Chương 2: Này, Chẳng Lẽ Đây Chính Là Bàn Tay Vàng?

Nàng, một thần y vang danh trong giới y dược, tiến sĩ trẻ tuổi nhất, ân nhân cứu mạng của hàng chục vạn dân chúng, vậy mà lại xuyên thành một đứa trẻ sơ sinh chỉ biết khóc nhè đòi ăn? Thật là……

“Ai u, tôn nữ cưng của bà tỉnh rồi, là đói bụng sao?” Tống Tử Nhiễm nghe thấy tiếng người bên trái mình tiến đến, đồng thời cảm nhận được cơ thể mình được ôm vào một vòng tay ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về.

“Sao thế? Vẫn chưa có sữa sao?” Giọng nữ già nua, hơi nôn nóng.

Bên phải, nữ nhân nhẹ nhàng ừ một tiếng. Giọng bà lão thở dài, nói: "Vợ lão tứ, đừng vội, càng nhanh càng không tốt!"

Bà Ngô nhẹ nhàng vỗ về tôn nữ trong lòng ngực, lòng trĩu nặng u sầu: Mùa màng thất bát, người người đều gầy gò, lấy đâu ra sữa? Trong thôn không ít các nàng dâu cũng vậy, có điều kiện thì dùng nước cơm nấu cháo, không điều kiện thì lấy thức ăn thô sơ qua loa.

Hài tử mới sinh ra, sao có thể ăn thứ này? Mấy năm nay hài tử chết yểu còn thiếu sao? Miễn cưỡng sống sót, cũng vì ăn uống không tốt, ăn thức ăn thô sơ làm tổn hại khí huyết, sống cũng là chịu tội!

Không được, không thể để cục cưng của nhà mình đi theo con đường của những hài tử đó! Bà Ngô dời tầm mắt về phía sau nhà - nơi đó có hai con gà mái đã vài tháng không đẻ trứng. Sáng mai, hãy hầm gà cho con dâu, hy vọng có thể sớm có sữa...

Bà Ngô cúi đầu nhìn vào nữ hài trong lòng ngực, hài tử này thật ngoan, chỉ khóc hai tiếng, không bú sữa cũng không quấy khóc. Này không, lại ngủ rồi. Quả nhiên là do thần tiên ban Phúc Nha cho các nàng!

Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đã tí tách những hạt mưa đầu tiên báo hiệu cơn mưa sắp đến.

Sáng sớm, khi những người dân trong thôn chuẩn bị ra khỏi giường để tưới ruộng ở sau núi, họ đều xôn xao bàn tán.

“Trời mưa! Ông trời mở mắt, rốt cuộc trời mưa!!”

“Mùa màng của chúng ta được cứu rồi! Người dân ở thôn sau núi chúng ta được cứu rồi!”

Nhà họ Tống cũng vui mừng khôn xiết, huynh ddệ họ đều chạy ra sân, ngửa mặt hứng những giọt mưa thanh tẩy, mấy hài tử lớn hơn cũng học theo người lớn, khua chân múa tay trong mưa.

Hai phu thế già nhà họ Tống đứng song song dưới mái hiên, nhìn những giọt mưa rơi không ngừng với vẻ mặt rạng rỡ. Bà Ngô hạ giọng nói với ông lão:

“Ta đã nói rồi, Phúc Nha nhà ta là phúc tinh giáng thế! Cơn mưa này chắc chắn là do nó mang đến!”

Ông Tống đưa tay hứng những giọt nước mưa. Hôm qua trời quang mây tạnh, không khí khô ráo, chỉ cần là người nông dân có kinh nghiệm đều biết mấy ngày nay không thể có mưa. Nhưng nhà ông vừa có tôn nữ chào đời, không chỉ có điềm báo kỳ lạ mà còn mưa suốt một đêm. Chẳng lẽ thật như bà lão nói, tôn nữ là phúc tinh mà thần tiên ban cho họ?

Bà Ngô một lần nữa bước vào phòng tây, thấy con dâu thứ tư mặt ủ mày ê, biết rằng sữa của con dâu vẫn chưa về, bà liền cắn răng - gϊếŧ gà! Không thể để tôn nữ Phúc Nha của bà bị đói!

Tống Tử Nhiễm đang trong cơn đói, tỉnh dậy vì tiếng ồn ào trong bụng. Đói quá!

Đôi mắt đen láy to tròn của bé đảo quanh, trong lòng nghĩ cách giải quyết vấn đề ăn uống. Bé không phải là trẻ sơ sinh thực sự, nếu bắt bé bú sữa từ nữ nhân có độ tuổi gần giống kiếp trước của bé, bé thực sự không thể chấp nhận được! Ôi! Nhu cầu cấp thiết nhất của bé hiện tại là sữa bột dành cho trẻ sơ sinh!

Đúng lúc này, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh một giá đồ chất đầy hơn mười hộp sữa bột. Giá đồ này còn rất…… quen mắt. Chẳng phải đây là phòng chứa đồ của nhà nàng sao?

Nói là phòng chứa đồ, nhưng thực ra nó chỉ là một khu vực nhỏ liền kề với bếp, nơi chất đống những vật dụng lặt vặt. Phòng chứa đồ không lớn, chỉ có hai kệ cao chất đầy đồ hai bên, chừa lại một khoảng trống đủ cho một người xoay người.

Hơn mười hộp sữa bột này…… À, nàng nhớ ra rồi! Khi nàng tham gia hội nghị giao lưu ở nước ngoài, tin tức về việc đứa cháu trai chào đời đã được truyền đến điện thoại của nàng. Niềm vui mừng khi đứa cháu trai ra đời khiến nàng, vốn đang đi công tác nước ngoài, đã hào phóng mua đủ sữa bột của một thương hiệu nổi tiếng thế giới cho đứa cháu trai ăn trong sáu tháng - tiêu tốn hơn một nửa tiền trợ cấp công tác của nàng!

Nhưng, tại sao phòng chứa đồ lại đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó? Nàng hiện tại cũng không ngủ mà? Chẳng lẽ là ảo giác? Hay là…… Nàng xuyên qua bàn tay vàng—— Không gian?

Kiếp trước, nàng đã nghiên cứu rất nhiều, lúc rảnh rỗi cũng đọc qua vài quyển tiểu thuyết xuyên không. Nàng thử thầm niệm trong lòng: Sữa bột, sữa bột, sữa bột……

Đang chuẩn bị đi ra sân sau để làm thịt gà hầm canh gà, bà Ngô vô tình liếc mắt nhìn thấy bên cạnh tôn nữ có nhiều hơn một hộp màu trắng. Những hộp này từ đâu ra? Bà Ngô khẳng định chắc chắn rằng vị trí đó vừa nãy không có bất cứ thứ gì!

Ngay dưới mí mắt của bà, một hộp xuất hiện một cách kỳ diệu. Hay là……

Bà Ngô tò mò mở hộp ra, bên trong là bột sữa mịn màng, một mùi thơm sữa nồng nàn xộc vào mũi. Chẳng lẽ…… Đây là do thần tiên lo lắng cho tôn nữ Phúc Nha của bà bị đói nên đã mang đồ ăn đến? Bà Ngô tin chắc rằng tiểu tôn nữ của bà là bảo bối mà thần tiên ban cho bà!

Bà Ngô suy nghĩ một chút, dùng muỗng múc một ngụm bột sữa, cắn răng nuốt vào miệng. Bà nếm thử, vị ngọt nhẹ, mùi sữa nồng nàn, khá ngon! Uống được!

Tống Tử Nhiễm:……