Vương Quý Nhân cười nhẹ, nói: "Em gái ngoan, tự nhiên ngẩn người vậy?"
"À hả….không có gì, chỉ là đang nghĩ xem nên mua quần áo gì cho cô." – Mã Tiểu Linh vội nghiêng đầu qua chỗ khác, bước đại vào một cửa hàng. Đi qua một đống quần áo, theo bản năng nhìn vào kính. Nàng nhìn thấy bản thân, ánh mắt lưu chuyển, mang theo nét e lệ. Gương mặt này xa lạ này, làm Mã Tiểu Linh có chút sững sờ.
[Từ khi nào mình lại có nét mặt như vậy? Rõ ràng chỉ có những cô gái đang yêu mới biểu hiện sự rụt rè này thôi mà, đang yêu? Không lẽ mình yêu Vương Quý Nhân?]
[Làm sao có thể, đùa gì thế. Mình và cô ấy chỉ quen nhau mới nửa năm mà thôi, mình đâu có biết gì về cô ấy, vậy tại sao mình lại yêu cô ấy? Quan trọng nhất là, mình làm sao có thể yêu một người con gái!!!]
Mã Tiểu Linh lại nhìn Vương Quý Nhân, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp. [Làm sao đây? Mình có thể bỏ mặc thứ tình cảm này, để tiếp tục không?]
Trong lúc Mã Tiểu Linh đang suy nghĩ lung tung, Vương Quý Nhân duỗi ngón trỏ thon dài, chọt chọt chóp mũi của em ấy. Trong ánh mắt tràn đầy ý cười, khóe miệng hơi cong, giọng nói cưng chìu: "Hồn em gái lại bay nơi nào à? Hay là cảm thấy ở cùng với chị, nên không muốn?"
Mã Tiểu Linh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vương Quý Nhân, chỉ thấy được đôi môi đỏ mở ra khép vào, nói cái gì cũng không biết. Thứ duy nhất hấp dẫn nàng, chính là đôi môi đỏ kia. Hình như nàng từng nghe đâu đó, người môi mỏng rất bạc tình. [Môi Vương Quý Nhân không dày, vậy cô ấy cũng sẽ bạc tình sao?]
[Không đúng, mình đang nghĩ cái gì?] – Mã Tiểu Linh chỉ thấy hôm nay bản thân có chút kì lạ, hoảng loạn dời ánh mắt, tùy ý cầm hai bộ đồ đưa cho Vương Quý Nhân. Khi cô ấy thử đồ, nàng nhìn lại nét mặt của mình, bắt đầu niệm Tĩnh Tâm chú.
Vương Quý Nhân thay xong quần áo bước ra, Mã Tiểu Linh chỉ là liếc nhẹ một cái. Cảm thấy bản thân đã bình tĩnh, lại bắt đầu dậy sóng.
Mã Tiểu Linh chưa kịp phản ứng, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng hét: "Có yêu khí."
Yêu khí? Mã Tiểu Linh theo bản năng, sờ về phía túi của mình. Phát hiện, lần này đi dạo phố nàng không có đem theo thùng đạo cụ. [Đúng rồi, đạo cụ, chút nữa phải điện cho chú Cầu xin chút hàng.]
Một người đàn ông trung niên đi vào, hơi mập, tai to mặt bự, đầu hơi trọc, mặc đồ bình thường, dưới chân đi một đôi giày vải màu xanh. Đang nhìn Vương Quý Nhân chằm chằm, ánh mắt đầy cảnh giác.
Mã Tiểu Linh không nghĩ nhiều, bước một bước, chắn trước mặt Vương Quý Nhân, cản tầm mắt người đàn ông. Nàng ôm quyền, nhìn hắn cười nói: "Tại hạ truyền nhân khu ma Long tộc Mã thi, Mã Tiểu Linh. Chú đây vừa nói có yêu khí, vậy tại sao lại nhìn chằm chằm trợ thủ của tôi?"
"Khu ma Long tộc?" – Người đàn ông giật mình, vội vã ôm quyền nói: "Mã tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ đệ tử Bạch gia, Lưu Mãnh. Có điều, trên người trợ thủ của cô thật sự có yêu khí, yêu khí này xuất phát từ trâm cài tóc của cô ấy. Tôi có thể mượn nó rồi chúng ta nói chuyện được không?"
Mã Tiểu Linh theo bản năng nhìn cây trâm trên tóc của Vương Quý Nhân, cây trâm này có yêu khí? Quả nhiên, nàng không có Âm Dương Nhãn, không có đạo cụ thì chỉ là người bình thường.
"Quý Nhân, đi. Chúng ta đi uống càfe." – Mã Tiểu Linh vừa định bước ra khỏi cửa hàng, thì bị một chàng trai gầy gò chặn cửa, ôm quyền cười nói: "Tại hạ là đệ tử Hoàng gia, Lưu Trung. Cũng có hứng thú với trâm cài tóc của trợ thủ Mã tiểu thư đây, có thể mượn nó rồi chúng ta nói chuyện được không?"
"Lưu Trung, ngươi năm lần bảy lượt nhằm vào ta, đừng tưởng ta đây sợ ngươi." – Lưu Mãnh nóng nảy. Chính hắn vất vả lắm mới tìm được món đồ ưng ý, toàn bị Lưu Trung phá đám. Lần thì thì tốt rồi, người ta rất coi trong cây trâm cài, Lưu Trung lại chặn ngang. Hắn cảm thấy, mời được Hoàng Đại Tiên thì ngon à?
"Nực cười, tới đây cũng là vì muốn trao đổi mà đến. Dựa vào cái gì mà thứ tốt không được giành?" – Lưu Trung cười như không cười nhìn Lưu Mãnh. Bọn họ đều là người một thôn, khi đi bái Mã Tiên, ai cũng cảm thấy Lưu Mãnh hơn hắn. Kết quả, hắn có thể mời được Hoàng Đại Tiên, mà Lưu Mãnh chỉ có thể mời được nhân vật nhỏ của Bạch gia. Nhưng người trong thôn vẫn thấy Lưu Mãnh tốt hơn hắn, dựa vào cái gì?
"Thật không tiện, tôi không có hứng thú nói chuyện với các người. Cây trâm này trợ lý của tôi thích, nên sẽ không đổi." – Mã Tiểu Linh nói xong, định kéo Vương Quý Nhân rời đi.
"Mã tiểu thư, cây trâm này Hoàng Đại Tiên nói muốn lưu lại. Tôi cảm thấy, cô không nên vì một cây trâm mà làm hỏng quan hệ với Hoàng Đại Tiên." – Ánh mắt Lưu Trung chuyển động, cười nhẹ nhìn Mã Tiểu Linh, đầy khinh bỉ.
Khu ma Long tộc Mã thị, 100 năm trước từ sau khi Mã Đan Na mất đã dần dần sa sút. Đệ tử đời này, hắn chưa từng nghe nói tới. Nói đến, Khu ma Long tộc cũng giống Mã Tiên của hắn, chỉ khác là Mã thị mời Thần Long, đệ tử Mã Tiên thì mời năm vị thần tiên Liễu Bạch Hoàng thôi.
Thấy tuổi tác của Mã Tiểu Linh sẽ không phát huy được bao nhiêu uy lực của Thần Long, nếu không Hoàng Đại Tiên sẽ không yêu cầu hắn lấy cục xương này. Nghĩ vậy, Lưu Trung có chút vênh váo, nhìn Mã Tiểu Linh với thái độ xem thường. Với Mã Tiểu Linh mà nói, thì là được trời thương.
"Mã tiểu thư, tôi cũng là được Bạch lão thái thài yêu cầu. Tuy biết là mạo mụi, nếu như Mã tiểu thư đồng ý, tôi có thể để Bạch lão thái thái tự mình thương lượng với cô." – Lưu Mãnh nhanh chóng mở miệng.
Du khách nhìn thấy ba người trước cửa hàng giằng co, liền dừng bước. Lưu Mãnh thấy người bu càng lúc càng đông, hơi lo lắng, nói nhỏ: "Mã tiểu thư, chúng ta có thể đi nơi khác nói chuyện không? Cô xem, xung quanh đây nhiều người như vậy, lỡ kéo thêm mấy đệ tử của phái khác thì không tốt. Phải biết, Bạch lão thái thái và Hoàng Đại Tiên đều mở miệng yêu cầu, nhất định nó có giá trị không nhỏ. Lỡ đυ.ng phải đệ tử Hồ gia thì không hay."
"Cái gì mà đυ.ng tới đệ tử Hồ gia thì không hay? Ngươi là đệ tử nhà ai, dám bôi xấu danh tiếng Hồ Tam thái gia?" – Một thanh niên ngạo mạn, đẩy cả đám người đi vào. Nhìn thấy nhiều người, sắc mặt không vui, cười, đưa tay lên, vệ sĩ lập tức đi tới giải tán đám người.
Mã Tiểu Linh lạnh lùng nhìn anh chàng trẻ tuổi mặc toàn đồ Adidas, trong lòng có chút mâu thuẫn. [Không biết tại sao, người này tuy rằng nhìn không tệ. Nhưng nói về khí chất, thì vừa nhìn đã muốn đập hắn một trận.]
"Mã tiểu thư đúng không, cây trầm cài tóc của trợ thủ cô Hồ Tam thái gia muốn. Vài ngày nữa là sinh nhật của Hồ Tam thái gia, cô xem như lấy nó làm lễ vật đi." – Chàng trai ngạo mạn.
"Hừ, ở đâu ra cái kiểu ép mua ép bán như vậy chứ? Thật không tiện, Hồ Tam thái gia là ai tôi không biết, bảo tặng quà? Anh nghĩ nhiều quá không? Sao tôi phải tặng quà người mình không quen?" – Mã Tiểu Linh không vui nhíu mày, đảo mắt. Lưu Trung và Lưu Mãnh đã bỏ đi từ lúc nào, xem ra Hồ gia này cũng có tiếng đấy, có thể làm hai tiên gia nhượng bộ lui binh.
"Rượu mời không uống, uống rượu phạt. Hồ Tam thái gia mà ngươi cũng dám bất kính. Người đâu, trói chúng nó lại, lấy cây trâm cho ta." – Người thanh niên vừa nói xong, mấy tên trung niên kế bên lập tức lao lên, nhìn Mã Tiểu Linh rất dữ tợn.
"Ban ngày ban mặt, có vương pháp hay không? Chẳng lẽ bảo an để ngươi yên a?" – Mã Tiểu Linh tức xanh mặt, chỉ bảo an đứng một bên xem náo nhiệt.
Không ngờ, mấy tên bảo an kia thấy Mã Tiểu Linh chỉ vào mình, vội vàng làm bộ không thấy, bỏ đi. Mã Tiểu Linh cắn răng nhìn đám cười từ từ đi tới, không nói nhiều cầm túi xách ném tới.
Thừa dịp túi xách bay khỏi tay, Mã Tiểu Linh phóng tới, khóa cổ tay một tên, xoay người thục một chỏ vào cổ họng hắn. Sau vài giây, tên đó ôm cổ, té xuống đất, nôn khan.
Một tiếng xé gió từ phía sau kéo tới, Mã Tiểu Linh vội vã né qua. Vừa định đánh trả, thì một bàn tay khác đã đập vào sau gáy của Mã Tiểu Linh. Cơ thể đang căng cứng của Mã Tiểu Linh lập tức xụi lơ, Vương Quý nhân trầm mặt bước tới, ôm Mã Tiểu Linh đặt lên ghế salong. Rồi nhìn chàng trai, nhẹ giọng nói: "Các người, không ai có thể rời khỏi đây."
"Cô bé, nhìn rất đẹp nha. Người đâu, trói lại cho ta." – Người thanh niên trẻ, hai tay cầm tiềng, cười gian nhìn Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân cụp mắt nhìn Mã Tiểu Linh đang nằm trên salong, đưa tay bấm quyết. Một kết giới vô hình liền bao phủ toàn bộ cửa hàng.
Cùng lúc đó, trên núi có người đã biến sắc, cau mày, tự nói: "Khí tức của yêu tinh, không lẽ xuất hiện một nhân vật không tầm thường? Không được, phiên chợ lần này phải tăng cường cảnh giới rồi."
Vương Quý Nhân chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, nhúc nhích người, cả đám liền nằm dài dưới đất, không rõ sống chết. Ánh mắt chàng trai bắt đầu bối rối, sau một giây đổi thái độ hung dữ nhìn Vương Quý Nhân, hét lên: "Đồ điếc không sợ súng, cho mời Hồ Tam thái gia."
[Hồ Tam thái gia là ai?] – Vương Quý Nhân lẳng lặng đứng tại chỗ, nàng muốn xem kẻ chống lưng tên này là ai, lại dám tổn thương người của nàng. Chán sống.
"Đồ vô dụng, chỉ một cây trâm mà cũng phải để ta ra tay?" – Người thanh niên mở miệng, nhưng giọng nói lạnh hơn rất nhiều.
Vương Quý Nhân cười như không cười nhìn chàng trai, ánh mắt lóe hồng quang. Nàng có thể nhìn thấy, trong cơ thể tên đó có một con yêu quái, dám gây sự với mình.
Vương Quý Nhân thu mắt, nhìn chằm chằm vào chàng trai, quát: "Lăn ra đây."
Cơ thể chàng trai đột nhiên run bần bật, rồi có một ông già tầm 70 tuổi lảo đảo từ trong người hắn vọt ra. Ông già 70 tuổi không dám ngẩng đầu lên, quỳ xuống đất, đập đầu nói: "Không biết là vị tiên gia nào, tiểu yêu có mắt mà không thấy thái sơn. Mong tiên gia tha mạng."
Vương Quý Nhân lạnh lùng nhìn ông, toàn thân tràn đầy công lực, không tệ. Tuy ông ta không phải đối thủ của nàng, nhưng nếu muốn gϊếŧ được cũng khó khăn. Nhưng, không phải không làm được.
Huống chi nàng chính là Yêu Vương, uy thế vẫn còn. Dưới uy thế, cho dù ông ta có dã tâm cũng không dám. Có điều, lần đầu tiên nàng thấy được yêu quái có linh lực tốt như vậy, nếu ăn được Yên Đan thì………..