Chương 29: Sao Lại Có Thể Thô Lỗ Với Thục Nữ Thế Được?

Tống Tử Nhiễm nhìn tiễn bà đi. Bỗng nhiên, ai đó túm lấy cổ chân bé. Nhìn ngoái lại, bé suýt chửi thề! Đó là một tiểu tề tử mặt mũi nhem nhuốc, nước dãi chảy dài, mắt dính đầy ghèn. Dơ bẩn, thật là dơ bẩn! Khuôn mặt tiểu tề tử lem luốc đến mức không nhìn ra màu da, bộ quần áo rách rưới, bẩn thỉu đến mức bóng nhẫy, có thể châm lửa được.

Điều đáng ghét hơn là trên tay tiểu tề tử có thứ gì đó dính dính, giống như phân. Hắn dùng chính đôi tay bẩn thỉu ấy để sờ vào đôi giày mà nhị bá nương vừa làm cho bé - Đôi giày này còn cứu vãn được không? Tống Tử Nhiễm tức giận đến bùng nổ!

Bé dùng chân đá văng tay "nước mũi oa", nhanh chóng bò lùi vài bước, muốn tránh xa tiểu tử bẩn thỉu kia. Nào ngờ, "nước mũi oa" tưởng bé đang chơi với mình, nhanh chóng bò về phía bé.

Đừng...đừng lại đây! Nhìn thấy khuôn mặt bẩn thỉu kia ngày càng tiến lại gần, Tống Tử Nhiễm hoảng sợ đến mức tâm lý tan vỡ. Bé bò lùi với tốc độ chưa từng có, vội vàng đến mức không màng gì cả. Bàn tay bé bị xước, quần bông mới bị rách, nhưng bé không quan tâm, lúc này bé chỉ muốn tránh xa tiểu tử “nước mũi oa" càng xa càng tốt. So sáng với“nước mũi oa", tiểu tử "nước miếng oa" nhà cữu cữu quả là muôn vàn lần nhỏ bé! Sao có thể bẩn thỉu đến mức như vậy? Lại một lần nữa khiến nhận thức về ấu tể của bé bị thay đổi."

Không biết bò lùi đã bao lâu, bỗng nhiên đầu bé đυ.ng phải một "gốc cây". Ai ngờ "gốc cây" ấy lại cử động, cổ áo sau của bé bị ai đó nhấc bổng lên. Ngay sau đó, bé đối mặt với một thiếu niên có đôi lông mày rậm và đôi mắt to.

Thiếu niên nheo mắt cười, nhấc bổng bé lên và chạy nhanh như chớp. Người đâu mau tới. Có người cướp hài tử! Tống Tử Nhiễm không tiếng động kêu gào trong lòng.

Sau khi băng qua một khu rừng rậm, khi Tống Tử Nhiễm sắp ngạt thở vì bị siết chặt, thiếu niên cuối cùng cũng dừng lại. Hắn khoe khoang với hai thiếu niên khác: "Biểu đệ Cẩn Du, xem này, ta nhặt được gì nào!"

"Biểu đệ Kim Ngư? Công tử nhà giàu đặt tên cũng tùy ý vậy sao?"

Tống Tử Nhiễm được ai đó bế lên, ôm theo tư thế thẳng đứng. Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh đầu úp xuống, Tống Tử Nhiễm cảm thấy như được hồi sinh. Bé trừng mắt nhìn thủ phạm một cách phẫn nộ - sao có thể đối xử thô lỗ với một thục nữ như vậy? Mong rằng ngươi sẽ cô đơn cả đời!

Tiêu Cẩn Du chỉnh lại cổ áo cho nữ oa trong lòng. Phàn Thiên Ngao toát lên vẻ "đắc ý", hả hê nói: "Đẹp không, đáng yêu không? Do ta nhặt được!"

Tiêu Cẩn Du cúi đầu nhìn xuống nữ oa: Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mịn màng, dính vài vệt bụi bẩn. Đôi mắt to tròn long lanh, giận dỗi trừng mắt nhìn Phàn Thiên Ngao. Hàng mi cong vυ"t dày dặn, chớp chớp như cánh bướm, môi hồng hồng, chu mỏ không vui.

"Nhặt được à?" Trang Bắc Ly thong thả bước tới, nhìn nữ oa được nuôi dưỡng bụ bẫm, cười nói: "Đẹp thế này, ai nỡ bỏ đi? Chẳng lẽ vì không có đệ muội mà trộm của nhà người ta ư?"

Phàn Thiên Ngao gào lên: "Ta không có anh đệ muoi thì sao? Không ai tranh giành tình thương với ta, tất cả những gì tốt đẹp trong nhà đều là của riêng ta! Hơn nữa, với nhân cách của ta, làm sao ta có thể đi ăn trộm hài tử người ta được? Họ Trang kia, ngươi đã xúc phạm nhân phẩm của ta, mau xin lỗi ta!"

“Đừng giải thích nữa! Giải thích chỉ là che đậy! Tiểu nãi oa còn gật đầu kìa!”

Phòng Văn Thao, giọng nói đã bắt đầu vỡ tiếng, khẽ nhếch mép môi, chỉ vào oa nhi trong tay Tiêu Cẩn Du đang gật đầu lia lịa. Tiểu oa nhi bị lắc lư suốt dọc đường, lại bị người lạ ôm vào lòng, cũng không khóc. Còn nhìn chằm chằm lão Tứ như nhìn kẻ thù. Thú vị thật!

Phàn Thiên Ngao quát lớn với Tống Tử Nhiễm: "Ngươi gật đầu cái gì? Còn nhỏ tí tuổi không bằng chó con, biết cái gì? Ta hỏi ngươi, ta có nhặt ngươi ở trong bụi cỏ không? Khi ta nhặt ngươi, xung quanh không có ai cả, đúng không? Ta lo ngươi bị thú dữ tha đi, nên mới tốt bụng nhặt ngươi về. Ngươi thì hay thật, không biết ơn, còn vu khống ta!"

Tống Tử Nhiễm càng tức giận hơn: "Ngươi mới là chó! Cả nhà ngươi mới là chó! Nếu không phải do ngươi lôi ta đến đây, ta đã tự bò về rồi! Cần gì ngươi xen vào chuyện người khác!"

Thấy nãi oa trong lòng hậm hừ hai tiếng, Tiêu Cẩn Du bật cười. Nhìn đôi tay và đầu gối sần sùi của nàng, hắn nói với Phàn Thiên Ngao: "Đứa nhỏ này có lẽ là oa nhi của người dân dưới chân núi, cha mẹ nàng giờ này có lẽ đang tìm kiếm khắp nơi! Mau đưa về nhà!"

Nói xong, hắn lấy ra một chiếc khăn tay, bảo gã sai vặt sau lưng đi ra bờ suối làm ướt, rồi nhận lấy và cẩn thận lau sạch vết bẩn trên mặt tiểu nãi oa.

Tống Tử Nhiễm đã nhớ ra, đây chính là tiểu ca ca đẹp trai, người đã cứu nàng ở khu chợ huyện.