Gần 7h sáng, Mã Tiểu Linh đã rời giường, hai ngày nữa là đến hạn trả nợ tín dụng, thế mà vẫn chưa có thu nhập, buồn bực đến ngủ không ngon.
Vội vàng rửa mặt, nhìn thấy cửa phòng khách vẫn đóng chặt. Đẩy cửa ra, nhìn thấy Vương Quý Nhân vẫn đang ngủ ngon, lửa giận trong lòng lại bốc lên.
Đùng đùng đi tới bật máy điều hòa ở mức thấp nhất, xốc chăn lên, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Vương Quý Nhân. Tự nhiên lửa giận cũng bốc hơi theo, bặm môi, giả vờ bình tĩnh, cười lên, hắng giọng nói: "Thức mau, tôi giúp cô đi tìm việc làm."
Ra khỏi phòng khách, cười càng lúc càng lớn. Khi ngồi xuống trước máy tính, Mã Tiểu Linh không nhịn được nữa, liền cười ha hả. Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Vương Quý Nhân, đúng là buồn cười quá.
Từ từ mở máy tính, theo thói quen lên website của mình. Thông báo có tin nhắn xuất hiện, Mã Tiểu Linh hét lên, run run đặt tay lên con chuột, nét mặt căng thẳng. Trong lòng thầm cầu khẩn: [Bà cô phù hộ, nhất định là mối làm ăn, mối làm ăn nha!]
Căng thẳng bấm chuột.
[Hi vọng cô thật sự có bản lĩnh, chỗ của tôi gặp phải chuyện phiền phức. Nếu như cô có thể giải quyết, nhất định sẽ hậu tạ! Lý Sinh, số điện thoại: 9323*****.]
"YEAH!!!" – Mã Tiểu Linh hưng phấn hét lên, cuối cùng cũng có việc làm rồi! Một ngày thật đẹp.
Hít thở sâu vài lần, bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra, gọi vào số đã để lại. Một lúc sau, một giọng nam vang lên: "Xin chào, xin hỏi ai vậy?"
"Linh Linh Đường công ty vệ sinh. Tin nhắn của ông tôi đã nhận được, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không?"
"Hử? Cô không đùa đấy chứ?"
"Năng lực không phân định tuổi tác, công ty của tôi khai trương chưa lâu. Nói trước, ông có thể tìm thử những kẻ được gọi là đại sư, nhưng họ sẽ chẳng thể nào giải quyết giúp anh. Lúc đó, ông mới biết là tôi đang rất nghiêm túc. Nếu ông đã muốn thử, vậy thì chúng ta gặp mặt nhau. Nếu khi gặp ông thấy không ổn, tôi sẽ lập tức rời đi. Thế nào?"
Mã Tiểu Linh khó chịu, lại một kẻ tri thức nông cạn, lẽ nào tóc bạc trắng thì mới có năng lực sao? Nếu không phải đã đến hạn trả nợ tiền thẻ, thì nàng sẽ không nói nhiều với ông ta, cúp điện thoại ngay và luôn, hừ!
"Này…..Được rồi, cô có thể đến chỗ tôi không? Tôi không dám ra khỏi cửa."
"Ông ở đâu?" – Mã Tiểu Linh nhíu mày, không phải lừa đảo đấy chứ?
"Trên núi Quá Bình."
Lông mày đang nhìu chặt, lập tức thả lỏng, nét mặc vui mừng: "Được, cho tôi địa chỉ cụ thể, một tiếng sau tôi đến nơi."
Mã Tiểu Linh nhanh chóng sắp xếp lại thùng đạo cụ, đi trước bàn thờ của bà cô, đốt ba cây nhang. Mu bàn tay phải vừa chạm nhẹ vào nhang, thì nó liền cắm vững vàng trong lư hương. Một làn khói trắng nhẹ nhàng bay ra, Mã Tiểu Linh nhìn di ảnh, xá: " Bà cô, con phải đi kiếm tiền, bà cô nhớ phù hộ cho con."
Mã Tiểu Linh vừa định ra khỏi nhà, thì thấy Vương Quý Nhân nhìn nàng chằm chằm, nhíu mày nói: "Hôm nay không thể tìm việc làm cho cô, nhưng cô có thể đi theo tôi học hỏi. Đi nào."
Vương Quý Nhân liếc mắt, nhìn Mã Tiểu Linh giống hệt di ảnh, khóe miệng nhếch lên, gật đầu, đi ra ngoài cùng Mã Tiểu Linh. Cửa vừa đóng lại, một bà lão tóc bạc trắng đột nhiên xuất hiện, bay bay, nhìn cửa lớn lẩm bẩm: "Cháu như vậy là được rồi sao? Ôi, không biết là phúc hay họa."
Lên xe của Mã Tiểu Linh, Vương Quý Nhân tự giác thắt dây an toàn, chớp chớp mắt. Nàng biết đến bà lão đó, không biết tại sao, nửa đêm tối qua, bà ấy lại bay bay, từ trên nhìn xuống đánh giá nàng. Mãi đến khi nàng chịu không nổi, bà lão mới chậm rãi nói: "Ta biết ngươi là yêu."
Lúc đó, Vương Quý Nhân liền cảnh giác, híp mắt tính toán xem có bao nhiêu phần thắng.
"Ngươi yên tâm, bà già này không tiếc lộ thân phận của ngươi. Dù sao, ta cũng không phải đối thủ của ngươi." – Bà lão híp mắt cười nhìn Vương Quý Nhân. Chỉ cần Vương Quý Nhân nheo mắt, bà đã biết trong lòng cô ấy nghĩ gì.
"Ta là bà cô của Mã Tiểu Linh tên Mã Đan Na. Thực lực của ngươi rất mạnh, dù ta ở trạng thái tốt nhất cũng không phải đối thủ của ngươi. Bây giờ ta chỉ là một linh hồn, càng không phải đối thủ của ngươi. Có điều, người mạnh như ngươi, sao lại tiếp cận Mã Tiểu Linh?"
"Trùng hợp thôi." – Vương Quý Nhân miễn cưỡng dựa vào đầu giường. Bà lão này rất đáng ghét, nhưng tốt xấu gì Mã Tiểu Linh cũng đã đem nàng về nhà, nếu hai người có quan hê thân thích, nàng cũng không nên làm gì bà ấy.
"Hi vọng, ngươi không làm tổn thương Tiểu Linh."
"Bà có thể nhìn ra ta là yêu, thì cô ấy cũng không yếu." – Vương Quý Nhân híp mắt nhìn Mã Đan Na, ánh mắt có chút lạnh.
"Mã gia nhà ta là dòng dõi Khu Ma, với khí tức của yêu quái tất nhiên mẫn cảm. Có điều, thời nay yêu quái càng lúc càng ít, không tiếp xúc nhiều tất nhiên sẽ không nhận ra ngươi. Thật ra, ta cũng không phát hiện, chẳng qua là lúc trước từng gặp qua một ít, hơn nữa đã trở thành linh thể, nên đối với khí tức của ngươi càng mẫn cảm, nên mới phát hiện thôi."
Mã Đan Na nói mấy câu, làm Vương Quý Nhân buông lỏng hơn , chí ít Mã Tiểu Linh sẽ không biết thân phận của nàng. Có điều, tại sao nàng lại quan tâm đến Mã Tiểu Linh nghĩ gì? Vương Quý Nhân bật cười, có lẽ vì vất vả lắm mới tìm thấy một món đồ chơi, nên không đành lòng nhanh vậy đã mất đi chăng.
"Ngươi đừng cười. Ngươi vẫn chưa nói ta biết, ngươi có tổn thương Tiểu Linh hay không?" – Ma Đan Na vẫn không tha. Một yêu quái mạnh như vậy ở đây, Mã Tiểu Linh sẽ rất nguy hiểm. Dù gì bà cũng là bà cô của Mã Tiểu Linh, nhất định phải hỏi rõ ràng, để Mã Tiểu Linh không xảy ra chuyện.
"Còn tùy tâm trạng." – Vương Quý Nhân phất tay, ra hiệu Mã Đan Na nhanh rời đi. Đã trễ thế này, nàng cũng cần phải nghĩ ngơi chứ.
"Azi, sao ngươi lại thế chứ hả. Không được, ta phải nói cho Tiểu Linh biết, để con bé đề phòng ngươi."
Vương Quý Nhân nheo mắt, vẫy tay, trói Mã Đan Na lại. Nhìn nét mặt hoảng sợ của Mã Đan Na, liếʍ môi nói: "Linh thể với yêu quái mà nói, là đồ bổ đó nha."
"A~~, đừng mà. Ta không nói cho Tiểu Linh, vậy được chưa? Đừng ăn ta, lão già rồi không có ngon đâu." – Mặt Mã Đan Na như đưa đám. Bà có thể nhìn thấy du͙© vọиɠ trong ánh mắt của Vương Quý Nhân, quả nhiên con yêu này không có gì tốt, nói trở mặt liền trở mặt. Nếu như bà không năn nỉ, chắc bị cô ấy nuốt vào bụng rồi.
Vương Quý Nhân im lặng nhìn Mã Đan Na, nhẹ giọng: "Sau này đừng có xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta sẽ nuốt bà."
Có lầm không vậy? Đây là nhà cháu gái bà, tại sao bà lại không thể xuất hiện? Mã Đan Na nuốt nước miếng, nhìn Vương Quý Nhân cười. Càng nhìn, càng thấy nụ cười này khiến người ta sởn tóc gáy, vội vã không còn cốt khí nói: "Được, ta đồng ý, ngươi mau thả ta ra."
Trước khi biến mất, Mã Đan Na lấy hết can đảm để lại một câu: "Không được phép lại hại Tiểu Linh, nếu không bà già này dù có biến mất cũng không bỏ qua cho ngươi."
Không chờ Vương Quý Nhân phản ứng, Mã Đan Na biến mất.
"Azi, tôi nói cô này, chút nữa gặp được Lý Sinh, đừng có nói bậy, cứ nói cô là phụ tá của tôi. Còn lại tất cả đều không biết, biết chưa?" – Mã Tiểu Linh xuống xe, nghiêm túc nhìn Vương Quý Nhân, dặn trước.
Thấy Vương Quý Nhân gật đầu, Mã Tiểu Linh mới an tâm, cầm thùng đạo cụ đi đến địa chỉ được cho.
Trên núi Quá Bình đều là dân đại gia sống, người bình thường rất khó để vào. Có lẽ vì Lý Sinh đã dặn trước với bảo vệ, nên Mã Tiểu Linh đi vào rất dễ dàng. Đến một ngôi biệt thự ba lầu, Mã Tiểu Linh đừng bước, từ trong thùng đạo cụ lấy ra cái mắt kính. Đeo vào, ngẩng đầu, cả đám hắc khí bay lượn lờ trên nóc nhà.
"Xem ra lần này hơi phiền đây." – Mã Tiểu Linh cắn môi, có chút khó khăn. Hắc khí kia đã thành hình, cũng có ý thức. Vừa nhìn thấy nàng, bọn chúng tụ lại một chỗ, bay vòng vòng quanh biệt thự, ý tứ rất rõ ràng. Ngươi chớ xen vào, nếu không đừng trách bọn ta không khách sáo.
Suy nghĩ, còn hai ngày nữa đã đến hạn trả nợ thẻ, Mã Tiểu Linh lén nhìn Vương Quý Nhân chỉ mặc váy ngủ lụa trắng của nàng mua cho, mà nhìn còn cao quý hơn nàng. Được rồi, nàng cũng có mua một ít quần áo, nhưng nếu như không phải tại Vương Quý Nhân, thì sao nàng có thể cà thẻ vô tội vạ như vậy được.
Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh đang nhìn mình chằm chằm, có chút không hiểu. Kệ đi, nàng nghiêng đầu thưởng thức phong cảnh.
"Đây là nhà Lý Sinh phải không? Tôi ở trước cửa nhà ông, ông có thể ra được không?"
Cánh cửa lớn đóng chặt đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt, híp mắt nhìn Mã Tiểu Linh, giọng nói không ổn: "Mời vào."
Mã Tiểu Linh nhìn người đàn ông rồi chép miệng từ chối, lạnh lùng nói: "Không được, nhà ông có gì đó rất lợi hại, chúng ta nói chuyện tiền nông trước. Rồi tôi sẽ suy nghĩ có nên vào hay không."
Lời Mã Tiểu Linh vừa nói ra, nóc hắc khí trên nóc nhà càng xoáy nhanh hơn. Mã Tiểu Linh nhíu mày, cầm chặt gậy Phục Ma.
Sắc mặt Lý Sinh tái mét, sợ hãi, nhìn Mã Tiểu Linh. Không biết có chuyện gì, chỉ cảm thấy có ai đó vỗ vỗ lưng ông, sợ đến mức vội vã chạy ra ngoài, đứng sau lưng Mã Tiểu Linh, run lập cập, lắp bắp nói: "Mã…..Mã tiểu thư, cầu xin cô giúp tôi."
Mã Tiểu Linh tháo kính xuống, đưa cho hắn, nhẹ gióng nói: "Ông đeo kính vào, nhìn lên nóc nhà. Hắc khí nặng như vậy, nếu tôi không giúp ông, thì ông không sống quá bảy ngày."
"A" – Lý Sinh nghe theo đeo kính, vừa nhìn thấy đám hắc khí liền trợn tròn mắt, hét lên, vội vả bỏ kính ra. Nhìn lại, bầu trời vẫn trong xanh như cũ. Đưa tay dụi mắt, nơm nớp lo sợ, đeo kính lên lần nữa, đám hắc khí kia lại lọt vào tầm mắt. Lý Sinh sợ đến run cả người, ném kính xuống đấy, tròng kính vỡ thành mấy mảnh.