Chương 3: Muốn Trộm Bé Con?

Sao bà lão này lại lén lút uống sữa bột của mình? Nhìn thái độ trước đây của bà, không giống như là một bà nội cực phẩm nhỉ?

Một lúc sau, sau khi uống sữa bột, bà Ngô không cảm thấy cơ thể có gì khác thường, bèn lại múc thêm nửa chén, dùng muỗng gỗ cẩn thận đưa đến bên miệng tôn nữ.

À, thì ra là vậy! Thì ra bà ấy muốn thử xem có thể uống được hay không! Oan cho bà ấy rồi!

Tống Tử Nhiễm ngửi thấy mùi thơm ngọt của sữa bò, cái miệng nhỏ liếʍ láp muỗng một cách hăng hái…… Từng muỗng sữa chảy vào bụng nhỏ của bé, thật thỏa mãn! Số tiền mấy vạn tệ đó, quả là xứng đáng!

Trẻ sơ sinh ăn ít, Tống Tử Nhiễm chỉ uống được vài muỗng sữa là bắt đầu lơ mơ buồn ngủ.

Giấc ngủ ập đến, trong lòng bé bỗng hiện lên một câu slogan quảng cáo quen thuộc: Có xxx, mẹ không bao giờ lo lắng cho việc học của con. Ha! Bây giờ là "Có không gian trữ vật, mẹ không bao giờ lo lắng con bị đói!"

Nhìn vào chén còn dư lại gần nửa chén, bà Ngô vô cùng đau lòng - sớm biết rằng pha ít hơn một chút, thật lãng phí. Nhịn đau, bà cầm chén đưa cho con dâu đang nửa dựa trên giường: "Uống đi, thần tiên ban cho, chắc chắn là thứ tốt! Nếu không phải vì Phúc Nha nhà ta, cả đời này ngươi cũng không thể mơ tưởng nếm thử một ngụm!"

Tô Vân ngửi thấy mùi sữa, lén lút nuốt nước miếng, nhưng lại cầm chén đẩy trở về: "Mẹ uống đi. Mẹ vì cả nhà vất vả làm lụng, nên ăn chút gì tốt bổ bổ."

“Ngươi biết là tốt! Ta tuổi này rồi, còn phải lo cho cả nhà, từng bước từng bước đều là gánh nặng!”

Bà Ngô trong nhà là người có uy quyền nhất, nói một không hai, tuyệt đối không ai dám cãi lời. Bà trợn mắt nhìn Tô Vân, quát: “Bảo ngươi uống thì ngươi uống, nói nhiều làm gì!”

Cúi xuống nhìn tôn nữ bé bỏng, bà Ngô lập tức thay đổi sắc mặt, cười đến không thấy mắt: “Phúc Nha của chúng ta lại ngủ rồi, có thể ăn có thể ngủ, quả nhiên là đứa bé có phúc khí!”

Nhớ đến điều gì đó, bà ngước mắt nhìn về phía con dâu út, ánh mắt sắc bén và âm trầm: "Cái chuyện thần tiên ban cho Phúc Nha đồ ăn, ngươi phải giữ kín cho ta, đừng để lộ ra ngoài. Ngay cả lão tứ, cũng không được nói một chữ nào!"

Tô Vân uống xong sữa trong chén, nghe vậy ngơ ngẩn: "Vì sao? Đây là chuyện tốt mà! Sao còn phải giấu giếm?"

Bà Ngô hừ hừ, nói: "Đầu óc ngươi là gỗ mục à! ngươi không nghĩ xem, bây giờ là mùa gì? Chuyện này nếu mà truyền ra ngoài, bà con xóm giềng vì cái mạng sống, người này cũng đến cầu, người kia cũng muốn. Nếu ngươi làm phiền thần tiên, các ngài sẽ thu hồi đồ ăn của Phúc Nha, ngươi lấy gì nuôi nàng? Nếu người nói ra ngoài, đừng trách ta đưa ngươi về nhà mẹ đẻ!”

Tô Vân rụt cổ, gật đầu mạnh: “Yên tâm đi mẹ, ta thề sẽ giữ bí mật!”

Bà Ngô không yên tâm, dặn dò Tô Vân vài câu, cẩn thận khóa bình sữa vào ngăn tủ rồi đi ra sau nhà. Bà tính toán sẽ gϊếŧ một trong hai con gà mái không đẻ trứng trong nhà để bồi bổ cho con dâu. Vại bột ngọt thơm ngon kia cũng không thể ăn được mấy ngày, vẫn phải thúc đẩy con dâu tiết sữa. Bị đói ai cũng có thể bị, nhưng tôn nữ bé bỏng của bà thì không thể!

Bà đi vào khu vườn sau nhà, sững người một chút - những thứ rau cỏ tưởng chừng như sắp chết trong vườn, bỗng dưng như được tiếp thêm sức sống: Rau cải trắng vốn đã héo úa vàng ươm nay lại xanh tươi mơn mởn, rau xà lách xanh biếc mọc lan ra một mảng lớn; những quả bí đao sắp héo úa giờ đây nở ra vài bông hoa, trên mỗi cây còn có quả dưa to bằng nắm tay; cà tím đã đậu quả, bầu leo lên giàn, dưa leo non nớt, hành lá xanh non chờ người hái...

Bà Ngô tấm tắc khen ngợi: Không thể tin được, những cây rau này trong một đêm lớn lên còn tốt hơn cả lúc thời tiết thuận lợi, ai nói không phải do tôn nữ bé bỏng Phúc Nha của bà mang lại, bà có thể lột da mặt hắn!

Đi đến bên chuồng gà, hai con gà mái gầy gò, nhận thấy sát khí nồng nặc của bà, run rẩy tụ tập thành một nhóm. Một con trong số đó nhìn bà Ngô vô cùng đáng thương, rặn một cái - đẻ ra một quả trứng!

“Có gì vậy?” Bà Ngô lục tung hai con gà gầy, nhặt ra hai quả trứng còn ấm, “Hai quả trứng này, một quả có thể bằng hai quả bình thường! Tuyệt đối là trứng hai lòng đỏ!”

Hai con gà trong nhà này hai tháng không đẻ trứng, không ngờ hôm nay đều đẻ. Thôi, tha mạng cho các ngươi trước, ngày mai nếu không đẻ trứng, lại đem các ngươi làm thịt! Bà Ngô vứt vài miếng lá cải vào l*иg gà.

"Bà nội, bà Tưởng đến!" Hôm nay trời mưa không cần xuống đất, mấy đứa cháu của bà Ngô đi theo người lớn nô đùa trong mưa, quần áo tóc đều ướt đẫm.

Bà Ngô trừng mắt quở trách: "Ai cho các ngươi đi chơi mưa, mau về phòng hết! Nếu bị bệnh, nhà không có tiền cho các ngươi chữa bệnh! Vợ lão đại, vợ lão nhị …… Các người làm mẹ kiểu gì? Hài tử không hiểu chuyện, các người cũng không hiểu?"

Dằn vặt con dâu, tôn tử, bà Ngô quay sang bà lão ngoài cổng, nói chuyện với nụ cười: "Tẩu đến rồi? Mau vào nhà ngồi!"

Miệng chào hỏi, lòng lại thấp thỏm: Chẳng lẽ... đến đòi nợ?

Tưởng thị với khuôn mặt hiền từ, phúc hậu bước vào, ánh mắt không kìm được hướng về phía tây phòng nhìn qua. Sau bà, đi theo một nữ nhân khoảng 30 tuổi, thanh lịch, nho nhã và xinh đẹp.

"Ồ, Tuyết cũng đến!" Bà Ngô nở nụ cười có phần lo lắng, đáp lời Tưởng thị: "Hôm qua vất vả tẩu rồi, chỉ là... nhà chúng ta dạo này hơi kẹt tiền, tẩu xem... tiền đỡ đẻ này, có thể đợi một thời gian được không?"

Tưởng thị cười nói: "Ngô muội khách sáo quá! Có tiền hay không là gì? Giống như bà lão này đến đòi nợ vậy!"

Tưởng thị nhìn thoáng qua Khuê nữ mình, nói: "Chẳng phải nhà ngươi mới sinh nữ hài sao? Ta mang khuê nữ đến dính lấy không khí vui mừng. Hài tử còn ở phòng tây sao? Có tiện cho nữ nhi ta ôm nó một cái không?"

Đối với người khác, bà Ngô chắc chắn không cho phép ai tùy tiện ôm đứa cháu gái Phúc Nha của mình, nhưng họ còn thiếu Tưởng thị một ân tình, nên không tiện từ chối.

Hài tử Tống Tử Nhiễm ăn no ngủ kỹ, lúc này đang mở to mắt, tự chơi một mình bằng cách thổi bong bóng. Tưởng Tri Tuyết liếc nhìn qua, liền không thể rời mắt - tấm tắc, đứa bé này thật đáng yêu.

Nhìn đôi mắt đen láy to tròn, long lanh, như có thể nhìn thấu tâm can người. Miệng nhỏ chúm chím đáng yêu, hồng hào như cánh hoa đào. Cái mũi nhỏ hiện tại đã có thể nhìn ra là cao thẳng và thanh tú, lại càng tôn lên khuôn mặt trái xoan kia. Ôi chao, khiến người ta nhịn không được muốn yêu thương đến tận đáy lòng!

Hai vợ chồng Tống lão tứ đều không phải là người có nhan sắc xuất chúng, nhưng không ngờ đứa bé này lại chọn lọc những ưu điểm của hai người.

Tưởng Tri Tuyết hiếm hoi bế hài tử mềm mại nhỏ bé, không nỡ buông tay, vui vẻ nói với Tô Vân: "Tô muội, hài tử muội thật xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to, nhìn rất linh hoạt... Ôi chao, ta suýt nghĩ trộm về nhà nuôi!"

Bà Ngô cảnh giác nhìn hai mẹ con - không phải thiếu bà mười văn tiền đỡ đẻ sao? Chỉ là trước thiếu, lại không phải nợ tiền không trả, sao còn đòi bế tôn nữ đi?