắm lấy tay cậu bé; hôm nay cậu bé tặng gì gì, muội muội dẫm chân lên mặt cậu bé...
Sự ghen tị khiến cho bảy Mao hoàn toàn thay đổi - Tên của những đứa con trai nhà họ Tống đặt quá tùy tiện, đứa đầu tiên gọi là Đại Mao, tiếp theo là Nhị Mao, Tam Mao... Cửu Mao. Tống Tử Nhiễm rất muốn biết liệu Tam Mao có phải là người có mũi tẹt, mắt nhỏ và ba sợi lông trên đỉnh đầu hay không?
Bát Mao tiểu bằng hữu bị các ca ca tấu đến tức giận chửi bậy - Khác với mấy ca đệ, đến giờ vẫn chưa được gặp mặt muội muội, lão bát còn ở trước mặt họ khoe khoang, không đánh hắn thì đánh ai?
Tuy nhiên, Bát Mao tiểu bằng hữu đang khóc thút thít lại không chú ý đến điều này. Bất cứ khi nào muội muội chạm vào hắn ngày hôm đó, vận may của hắn dường như đặc biệt tốt: Nếu không phải là đi chơi dưới chân núi cùng các ca và nhặt được một ổ trứng gà rừng, thì cũng là đào rau dại mà lại đào được những củ tươi non mập mạp hơn người khác, thậm chí còn có một lần nhặt được một con thỏ con đang ngủ dưới gốc cây!
Đương nhiên, thời gian mà Bát Mao có thể tiếp xúc trực tiếp với muội muội không nhiều lắm. Thực ra, hắn lúc nào cũng muốn sờ muội muội, nhưng đều bị bà Ngô đuổi đi và ngăn cản - Tay thằng bé bẩn như vậy, đừng mang bệnh khí cho bảo bối Phúc Nha của bà!
Một ca ca Mao khác trong đám suy nghĩ: Chẳng phải chỉ là tặng quà cho muội muội thôi sao? Hắn cũng có thể! Kết quả là, cậu bé nhặt trứng chim trên cây, vớt tép trong nước, nhặt quả dại trên núi... Tất cả đều trở thành "vũ khí" tấn công trái tim muội muội- tất nhiên, những thứ này đối với cậu bé mà nói là những thứ thực quý giá, Phúc Nha tiểu nãi oa chỉ có thể xem qua cho vui.
Không lâu sau, những ca ca khác được "ân chuẩn" gặp tiểu muội. Bên giường đất của Phúc Nha, mỗi ngày chất đầy những món đồ lộn xộn - Ôi! Các ca ca, ta chịu không nổi!
Mặc dù việc tặng quà cuối cùng đã bị bà Ngô ngăn chặn, nhưng tình yêu thương của các ca dành cho muội muội vẫn không thể dừng lại.