Chương 17

Tần Mục Dã tính tình vốn dĩ nóng nảy, huống chi đôi vợ chồng này há mồm ngậm miệng đều chạm đến điểm mấu chốt của anh.

Mắng anh, không sao cả.

Nhưng dám mắng em gái bảo bối của anh, vậy thật là không làm thì không chết.

Bé con mặc áo bông nhỏ ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh méc của anh, bé vươn tay nhỏ mềm mại, túm chặt ngón trỏ của anh, âm thanh mềm mại mà nói: "anh hai không thể mắng chửi người."

Tần Mục Dã cúi đầu, nhìn em gái phấn điêu ngọc trác, miễn cưỡng ngăn chặn l*иg ngực kịch liệt phập phồng tức giận.

Anh thu liễm lệ khí, thanh âm nháy mắt trở nên ôn nhu, bàn tay to xoa xoa đầu nhỏ của bé: "Ân, Miên Miên nói đúng."

Cô giáo Hạ bỗng nhiên đang thẫn thờ mà hoàn hồn, khôi phục lý trí, chạy nhanh hoà giải khuyên can: "Các vị đều xin bớt giận, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ! Các bạn nhỏ còn đang nhìn, chúng ta là người lớn không nên để bạn nhỏ học xấu nha."

Ngô giáo đổng trung niên kia trên mặt tràn ngập 2 chữ mất mặt.

Hắn tự nhiên nuốt không trôi khẩu khí này, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tần Mục Dã, cậu thân là nhân vật của công chúng còn ra tay đả thương người, ta cùng vợ của ta liền đi bệnh viện nghiệm thương, cậu liền chờ bị kiện đi!"

Tần Mục Dã từ trước đến nay không bận tâm đến hình tượng mặt mũi những cái đó đều là hư vô, anh chỉ sợ lời nói quá kích của chính mình dọa đến em gái.

Anh lười nói nhảm với họ, bế em gái lên sải bước mà đi ra ngoài.

Miên Miên ngồi ở trên cánh tay của anh, tay nhỏ nắm trọn bàn tay vừa mới đánh người, dán ở trên mặt xoa xoa, còn cúi đầu nói: "anh hai, tay của anh có đau hay không?"

Tần Mục Dã lập tức mặt mày liền hớn hở, nhéo nhéo mũi nhỏ của bé: "nhóc con không có lương tâm, học được đau lòng anh rồi sao? Yên tâm, anh trai em một chút cũng không đau."

Anh em hai người đi qua hành lang, tiêu sái rời đi.

Bọn họ cũng không biết là, phòng khách bên ngoài có một đám bạn nhỏ đứng đó, giống một đám chim non ngoan ngoãn đều điểm mũi chân vịn cửa sổ nhìn lén.

Các bạn nhỏ trong ánh mắt đều lóe quang.

"Nguyên lai anh ấy không phải ba ba của Miên Miên, là anh trai!"

"anh trai Miên Miên đánh nhau thật là lợi hại, Ngô ba ba cường tráng như vậy đều không phải đối thủ của anh ấy, ta cũng muốn có anh trai lợi hại như vậy......"

"Ta muốn ta cũng muốn, đêm nay về nhà ta hỏi mẹ có thể hay không sinh cho ta một ca ca." =))

"Ta là fan của anh trai Miên Miên, anh ấy hát siêu siêu siêu dễ nghe nha."

"ba mẹ Ngô Tuấn Tuấn thật hung dữ, cùng Ngô Tuấn Tuấn giống nhau như đúc!"

"Miên Miên ngày mai có còn đến nhà trẻ chúng ta không, ta còn chưa kịp kết bạn cùng em ấy đâu."

"Ta cũng muốn cùng Miên Miên làm bạn tốt, em ấy thật là lợi hại, Tuấn Tuấn đều bị em ấy dọa khóc."



......

Tần Mục Dã ôm bé con đến bãi đỗ xe lấy xe, anh đem bé con an bài ở hàng ghế phía sau chu đáo an toàn, sau đó tự mình lái xe về nhà.

Ngẫm lại vẫn còn tức giận, em gái ngày đầu tiên đi nhà trẻ, thế nhưng đã bị đứa trẻ hư cùng người nhà không biết điều khi dễ, Gia Hữu như thế nào không biết xấu hổ nói chính mình là nhà trẻ tốt nhất Yến Kinh?

"Miên Miên,em không muốn đi nhà trẻ liền không đi."

Bé con nghe vậy, khó hiểu hỏi: "Vì cái gì, em thích đi nhà trẻ nha."

Đối với Miên Miên mà nói, quen biết thật nhiều bạn mới, còn có thể cùng chơi với Linh Linh, bé còn có thể bảo hộ Linh Linh, hôm nay là một ngày viên mãn.

Nhắc đến Ngô Tuấn Tuấn cùng Ngô Phỉ Phỉ, chỉ là nhạc đệm nhỏ, căn bản không đủ để ảnh hưởng đến tâm tình của bé.

Tần Mục Dã lại nói: "Kia bằng không liền đổi một nhà trẻ khác, lúc đó anh bảo đảm không ai dám khi dễ em!"

Bé con lắc đầu: "Không đổi, Miên Miên muốn cùng Linh Linh ở bên nhau. Hơn nữa không ai có thể khi dễ Miên Miên nha, Ngô Tuấn Tuấn chỉ là nói chuyện lớn tiếng, hắn thân thể mập nhưng một chút sức lực đều không có."

Tần Mục Dã nhớ tới nhóc béo kia, hồ nghi hỏi: "Thật là do em đánh sao?"

Miên Miên thành thật mà đáp: "Hắn nắm đầu tóc Linh Linh, em chỉ là nhẹ nhàng nhéo hắn một chút."

Tần Mục Dã nghe em gái nhà mình nhắc tới Linh Linh ngữ điệu thân thiết mang theo một tia ngọt ngào, anh không khỏi đánh lên hồi chuông cảnh báo xao vang: "Linh Linh là ai? Nam hay nữ?"

"Linh Linh đương nhiên là nữ nha."

Nga, không phải tiểu tử thúi là tốt.

Anh miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra: "sự việc nhà trẻ, chờ về nhà cùng anh cả thương lượng lại."

......

Một đường chuyên chú lái xe Tần Mục Dã cũng không biết người đàn bà tranh chấp với mình kia đã phát sóng trực tiếp.

Vừa về đến nhà mới nghe Uông Xuyên nói.

Uông Xuyên xem như người đại diện có tính tình thực tốt, lúc này đây cũng bị Tần Mục Dã làm cho tức giận đến dậm chân: "Tần Mục Dã, cậu bao lớn? Mặc kệ đối phương không nói đạo lý, cậu cũng không thể động thủ đánh người a! cậu tính thật sự không muốn đi làm nữa à?"

Tần Mục Dã cầm lấy iPad Uông Xuyên gác ở trên bàn, click mở phát sóng trực tiếp, thế mới biết đã xảy ra cái gì.

Anh tức giận đến khóe môi đều giật giật: "Thật quá đáng! Họ cư nhiên tính toán với tôi! Uông Xuyên, anh lập tức giúp tôi liên hệ xã giao cùng pháp vụ, một giờ cần phải đem video phát sóng trực tiếp xóa bỏ!"

Anh thất thố như thế nào không quan trọng, dân cư mạng mắng anh như thế nào cũng không quan trọng, anh từ một người nhờ vận đỏ mà đi lên còn sợ người khác mắng sao?

Nhưng trong video em gái bị lộ mặt, điều này tuyệt không thể chịu đựng!

Uông Xuyên bị sự tức giận của anh làm cho đau cả đầu, hắn duỗi tay xoa huyệt Thái Dương: "Đại thiếu gia, phát sóng trực tiếp vừa mới bắt đầu đã bị dân cư mạng ghi hình phát Weibo, hiện tại đã sớm truyền đến toàn mạng, tiêu hủy hữu dụng sao? ký ức đại chúng là không thể xóa!"



Tần Mục Dã môi nhấp chặt, anh sốt ruột từ trong túi lấy ra di động phải gọi điện thoại cho Tần Hoài Dữ.

Bộ phận xã giao của công ty giải trí có lẽ không có biện pháp nhanh chóng tiêu hủy video.

Nhưng nếu là anh cả vận dụng lực lượng Tần gia, nhất định có biện pháp.

Nhưng mà anh vừa cầm điện thoại, Tần Hoài Dữ tây trang giày da liền từ cửa đi vào.

Tần Mục Dã vội la lên: "anh cả, anh trở về vừa lúc......"

Tần Hoài Dữ không để ý đến anh, bước chân dài lập tức đi đến trước mặt Miên Miên, động tác thành thạo mà bế bé con lên, sờ sờ bím tóc nhỏ của bé con: "Miên Miên có phải hay không sợ hãi?"

Miên Miên lắc lắc đầu, bé cẩn thận phát hiện anh cả nói chuyện thanh âm tuy rằng vẫn là ôn nhu, nhưng sắc mặt cũng không tốt, có thể là tức giận anh hai......

Làm một tiểu thần tiên, bé đối với thị phi đúng sai chính mình có thể phán đoán.

Bé nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà nói: "anh Hoài Dữ, anh hai đánh người là không đúng, nhưng là những người đó cũng có sai, là bọn họ mắng anh hai cùng Miên Miên trước."

Tần Hoài Dữ có chút ngoài ý muốn bé con sẽ nói giúp cho Tần Mục Dã.

Anh ôm bé ngồi xuống sô pha, để bé ngồi trên đùi anh, kiên nhẫn hỏi: "Bọn họ mắng như thế nào?"

"Bọn họ nói Miên Miên là có mẹ sinh không mẹ dưỡng là dã hài tử. anh Hoài Dữ, không cần tức giận anh hai......"

Em gái hiểu chuyện đến mức đau lòng.

Tần Hoài Dữ hướng bé cười cười: "Không có, anh không tức giận."

Miên Miên thấy anh cười, chính mình cũng cười rộ lên, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Chúng ta người một nhà phải tương thân tương ái nha, hắc hắc hắc."

thanh âm đứa bé tràn ngập ngây thơ chất phác, nháy mắt liền đánh vỡ không khí không thoải mái trong phòng khách biệt thự.

Tần Mục Dã đau lòng mà nhéo nhéo mặt em gái, buồn bực mà thở dài: "Là anh hai phải xin lỗi em, anh hai không có bảo vệ tốt em."

Tần Hoài Dữ nội tâm cũng có xúc động rất lớn, anh may mắn mới tìm được em gái về vừa ngoan vừa thông minh, còn ấm áp giống như tiểu thiên sứ.

Mọi người đang đau đầu tìm hướng giải quyết đều bị thanh âm nãi thanh nãi khí của bé con mà thành thành thật thật nhỏ giọng xuống.

Tần Hoài Dữ đột nhiên có một ý tưởng "A Dã, kỳ thật thân phận em gái bị lộ ra ngoài, cũng chưa chắc tất cả đều là chuyện xấu."

Bốn năm trước, mẹ anh Lê Tương kinh hỉ khi phát hiện được mình mang thai, tuy rằng vui sướиɠ, nhưng kinh hỉ dù sao cũng là ngoài kế hoạch. Ngay lúc đó sự nghiệp của Lê Tương đang ở đỉnh cao, vô số tài nguyên lớn đang đợi bà.

Sự nghiệp Lê Tương cùng các nữ mình tinh gặp vận đỏ liền nổi tiếng rất khác nhau..

Khi bà còn trẻ, cũng không xuất sắc, chỉ có thể diễn một ít vai phụ, ngược lại là khi tuổi 30 tuổi mới bắt đầu nổi tiếng, bắt đầu từ đó lên như diều gặp gió.