Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ pha chút đồng tình của tiểu ca ca xinh đẹp, Tống Phúc Nha tỏ vẻ rất khó hiểu - nàng đáng yêu như vậy mà không được yêu thích sao?
Nàng không xấu xí đến mức khiến người ta ghét bỏ và đồng tình nông nỗi như vậy chứ? Chẳng lẽ mẹ đẻ, mẹ nuôi, các ca ca khen nàng xinh đẹp, đều là bởi vì có góc nhìn của thân nhân?
Tống Tử Nhiễm có chút muốn khóc……
“Phúc Nha, Phúc Nha của ta, ngươi ở đâu?”
Tống lão tứ khóc nức nở, nước mũi nước mắt giàn giụa. Hắn đánh mất nữ nhi yêu quý, hu hu hu… Hắn đã vất vả mong ngóng nữ nhi biết bao!
“Này! Đừng khóc, đây là hài tử của ngươi à?” Một giọng nói non nớt vang lên, cắt ngang tiếng khóc nức nở của hắn.
Hài tử? Tống lão tứ dùng tay áo lau nước mắt, hướng tới tiểu oa nhi trong lòng ngực bạch y thiếu niên nhìn lại, quen thuộc tã lót, quen thuộc mụn vá, quen thuộc trắng nõn gương mặt tươi cười……
“Phúc Nha!” Tống lão tứ tiến lên, thật cẩn thận mà tiếp nhận nữ nhi, trong mắt hàm chứa mất mà tìm lại nước mắt.
“Lão tứ!” Ngô bà tử ôm chầm giỏ vải bông, chen qua đám người, dựng lông mày quát, “Ngươi ôm Phúc Nha chạy loạn cái gì? Nhiều người như vậy, nếu là làm tổn thương Phúc Nha của chúng ta, xem ta không cầm chổi đánh cho ngươi!”
“Cái gì? Vừa mới ngựa nổi chứng, còn suýt chút nữa làm bị thương Phúc Nha? Ngươi làm cha kiểu gì, một chút cẩn thận cũng không có!”
Ngô bà tử tát mạnh vào lưng Tống lão tứ, hận không thể cắn hắn một miếng thịt - Phúc Nha đáng thương của bà, không biết bị dọa sợ đến mức nào?
Khi bà nhớ ra phải cảm ơn các thiếu niên đã cứu mạng tôn nữ, thì bốn người họ đã lặng lẽ rời đi, bọn họ trốn ra ngoài, lộ tung tích ở huyện thành, nếu không đi ngay sẽ bị bắt trở về!
Huyện thành quá nguy hiểm, chỉ sơ sẩy chút nữa thì mất đi tôn nữ bé bỏng! Ngô bà tử không dám nán lại, thúc giục nhi tử kéo xe bò, vội vã trở về.
Khi đến cửa thôn, đã là hoàng hôn. Toàn bộ sườn núi phía sau thôn được bao phủ trong ánh cam rực rỡ của hoàng hôn, khói bếp lượn lờ bay lên, những người dân lao động sau một ngày làm việc vác cuốc trở về...
Mở mắt ra, bé Phúc Nha với đôi mắt đen láy sáng ngời, đang nằm trong lòng bà nội, thưởng thức cảnh đẹp "Mặt trời lặn ở nông thôn".
Đột nhiên, một bóng đen khổng lồ từ trong rừng trên núi lao tới, thẳng hướng xe bò.
Tống lão tứ nhìn rõ bóng đen kia, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng túm lấy cây gậy thô trên xe, sẵn sàng đón quân địch.
Con lợn rừng thở hổn hển, trừng mắt đỏ tươi, cúi đầu lao vào Tống lão tứ. Hình thể to lớn, nanh nhọn hoắt, nếu thực sự húc vào người, dù không chết cũng mất nửa cái mạng!
Tống lão tứ cao to, lực lưỡng, từng cùng dân làng săn lợn rừng. Tuy vậy, một mình đối đầu với lợn rừng hung hãn vẫn là chuyện nguy hiểm.
Trong lòng tuy sợ hãi, nhưng không thể lùi bước. Bởi vì sau lưng hắn là lão nương và nữ nhi mà hắn phải liều mạng bảo vệ!
Tống lão tứ giơ cao cây côn bổng trong tay...
Ngô bà tử ôm chặt hài tử trong lòng, lo lắng nắm chặt tay...
Cây gậy nặng nề giáng xuống đầu lợn rừng, gãy làm hai mảnh. Lợn rừng không hề suy giảm sức mạnh, đôi mắt đỏ tươi ngập tràn cuồng bạo, nanh trắng nhọn hoắt khiến lòng người lạnh toát. Chỉ còn tích tắc nữa, lợn rừng sẽ đυ.ng phải Tống lão tứ. Ngô bà tử giọng run rẩy: "Lão tứ, mau tránh ra!"
Tống lão tứ ném đi nửa cây gậy trong tay, lăn sang một bên mấy vòng mới miễn cưỡng tránh được lợn rừng. Nếu lợn rừng tiếp tục truy đuổi, tay không tấc sắt, Tống lão tứ chắc chắn sẽ gặp xui xẻo!
Bỗng nhiên, con lợn rừng quay đầu chạy về phía hắn, như say rượu, đập đầu vào một tảng đá lớn bên cạnh hắn, lăn vài vòng... Bất động!
"Lão... Lão tứ! Ngươi không sao chứ?" Ngô bà tử sợ đến mức chân run lẩy bẩy, tay ôm chặt tôn nữ bé bỏng.
Tống lão tứ bò dậy, khập khiễng đi đến: "Mẹ, ta không sao! Mau xem Phúc Nha, có bị dọa sợ không!"
Ngô bà tử cúi đầu nhìn vào lòng ngực, hài tử vốn dĩ rất tinh nghịch giờ đây khuôn mặt trắng bệch, cả người mềm nhũn như bông dựa vào bà. Ngô bà tử hoảng hốt.
“Phúc Nha, sao thế này?"
Có thể thế nào được? Ngươi tưởng lợn rừng ngốc kia tự đâm vào đá à? Chắc chắn là do Phúc Nha mang vận may!
Vừa nãy trong lòng Tống Tử Nhiễm chỉ có một ý niệm: Cứu cha, cứu cha!
May mắn là, tên ngốc to con này không sao... Phúc Nha mang theo may mắn, lòng buông lỏng và chìm vào hôn mê.
"Chắc chắn là bị dọa sợ!" Tống lão tứ không quan tâm đến con lợn rừng nằm trên đất, vội vã vung xe bò hướng về làng mà đi, "Mau đưa cho Ngũ thẩm xem!"
Tưởng thị cho tôn nữ kiểm tra một lượt, ngoại trừ hơi suy yếu và tinh thần kém hơn một chút so với trước đây, cũng không phát hiện ra vấn đề gì nghiêm trọng. Bà chỉ có thể dặn dò mọi người tẩm bổ cho bé và chờ xem tình hình sẽ ra sao. Nếu không được, bà sẽ đi huyện lỵ mời đại phu về khám.
May mắn là trong những ngày tiếp theo, tuy Phúc Nha vẫn còn uể oải, nhưng bé không hề sinh bệnh, cũng không bỏ bú - có thể ăn và ngủ ngon.
Phúc Nha ngủ nhiều hơn bình thường. Mọi người trong nhà đều lo lắng. Tống lão tứ vỗ mạnh hai tay vào nhau: "Chắc chắn là Phúc Nha đã dùng phúc khí của mình để che chở cho ta! Bằng không, sao lợn rừng lại tự dưng đâm vào đá?"
... Không thể không nói, hắn nói đúng!