"Tiểu Linh, tiền không thành vấn đề, tôi chỉ muốn biết, vậy là phá giải được rồi sao?" – Trịnh tiên sinh run rẩy chỉ vào đống gạch vụn.
"Phá giải, trận pháp này đã bị hủy, ông……Xin nén bi thương, thuận theo ý trời." – Mã Tiểu Linh cụp mắt. Nàng vẫn còn áy náy về chuyện của Tiểu Vũ.
Trịnh tiên sinh quỳ xuống, dập đầu ba cái với Mã Tiểu Linh, khóc không thành tiếng: "Cám ơn cô, Trịnh gia cuối cùng đã được giải thoát. Cảm ơn cô!"
Mã Tiểu Linh ngẩn người, đưa tay đỡ Trịnh tiên sinh, rồi quay đầu nhìn lại nhà tổ đã bị phá nát. Tiểu Vũ đã biến mất trong nhà tổ, máu thịt đều trở thành dưỡng chất để pháp trận này hoạt động, sợ là không thể tìm thấy hài cốt. Mã Tiểu Linh cúi đầu, nhỏ giọng: "Trịnh tiên sinh, ngày mai ông sai người đào cái đống này lên, xuống sâu ba tấc, để nó đón ánh mặt trời trong ba ngày. Sau ba ngày, sẽ không có gì nữa."
"Vâng, cảm ơn cô." – Trịnh tiên sinh nhìn đống gạch vụn, nước mắt rơi lã chả. Nhưng nhớ đến cảnh lúc này, đứng lên vẫn còn run run. Nhịn đã lâu, cũng không dám đi tới một bước. Chỉ là nhìn đống gạch tự nói: "Tiểu Vũ của ba, ba ba có lỗi với con."
Sự chênh lệch nhiệt độ trong núi tương đối lớn, lúc nãy ở trong tình trạng căng thẳng, nên không cảm giác được. Hiện tại, thần kinh thả lỏng, thì đã cảm nhận được sự mát mẻ. Không khí trong núi cực kỳ trong lành, gió lướt nhẹ qua, mang theo mùi thơm ngát của bùn đất. Cách nhà tổ có mấy gốc đại thụ, cành lá nhẹ nhàng múa theo gió. Ánh sáng của mặt trăng tinh tế xuyên qua những cành lá, chiếu xuống mặt đất, cũng đang múa theo gió.
Mã Tiểu Linh hít một hơi thật sâu, rồi thở mạnh ra. Một lúc lâu, mới mình Trịnh tiên sinh vẫn đang đứng ngây ra trước nhà tổ, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta xuống núi thôi."
Trịnh tiên sinh thật sự không muốn nhìn thấy căn nhà tổ này chút nào, theo lời lái xe xuống núi. Mã Tiểu Linh đỡ cằm, lười nhác ngồi nghiêng trên ghế, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt rời rạc.
Khi sắp đến chân núi, một chàng trai trẻ tuổi đứng ven đường nhìn Mã Tiểu Linh khẽ gật đầu. Mã Tiểu Linh chưa kịp định thần, thì xe đã lướt qua. Nàng quay đầu nhìn về phía Trịnh tiên sinh, hỏi: "Ông thấy chàng trai đứng bên đường không?"
Đáp lại Mã Tiểu Linh, chính là tiếng thắng xe chói tai. Trịnh tiên sinh nghe thấy Mã Tiểu Linh hỏi, da đầu tê rần, mặt không còn giọt máu, đạp thắng theo bản năng. Xe đột nhiên thắng gấp, làm nàng đập mặt vào cửa sổ xe. Cũng may có dây an toàn, nên không bị văng ra ngoài, có điều trên trán u một cục thôi, có chút máu rịnh ra.
Mã Tiểu Linh sợ hãi quay người lại, mún cau mày nhưng lại chạm vào vết thương. Nàng bị đau, kêu lên một tiếng, vội vàng ngồi thẳng, nắm chặt tay vịnh trong xe, nhìn vào kính chiếu hậu. Cảm thấy cả người lạnh toát, lưng đẫm mồ hôi.
Vết thương trên trán vô cùng thảm, mà nàng vẫn đang đeo mắt kính thần quái. Cú va chạm lúc nãy, đã làm mắt kính bị nứt. Chỉ cần mạnh tay một tý, thì nó sẽ rơi vụn ngay lập tức. [Nếu lúc nãy mảnh kính này đâm xuyên qua mắt kính, thì đời này coi như xong.]
Mã Tiểu Linh thở phào nhẹ nhõm, vừa định đưa tay lấy vụn kính xuống, lơ đãng nhìn vào kính chiếu hậu. Lại phát hiện, trên ghế sau là chàng trai trẻ lúc nãy. Chàng trai trẻ thấy Mã Tiểu Linh chú ý đến mình, liền nở nụ cười.
Mã Tiểu Linh theo bản năng co người lại, tấm lưng ngà ngọc đập vào thành xe trước ôtô, đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra. Mã Tiểu Linh không quan tâm cau mày ngạc nhiên, quay ra sau, thì phía sau trống rỗng.
Trịnh tiên sinh thấy phản ứng của Mã Tiểu Linh cũng sợ đến mức co lại, nhìn phía sau xe. Ông không nhìn thấy cái gì cả, nhưng Mã Tiểu Linh là người bắt ma. Theo phản ứng của cô ấy, nhất định trong xe có thứ dơ bẩn, nhưng ông không thấy được.
Nếu nhìn thấy, thế nào ông cũng bị hù chết. Nhưng không nhìn thấy so với bị hù chết, còn đáng sợ hơn. Thậm chí, ông còn nghĩ, có phải thứ không biết tên đó đã đến gần cổ họng của ông, rồi chỉ vài giây, ông sẽ gặp được Tiểu Vũ.
[Tiểu Vũ, có phải là Tiểu Vũ không? Có lẽ con bé biết mình không thể cứu được nó, nên nó hận mình? Muốn gϊếŧ mình?] – Trịnh tiên sinh cảm thấy cả người không thể nhúc nhích, ông bị trói buộc sao? Ông muốn chết sao? Không, ông không muốn chết. Ông còn trẻ, vẫn còn thương yêu cuộc sống này lắm. Ông còn rất nhiều tiền chưa xài hết, còn có một đứa con nhỏ chờ ông về nuôi nấng. Ông không cam tâm.
"Lái xe." – Giọng Mã Tiểu Linh lạnh tanh, nhưng đang đọc kinh. Lập tức đập tan hành động điên rồ của Trịnh tiên sinh.
Trịnh tiên sinh phát hiện tri giác đã trở về với mình, làm động tác nhẹ, sắc mặt vui vẻ, vội vã đạp chân gia, chạy thẳng về thành phố. Chờ đến cửa lớn khách sạn, nhân viên phục vụ đã vây quanh ông, lúc này ông mới thở phào.
Quay đầu nhìn Mã Tiểu Linh, nhưng nhìn thấy cục u trên đầu nàng, thêm vết máu loang lốm đốm, thật hơi dọa người. Trịnh tiên sinh đột nhiên nở nụ cười, còn khó coi hơn là khóc, giọng nói vô cùng khiên tốn: "Tiểu Linh, xin lỗi. Tôi không có cố ý…..cái này….chuyện đó…..Lúc đó tôi thật sự rất sợ, thật sự xin lỗi."
Mã Tiểu Linh vẫn không có cảm xúc, theo Trịnh tiên sinh vào khách sạn. Nàng cũng muốn đi, nhưng phải thanh toán nợ nần với ông ấy đã. Nếu không, vào trong phòng gây ồn đánh thức Vương Quý Nhân thì không tốt.
"Trịnh tiên sinh, trước tiên chúng ta tính tiền đã."
"Được….Tiểu Linh. Nhân viên phục vụ, nhìn cái gì, mau mau đem trà và bánh tới đây." – Trịnh tiên sinh dặn dò xong, lập tức bày ra bộ dáng học trò rất ngoan ngoãn vâng lời thầy, nhìn Mã Tiểu Linh không chớp mắt.
"Đêm nay tôi tổn thất rất lớn, cả xấp bùa cũng đã dùng hết rồi. Còn phải đi gặp Diêm Vương, còn phí thuyết phục Hắc Bạch Vô Thường cũng không nhỏ. Mắt kính thần quái cũng bị vỡ khi ông thắng xe gấp. Ít nhất cũng phải con số này, nếu không……….hừm!" – Mã Tiểu linh duỗi ra một ngón tay, hừ lạnh.
Trịnh tiên sinh thấy Mã Tiểu Linh duỗi ra một ngón tay, cả người run lên, lau mồ hôi trán. Cười bất đắc dĩ: "Tiểu Linh, 100 triệu có phải nhiều quá không?"
Mã Tiểu Linh trợn tròn mắt nhìn Trịnh tiên sinh, nàng rõ ràng muốn 1000 vạn, sao lại thành 100 triệu?
Trịnh tiên sinh thấy Mã Tiểu Linh trừng mắt nhìn mình, sợ đến hai chân mềm nhũng. Nếu ông không đeo mắt kính thần quái, nhìn thấy cũng thứ đáng chết kia. Nếu ông không nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, thì sẽ khẳng định Mã Tiểu Linh đang ăn cướp.
[Nhưng đã nhìn thấy thứ không nên thấy. Cuộc đời mình chưa từng thấy quỷ quái, thấy được con gái đầu một nơi thân một ngã, còn nhìn mình mỉm cười. Thấy được ánh mắt tràn đầy hàm ý của Hắc Bạch Vô Thường, được Mã Tiểu Linh mời đến. Lỡ mình đưa không đủ, có thể nào bị Hắc Bạch Vô Thường mời đi uống trà không? Vậy thì chơi lớn quá rồi.]
Mã Tiểu Linh vừa định giải thích với Trịnh tiên sinh, nàng chỉ muốn 100 vạn. Kết quả, ông ấy đột nhiên nói: "Tiểu Linh, 100 triệu, tôi thật sự không có. Tuy rằng công ty của tôi đáng giá hơn con số đó, nhưng cũng phải bán đi phân nửa tài sản mới gom đủ số tiền này. Hay cô cho tôi thời gian nửa tháng, ngày mai tôi sẽ đưa cô trước 30 triệu. Trong vòng nửa tháng, tôi sẽ chuyển 70 triệu còn lại vào tài khoản của cô."
Mã Tiểu Linh hơi há miệng, rồi xem như không có gì xảy ra, nhằm mắt lại nhếch miệng cười. Nhìn Trịnh tiên sinh nói: "Đã vậy, tôi cũng không nói gì nữa. Hai lá bùa này ông và con trai dùng để hộ thân, nhớ kỹ, không thể bị ướt."
Ánh mắt Trịnh tiên sinh lóe lên tia vui mừng, vội vã cung kính nhận lá bùa. Lá bùa màu cam này không giống với những lá bùa vàng bán trên thị trường, ông đã nhìn thấy Mã Tiểu Linh bắt quỷ, bùa vàng ngập trời và bùa cam. Có điều, ở cạnh ao, hình như cô ấy dùng lá bùa đỏ? Bỏ đi, mặc kệ thế nào, màu cam cũng tương đối cao cấp. Hơn nữa, dựa thân thủ của Mã Tiểu Linh, chắc sẽ không phải thứ đơn giản.
Khi Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, thì Vương Quý Nhân lập tức trốn đi. Khi phù trận trong nhà tổ bị kích hoạt, Vương Quý Nhân liền đen mặt. Xem ra, đây là bùa chú dùng để mở cửa Địa Ngục, chỉ là người kia tại sao lại muốn mở cửa Địa Ngục, lẽ nào cô ấy còn sống? Nếu cô ấy dễ chết như vậy, thì nàng mới giật mình. Chuyện mảnh đất này nối với cửa Địa Ngục là trùng hợp, hay do cô ấy cố ý?
Có điểm bảo đảm, phù trận này không có năng lực tấn công, Vương Quý Nhân lúc này mới âm thầm trở về khách sạn. Dưới cái nhìn của nàng, Hắc Bạch Vô Thường ở đó, Mã Tiểu Linh sẽ không bị nguy hiểm gì mới đúng.
Khi Mã Tiểu Linh mở cửa phòng, Vương Quý Nhân liền vén chăn bước xuống giường. Đúng lúc, đối diện với ánh mắt Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh ngạc nhiên, thấy Vương Quý Nhân mặc đồ ngủ, tưởng đã làm phiền cô ấy. Nàng định xin lỗi, thì đã nhìn thấy cô ấy đen mặt nhìn mình, hình như nàng đã làm ra cái chuyện gì đó rất xấu xa.
Mã Tiểu Linh giả vờ cười: "Làm sao? Nhìn thấy tôi về không vui à?"
Vương Quý Nhân mím môi, không vui nhìn chằm chằm cục u trên trán Mã Tiểu Linh: "Bị sao vậy?"
"Àh thì….dập mặt."
Vương Quý Nhân nhìn sâu vào mắt Mã Tiểu Linh, quay vào phòng ngủ.
Mã Tiểu Linh nhíu mày, chạm vào vết thương, đau kêu thành tiếng, nhẹ mắng: "Khốn nạn, nhìn thấy người ta bị thương như vậy mà không chút thông cảm à?"
Vừa mắng xong, Vương Quý Nhân mở cửa phòng, học theo Mã Tiểu Linh nhếch mày, cười như không cười, trong tay cầm thuốc mỡ.
Mã Tiểu Linh hắng giọng, quay đầu chỗ khác, ngồi xuống ghế, không thèm để ý đến Vương Quý Nhân. [Đùa àh, bị bắt quả tang mắng người ta sau lưng, không lẽ mình còn mặt mũi đi qua đó sao? Có điều, cổ nhân nói đúng, không nên nói xấu sau lưng người khác.]
Mã Tiểu Linh đang suy nghĩ miên man, một bóng người xinh đẹp liền đứng trước mặt nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Mã Tiểu Linh thấy cổ họng khô, không biết nói gì cho phải, ánh mắt không biết nhìn đi đâu. Chỉ dám nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng vào Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân im lặng, một ngón tay lấy ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa lên vết thương của Mã Tiểu Linh.
"Đau." – Mã Tiểu Linh than nhẹ, cả người cứng ngắc.
Vương Quý Nhân thấy vậy, cũng nghiêng tới trước. Mã Tiểu Linh chỉ cảm thấy trên mặt có hơi nóng lướt qua, làm gò khô nóng, cũng không dám nhìn vào mắt Vương Quý Nhân. Ánh mắt cụp xuống, đồng tử mở to, nhưng hoảng loạn muốn dời mắt.
Gò má càng lúc càng nóng. Mã Tiểu Linh như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, sợ đến mức không biết làm gì, nàng còn thấy được một ít thứ không nên thấy. [Đều do Vương Quý Nhân, không có chuyện gì tự nhiên đứng trước mặt mình bôi thuốc. Mình ngồi, cô ấy đứng, độ cao này vừa vặn "nó" rơi ngay vào mắt mình. Thật sự mình không cố ý muốn nhìn lén…]
Trên trán có cảm giác lạnh, vết thương không còn đau nữa. Khi bình tĩnh lại, Mã Tiểu Linh lại liếc nhìn tùm lum. [Cô gái này làm sao trưởng thành nhỉ? Toàn thân không một vết thẹo, chỗ đó lại còn lớn nữa chứ?]
Mã Tiểu Linh không vui. [Đúng, vô cùng không vui. Cô gái này, đẹp hơn mình một chút, cao hơn mình một chút. Được rồi, thứ trước mắt cũng chỉ lớn hơn mình một chút thôi.] – Ganh tị, ganh tị đầy mình.
"Nhìn đủ chưa?" – Vương Quý Nhân đứng lên, phát hiện Mã Tiểu Linh cứ nhìn chằm chằm ngực mình, đắc ý ưỡn lên. Nhìn thấy Mã Tiểu Linh đỏ mặt, cười thành tiếng.