Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Meine

Hai đứa bé ở khu trò chơi chớp mắt liền chơi tới chạng vạng.

Sắc trời dần tối, bảo mẫu Lục Linh đi lên trước nói: "Linh Linh nên về nhà ăn cơm chiều, cùng bạn mới lần sau lại chơi tiếp được không?"

Bé gái ngẩng đầu nhìn nhìn trời, có điểm uể oải: "Thái dương công công sớm như vậy liền xuống núi."

Bảo mẫu cười dỗ cô bé: "Ngày mai lại chơi tiếp, a di phải đi về nấu cơm."

Lục Linh lôi kéo tay Miên Miên, rõ ràng là luyến tiếc, bé nghĩ nghĩ: "Miên Miên có thể hay không đưa chị về nhà không? em nhớ kỹ nhà chị ở nơi nào, lần sau liền có thể tới tìm chị chơi rồi."

Đều chung một khu biệt thự, hẳn là sẽ không quá xa, Uông Xuyên cũng không phản đối, liền cùng bảo mẫu đi theo phía sau hai nhóc tì.

Uông Xuyên: tay chơi di dộng, bảo mẫu giống như so với người đại diện công việc nhẹ nhàng hơn nhiều.

Xuyên qua tiểu khu đi qua hoa viên, rồi tới cửa nhà Lục Linh.

Lục Linh vươn tay nhỏ của cô bé, chỉ vào số nhà ở góc trên bên phải: "Miên Miên em nhớ một chút, nhà ta là A08, em có thể tìm được không?"

Khu biệt thự này rất lớn, khoảng cách những biệt thự lại rất xa, sắc trời tối sầm, đầu nhỏ Miên Miên choáng váng, kỳ thật nhớ không rõ lắm.

Nhưng bé không muốn làm tiểu đồng bọn* thất vọng, vẫn là gật gật đầu, bẻ ngón tay nỗ lực nhớ kỹ con số trên biển số nhà.

*tiểu đồng bọn: bạn nhỏ cùng chung một nhóm.

Lục Linh lưu luyến không rời mà đứng ở cửa, bảo mẫu dỗ bé vào cửa.

Ở cửa không biết khi nào xuất hiện một chiếc Bentley màu đen điệu thấp*, xe dừng ở bãi đậu xe, tài xế xuống xe mở cửa ghế sau ra, một bé trai mặt không biểu cảm từ trong xe bước xuống.

*điệu thấp: không muốn khoa trương, thể hiện.

Bé trai mặc đồng phục quý tộc của trường học, một bộ âu phục nhỏ màu xanh biển, đeo cà vạt, lưng đeo cặp sách màu đen bằng da, cũng không làm tài xế cầm giúp.

Bé trai làn da rất trắng, nhìn qua ước chừng khoảng mười tuổi, mặt mày thanh tú, còn chưa hoàn toàn nẩy nở, lộ ra vài phần tính trẻ con, nhưng bước chân phi thường trầm ổn, khí chất thanh lãnh, giống như một tiểu thân sĩ kiêu ngạo.

Uông Xuyên đầu tiên nhìn đến ngẩn ngơ...... Hắn ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm, gặp qua không ít người đẹp, ngôi sao nhí diện mạo tinh xảo thấy cũng không ít.

Nhưng vị trước mắt này, vẫn là có điểm làm hắn kinh diễm.

Bất quá hắn yên lặng tính toán giá nhà trong khu biệt thự này, đứa trẻ có thể ở trong khu này, xuất thân không phú thì quý, khí chất quả thật không tầm thường.

Bé trai đi tới, Lục Linh nháy mắt trở nên lúng túng, yếu ớt kêu một tiếng: "Anh hai...... hôm nay sớm như vậy liền tan học rồi sao?"

Lục Thanh Hành liếc mắt quét muội muội một cái, trên mặt tròn tròn của cô nhóc không biết cọ ở đâu ra một khối đen làm giữa mày bé trai nhíu lại, nhưng tầm mắt cậu thực mau liền lược qua em gái, dừng ở tay nắm tay cùng Lục Linh, lại thêm một bé gái bị giống hệt nhau.

Lục Linh giới thiệu nói: "Anh hai, đây là bạn mới của em Miên Miên. Miên Miên, đây là anh hai của chị Lục Thanh Hành."

Miên Miên nhìn Lục Thanh Hành liếc mắt một cái, nhấp miệng không hé răng.

Bé còn nhớ rõ Lục Linh phun tào, Lục Linh nói anh hai của cô bé luôn lạnh như băng không để ý đến người khác, là thần đồng trong mắt mọi người.

Làm tiểu thần tiên, thần đồng phàm nhân không đến mức làm bé sợ hãi.

Chính là bé thế nhưng không hiểu sao có chút khẩn trương, liền không thể thốt lên lời.

Lục Thanh Hành ánh mắt thực bình tĩnh, không có bất luận tính công kích, cũng không hung dữ, nhưng bé lại sợ hãi, đứng song song bên cạnh Lục Linh ngây ngô tựa như hai chú chim cút nhỏ.

Bảo mẫu vội vàng đi nấu cơm, khách khí nói với Uông Xuyên: "Tiểu bằng hữu* chơi hợp ý như vậy, lưu lại ăn cơm chiều rồi hãy về."

*bạn nhỏ

Uông Xuyên vội vàng uyển chuyển cự tuyệt: "Không được không được, trong nhà có cơm, không thể quấy rầy."

Bảo mẫu đi đến phòng bếp bận rộn, Lục Thanh Hành xem kỹ mà nhìn Miên Miên một lúc lâu, cái mũi nhăn lại, mới quay đầu đối em gái nói: "em có phải hay không lại ăn vụng đường?"

Lục Linh rụt rụt bả vai, yếu ớt mà nói dối: "Không...... Không nha."

Cô bé có hai anh trai, anh cả là người lớn hai mươi mấy tuổi, anh hai tuy rằng đã nhảy lớp học trung học, nhưng cũng mới mười tuổi mà thôi.

Nhưng cô bé không biết vì sao từ nhỏ liền sợ anh hai, không sợ anh cả.

Bé dám cùng anh cả chơi đùa đùa giỡn, lại vừa thấy anh hai đến liền an tĩnh lại, giống như anh hai sinh ra chính là so ba ba ma ma còn uy nghiêm hơn.

Miên Miên nghe Lục Linh thanh âm đều run run, rốt cuộc nhịn không được động thân mà ra, giọng nói thực mỏng manh: "anh teai Linh Linh...... anh không cần khi dễ Linh Linh."

Lục Linh biểu tình kinh ngạc, trộm túm bên váy Miên Miên, dán ở bên tai bé lặng lẽ nói: "Không có không có, anh hai sẽ không khi dễ chị đâu."

Lục Thanh Hành nghe vậy, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhưng cậu hiển nhiên không muốn cùng trẻ con so đo, chỉ là bình tĩnh mà giải thích: "Linh Linh lần trước ăn nhiều kẹo sữa bị đau răng, không dám nói cho ma ma, nửa đêm khóc lóc làm ta mang em ấy đi xem bác sĩ."

Lục Linh thành thật gật gật đầu, sau đó từ trong túi quần yếm lại lấy ra một viên kẹo sữa, đưa cho Miên Miên: "Anh hai nói không sai, chị xác thật không nên ăn vụng kẹo sữa, một viên cuối cùng này tặng cho em."

Uông Xuyên đứng một bên nhiệt tình yêu thương ăn dưa:??? Nguyên lai còn có một viên, kia vừa rồi thời điểm kết nghĩa kim lan lao lực bẻ nửa ngày là đang làm cái gì!

Thao tác mê hoặc trẻ em sao!

Bé trai nhấp môi giống như một tiểu đại nhân: "Linh Linh, không cần đem tiểu bằng hữu* dạy hư."

*bạn nhỏ

Miên Miên ban đầu cũng còn điểm luyến tiếc bạn mới còn tưởng lần sau lại chơi, trong chốc lát tâm tình không biết sao lại muốn nhanh chóng rời đi.

Bé vội vàng đối Lục Linh nói: "Linh Linh, ta về trước nha."



"Vậy em nhớ rõ lần sau tới tìm ta chơi nha."

"Được!"

......

Trên đường về nhà, Uông Xuyên nắm tay nhỏ mềm mại của bé con, cười hỏi: "Vừa rồi anh trai nhỏ kia rất tuấn tú a, bảo bối không thích hắn sao?"

Miên Miên xoay chuyển tròng mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Không thế nào thích."

Uông Xuyên thực ngoài ý muốn, đứa nhỏ hẳn là đều nhan khống mới đúng, bé trai kia lớn lên đẹp như vậy.

Hắn tiếp tục đùa với bé: "Kia bảo bối thích anh trai dạng gì nha?"

Miên Miên nghĩ nghĩ: "Ta thích anh Hoài Dữ."

Uông Xuyên gật gật đầu, sau đó cười ra tiếng: "anh Hoài Dữ cùng với anh trai nhỏ vừa rồi loại hình rất tương tự, cháu khẳng định là thẹn thùng."

Đứa bé trai kia tuổi còn nhỏ liền mang trên người khí chất tổng tài, trưởng thành đoán chừng chính là sẽ giống với khuôn mẫu nam chủ trong tiểu thuyết chuẩn tổng tài như Tần Hoài Dữ.

Miên Miên không cảm thấy anh hai Lục Linh cùng anh Hoài Dữ có bất luận điểm nào tương tự.

Nhưng...... bé cảm thấy dường như gặp qua cậu ở đâu đó?

*

Tần Mục Dã nghe được động tĩnh ở cửa, nhảy nhanh xuống từ trên ghế sô pha, sốt ruột hoảng hốt mà vọt tới cửa, nhìn thấy Uông Xuyên cùng nhóc con vào cửa, tức giận nói: "tại sao muộn như vậy mới về, trời đã tối rồi!"

Uông Xuyên buông tay: "nhãi con của chúng ta khiến người khác yêu thích, mê hoặc một tiểu cô nương 4 tuổi, một hai phải cùng đứa bé kia chơi cùng."

Tần Mục Dã đối với đứa bé khác thật sự không có hứng thú, hắn nửa ngồi xổm xuống, gương mặt bộ dạng lấy lòng, chỉ vào thạch trái cây bày đầy ấp trên bàn: "nhóc con, nhóc hết giận rồi ha, ta mua thật nhiều thạch trái cây, tất cả đều là cho nhóc."

Miên Miên đôi mắt nhỏ oán niệm xem xét anh một chút, nhịn không được nhìn về phía thạch trái cây trên bàn trà, miễn cưỡng rụt rè, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, cũng không phản ứng với anh.

Uông Xuyên ôm bé con đi giải sầu, Tần Mục Dã liền đi siêu thị, mua trọn hai đại bao*, không chỉ có thạch trái cây, còn có các loại đóng gói đáng yêu anh suy đoán bé gái sẽ thích đồ ăn vặt.

*hai túi lớn?????

Thời gian chờ nhóc con trở về, anh xác thật cũng bình tĩnh nghĩ lại.

Em gái ruột của anh đã đi, đối với anh là bi thương tận cùng, thế cho nên khi anh nhìn thấy đứa bé khỏe mạnh xinh đẹp, trong lòng xuất hiện cảm xúc phi thường phức tạp không thể diễn giải.

Anh biết việc mình làm không đúng, quả thực là ác nhân, nhưng lại thật sự khó có thể khắc chế.

Thời điểm ăn bữa tối, thái độ Tần Mục Dã so với trước kia khá hơn nhiều, cũng không dám nói lung tung trêu chọc nhóc con nữa, sợ lại đem bé chọc khóc.

Cơm chiều xong, Tần Hoài Dữ gọi điện thoại tới, nói anh còn ở bên ngoài, đàm phán không có kết thúc, ngày mai tiếp tục, tạm thời không thể về nhà.

Tần Mục Dã oán giận nói: "anh à, anh thật không phúc hậu, chính mình nhặt được nhãi con phải chính mình phụ trách a, cầu xin anh buông tha ta đi, ta hầu hạ thật không dậy nổi!"

Tần Hoài Dữ cố nén cười, biết rõ cố hỏi: "cậu có phải hay không khi dễ nhóc con? Mở video, để anh nhìn xem nhóc con."

Miên Miên mới từ trong phòng tắm bước ra, nghe được thanh âm Hoài Dữ ca ca hưng phấn không thôi, lật đật mà chạy ra: "Hoài Dữ ca ca! Di, ca ca ở đâu?"

Mới vừa tắm rửa xong bé con mặc áo ngủ bằng nhung, mũ có hai cái tai thỏ, giống như bé thỏ con đứng trước mặt anh nhảy nhót.

Tần Mục Dã mở ra video, đem màn ảnh chuyển hướng nhóc con: "Nha, nhóc con một sợi tóc cũng chưa thiếu, chính anh xem đi."

Miên Miên nâng lên di động, nhìn hình ảnh Tần Hoài Dữ trong video, ngạc nhiên không thôi.

Bé đối sinh hoạt hằng ngày của thế gian đã không có ký ức, này đó sản phẩm khoa học kỹ thuật bé là lần đầu tiên thấy.

"Anh Hoài Dữ, anh tại sao lại ở bên trong cái hộp này nha? Di, như thế nào không thấy?"

Bé tay nhỏ đùa nghịch, không biết như thế nào hình ảnh liền đen.

Tần Mục Dã một đầu hắc tuyến, lấy lại di động: "Là nhóc đem cameras tắt đi...... Đây là di động! Ta thiên, nhóc ngay cả di động cũng chưa gặp qua sao, nhóc năm nay rót cuộc 1 2 tuổi sao?"

Ba bốn tuổi là đứa trẻ đã lớn như thế nào ngay cả di động đều không biết?

Miên Miên căn bản không để ý tới hắn, một lần nữa nhìn thấy anh Hoài Dữ liền cười đến ngọt ngào, ríu rít hỏi anh khi nào về nhà.

Tần Hoài Dữ thanh âm ôn nhuận: "làm xong công việc liền về nhà, nhóc con bữa tối ăn cái gì? Anh hai có khi dễ em không?" . Truyện Khác

Tần Mục Dã tức khắc lộ ra biểu tình chột dạ, ngậm miệng yên lặng lui lại phía sau, né tránh phạm vi cameras.

Miên Miên cái miệng nhỏ dẩu dẩu, ủy khuất, nhưng không nói.

Tần Hoài Dữ cười: "Hắn dám khi dễ muội liền nói cho ta, ta giúp Miên Miên thu thập hắn."

Tần Mục Dã nhịn không được: "Uy, quá mức a, em không đến mức khi dễ đứa nhỏ, còn không phải là ăn một cái thạch trái cây của nhóc thôi sao......"

Miên Miên dựng thẳng lên hai ngón tay nhỏ chỉ, thở phì phì mà phản bác: "Hai cái, là hai cái!"

Tần Hoài Dữ rất muốn cười, anh giả vờ nghiêm túc: "Tần Mục Dã, cậu biết chính mình năm nay bao lớn rồi sao?"

Kỳ thật anh buổi chiều đã liên hệ cùng Uông Xuyên, đã biết xảy ra chuyện gì.

Tần Mục Dã hữu khí vô lực: "Làm gì, không yên tâm thì anh nhanh liền chạy trở về!"

Miên Miên rầm rì mà phun tào: "Em trai thối hư! Ấu trĩ!"



Em trai thối còn không cho bé gọi anh trai.

Hừ.

Bé đều 800 tuổi, em trai thối mới hai mươi tuổi, nếu ở Tiên giới, bé kêu hắn xú tôn tử* đều có thể!

*cháu trai

Tần Hoài Dữ nhìn hai người trạng thái thuần thục dỗi lẫn nhau, càng yên tâm không ít.

Này em hai ngốc nghếch sớm muộn gì cũng quỳ gối dưới váy của bé con.

*

Tần Hoài Dữ đi công tác chưa về, Tần Mục Dã kỳ nghỉ sinh hoạt chính thức trở thành nam bảo mẫu, ở nhà với nhóc con hai ngày, lâm thời nhận được công tác.

Anh khi xuất đạo liền kí với công ty quản lý, tuổi trẻ bồi dưỡng thành thần tượng là chính, nhóm nhạc nam nữ trong nước đều debut dưới trướng công ty này.

Cao tầng của công ty nghe nói hắn nghỉ phép, mời anh đi làm huấn luyện viên chỉ điểm cho thực tập sinh mới.

Nói là huấn luyện, kỳ thật là một đám thực tập sinh mới muốn tham gia tiết mục, mời Tần Mục Dã đã debut trước truyền lại kinh nghiệm bản thân.

Tần Mục Dã tuy rằng mới hai mươi tuổi, nhưng địa vị trong giới thần tượng không thấp, là thành viên nhóm nhạc nam nổi tiếng sớm nhất trong nước.

Uông Xuyên cùng bé con chơi mấy ngày, hoàn toàn thành fan cuồng của bé con, một chút cũng không ngại mang bé con tới công ty.

......

Tần Mục Dã ở công ty có phòng nghỉ riêng, phòng nghỉ rất lớn, đầy đủ tiện nghi.

Uông Xuyên thúc giục hắn đi làm việc: "cậu chạy nhanh đi làm chính sự đi, bảo bối cùng ta chơi là được."

Công ty quản lý ở trung tâm thành phố trong một office building cao tầng, phòng nghỉ Tần Mục Dã ở một vị trí có tầm nhìn thật tốt, có cửa sổ sát đất thật lớn, đứng ở chỗ này cúi đầu là có thể quan sát cả tòa thành thị.

Miên Miên chớp mắt to, đối với hết thảy đều tràn ngập tò mò.

Uông Xuyên chiếu cố bé con càng ngày càng thành thạo, hắn chỉ vào nơi xa một tòa cao ốc: "Bảo bối thấy toàn nhà lớn bên kia không? Đó chính là Tần thị, anh Hoài Dữ của cháu bình thường đi làm ở đó."

Miên Miên gật đầu, bé nhớ rõ, đó là nơi lần đầu bé hạ phàm.

Lúc ấy bé đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm có điểm hoảng sợ, Tư Mệnh thúc thúc liền ở cửa hàng tiện lợi mua cho bé một cái kẹo que, sau đó đem bé đưa đến văn phòng Hoài Dữ ca ca liền đi.

Phòng nghỉ dán rất nhiều poster, có bìa tạp chí, cũng có album tuyên truyền, còn chiếu hiện trường buổi biểu diễn.

Miên Miên nhìn nửa ngày cũng không hiểu: "chú Uông Xuyên, đó đều là em trai thối sao?"

"Đúng vậy, đó đều là công tác tuyên truyền."

Miên Miên đối với công việc của em trai thối thập phần tò mò: "Này bức ảnh hắn đang làm gì?"

Uông Xuyên nhìn nói: "Đây là tổ chức buổi biểu diễn."

"Cái này đâu?"

"...... Đây là bìa tạp chí."

Bé con không hiểu ra sao: "Cho nên hắn rốt cuộc là làm gì a, vì cái gì tất cả đều trang điểm kỳ kỳ quái quái?"

Bé mấy ngày nay cũng quan sát không ít người qua đường, thực rõ ràng Tần Mục Dã trang điểm cùng nhiều người qua đường không giống nhau.

Uông Xuyên có điểm mộng bức, hướng bé giải thích: "công việc của Tần Dã bao gồm ca hát khiêu vũ, còn có diễn kịch, là đại minh tinh đứng trên sân khấu, cùng người thường không quá giống nhau, cho nên trang phục sẽ đặc thù một chút so với người khác."

Bé con suy tư thật lâu, tỉnh ngộ!

"Nguyên lai em trai thối là bán nghệ, dựa khuôn mặt kiếm cơm nha!"

Uông Xuyên: "............" quả thật cũng không sai?

Hắn hướng bé con tiếp tục phổ cập kiến thức, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Uông Xuyên đi qua đi mở cửa, "Tỉnh Triết?"

Một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ đồ áo hoodie màu xám đi đến, quét trong phòng một vòng, thần sắc khách khí: "Uông Xuyên ca, A Dã không ở đây sao?"

Uông Xuyên chần chờ một chút, hàm hồ nói: "Nga, A Dã...... cậu ấy có chút việc, ngươi tìm có việc gì?"

Tỉnh Triết là thành viên cùng nhóm nhạc với Tần Mục Dã, nhóm nhạc hiện tại đã giải tán, thành viên đều từng người phát triển riêng, đại bộ phận đều phát triển không tồi, Tỉnh Triết nhân khí cũng rất cao, sắp tới tựa hồ muốn tiến vào vòng phim điện ảnh. Nhưng hắn ta thiên phú kém một ít, vận khí cũng không giống nhau, so với Tần Mục Dã mới vừa chuyển hình đã đóng nam chính trong điện ảnh lớn, có chênh lệch rất xa.

Tỉnh Triết nghe nói cao tầng của công ty cố ý mời Tần Mục Dã làm huấn luyện viên cho thực tập sinh, nhưng cũng không tin tưởng, nghĩ đến tìm hiểu xem sao..

Xem thái độ Uông Xuyên, hắn ta đã đoán được.

Rõ ràng hắn ta mới là người hát chính, năm đó xuất đạo nổi tiếng nhất cũng là hắn.

Nề hà Tần Mục Dã là nhị thiếu gia của nhà giàu số một, tài nguyên tốt, bối cảnh lớn, ba năm qua đi, Tần Mục Dã đã là siêu sao đang lên, mà hắn ta vẫn là một nghệ sĩ tuyến 2, việc làm huấn luyện viên thực tập sinh này, cao tầng đều thiên vị hướng Tần Mục Dã.

Tỉnh Triết cười cười, hắn ta cười rộ lên không hề tâm cơ rất có tính lừa gạt: "Là có chút việc, em liền ở chỗ này chờ một chút? A Dã hiện tại thông cáo nhiều, ta đã lâu cũng chưa nhìn thấy cậu ấy."

Uông Xuyên cũng không cự tuyệt, nhưng hắn chưa nghĩ ra làm như thế nào giới thiệu nhóc con trong phòng.

Không đợi anh mở miệng, Tỉnh Triết đã mắt sắc mà nhìn đến chỗ ngoặt lộ ra hai cái bím tóc nhỏ, hắn ta đi lên trước, cười hỏi: "Di, nơi này như thế nào cất giấu một bạn nhỏ đáng yêu như này?"

p/s: kẻ ác xuất hiệnnnnn
« Chương TrướcChương Tiếp »