"Cần tôi giúp gì không?" – Lý Gia Thụy cẩn thận hỏi.
Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn Lý Gia Thụy, im lặng.
"À..thì….chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi." – Lý Gia Thụy vội vàng giải thích. Nếu Mã Tiểu Linh mà tưởng hắn đòi giúp đỡ thiệt, thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Lý Gia Thụy đưa Mã Tiểu Linh về đến dưới lầu cao ốc, quay kính xe xuống, ló đầu ra nói: "Tiểu Linh, sáng sớm mai tôi sẽ bảo tài xế đợi cô ở dưới lầu. Tôi đi trước, ngủ ngon."
Mã Tiểu Linh lạnh lùng quẹt thẻ đi lên lầu, thắp cho bà cô một nén nhang. Lẳng lặng nhìn bài vị của bà cô, rất lâu mới chịu mở miệng: "Bà cô, tối nay cô phải đến tìm con. Nếu không, cháu sẽ đi thẳng xuống Âm Phủ đó."
Mã Tiểu Linh lại im lặng nhìn bài vị mấy phút, rồi mới đi tới cửa phòng ngủ dành cho khách. Nhè nhẹ mở cửa phòng, nhìn thấy Vương Quý Nhân đang cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ mái tóc ra ngoài. Toàn bộ chăn phồng lên, nhìn như một kén tằm.
[Người này đúng là vô tâm, mình ở ngoài chút nữa mất mạng, thế mà lại ở đây ngủ ngon lành. Có điều, nằm như vậy mà ngủ được à? Bộ không sợ ngộp thở sao?]
Mã Tiểu Linh khẽ cười, lắc đầu. Nhẹ nhàng bước đến gần giường, định kéo chăn Vương Quý Nhân xuống một chút. Bất ngờ, cổ tay nàng bị tóm, chỉ vài giây thấy trời đất quay cuồng. Theo phản xạ, Mã Tiểu Linh muốn dùng tay còn lại chống đỡ cơ thể, phát hiện tay đó cũng bị tóm luôn, không thể động đậy. [Xong rồi, thế nào cũng ngã chỏng vó cho xem]. Mã Tiểu Linh nhắm mắt, chờ bị đau.
Nhưng không xảy ra chuyện gì cả, Mã Tiểu Linh cảm nhận được đang nằm trên cái giường mềm mại, bên tai là tiếng cười nhẹ của Vương Quý Nhân: "Em gái bị giật mình à."
Cảm giác như có khói bốc ra từ lỗ mũi, có chút ngứa. Mã Tiểu Linh tức giận mở mắt, chỉ thấy gương mặt Vương Quý Nhân phóng to trước mắt mình. Mã Tiểu Linh mở to mắt, muốn tránh thoát, phát hiện đang bị đè trên giường, không có chỗ trốn.
Hơi thở nóng ấm của Vương Quý Nhân lướt nhẹ qua vành môi của Mã Tiểu Linh, hơi thở làm vài sợi tóc nhẹ bay, làm Mã Tiểu Linh cảm thấy cổ hơi ngứa. Mím môi, nuốt nước miếng, cái bầu không khí quái dị này làm Mã Tiểu Linh thấy bất lực. Đưa tay định đẩy Vương Quý Nhân ra, thì lại có cảm giác mềm mại, làm Mã Tiểu Linh đỏ mặt.
Vương Quý Nhân cười khẽ, dịu dàng nói: "Tay em gái đang để ở đâu đó?"
Mã Tiểu Linh giống như bị điện giật, rút tay về, không dám nhìn Vương Quý Nhân……Nhìn xung quanh một hồi, đột nhiên phát hiện bà cô đang phất phơ ở trong góc phòng, còn giả vờ lấy tay che mắt.
Sau một giây, Mã Tiểu Linh không quan tâm cái gì nữa, đẩy Vương Quý Nhân ra, đứng dậy, mặt lạnh tanh, mím môi, nhìn bà cô.
Vương Quý Nhân ôm vai, nói: "Em gái thật thô bạo."
Mã Tiểu Linh mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa cái .
Vương Quý Nhân cười như không cười, nhìn bà cô, ánh mắt lóe sáng đỏ.
Bà cô sợ hãi rụt vai lại, nói: "Ta biết cô đã cứu Tiểu Linh, nhưng đừng mong nó để ý đến cô. Nếu cô dám làm tổn thương cháu gái yêu dấu của ta, Mã Đan Na ta nhất định không tha cho ngươi."
"Chà, lần này xem ra mạnh mẽ đấy." – Vương Quý Nhân nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín mặt, phất tay, trầm giọng nói: "Nếu ta muốn gây bất lợi cho nàng, thì đã sớm ra tay. Ngươi biến nhanh dùm cái, đừng làm ta chướng mắt."
Mã Tiểu Linh ngồi trên giường, ôm cái gối bông. Thấy bà cô bay vào, liền chất vấn: "Bà cô, sao dạo này cô không đến thăm cháu? Có chuyện gì?"
Bà cô nhớ đến đôi mắt đỏ như máu của Vương Quý Nhân, nuốt nước miếng, nghĩ thầm. [Còn chuyện gì, chính bạn tốt của cháu không cho cô xuất hiện chứ chuyện gì. Lại nói, cháu tìm đâu ra con yêu đó vậy? Phải biết, Mã gia xưa nay đều lấy hàng yêu phục ma, là nhiệm vụ của mình. Cháu tìm ai không tìm, lại đi tìm yêu…..]
[Mà có tìm, cũng phải tìm con yêu nào đẹp trai vô địch thủ ấy, tự nhiên đi tìm nữ yêu làm cái gì? Tìm nữ yêu còn chưa tính, mà cháu còn nằm dưới thân người ta nữa, là sao? Cháu là tuyền nhân của gia tộc Mã thị, làm sao lại để một con yêu đè dưới thân. Có muốn thì cũng phải làm công chứ, đúng là làm người ta nóng cả ruột.]
Tất nhiên, đấy chỉ là lời uất ức trong lòng bà cô thôi. Mặc dù không có thiện cảm với Vương Quý Nhân, nhưng bà biết, chính Vương Quý Nhân ra tay giúp Mã Tiểu Linh chuyển nguy thành an. Nên đành nói: "Làm gì có chuyện gì, chỉ là đi tìm Diêm Vương đánh cờ uống trà, vừa………"
"Chơi cờ cái gì, bà cô bị Diêm Vương mê hoặc thì có. Nói mau, cháu mấy lần đυ.ng toàn chuyện lớn, là cô đang giở trò phải không?" – Mã Tiểu Linh cắt ngang bà cô. Lúc nãy xảy ra chuyện gì, nàng vẫn còn chưa tiêu hóa kịp, vừa bị người ta đè trên giường, còn bị bà cô bắt gặp. Không được, chuyện mất mặt như vậy sao có thể để bà cô nói tới. Mã Tiểu Linh quyết định đánh trống lảng, trong lòng gật gù.
"Ai da, khi nói chuyện, cháu có thể chú ý một chút không? Bà cô của cháu cũng lớn tuổi rồi, cháu cũng đừng chà đạp danh dự của cô thế chứ. Mấy ngày nay cô ở cùng Diêm Vương, nào có…..làm cái quái gì đâu."
Mã Tiểu Linh nhìn bà cô thẹn thùng, muốn sặc nước miếng, liền ghét bỏ mở miệng: "Bà cô, cô chú ý một chút, làm ơn đừng có nói chuyện yêu đương ở đây."
"Chú ý gì mà chú ý, rõ ràng là cháu hỏi trước mà." – Bà cô tức giận phản bác. [Cháu gái này đúng là bất hiếu, dám nói chuyện với người lớn vậy sao?]
"Bà cô làm như cháu lợi hại như mấy bà đỡ đẻ vậy. Cô có biết cháu đυ.ng với thứ gì không hả? Thượng Cổ Thần Thú đó, trên thế giới vẫn còn loại sinh vật này tồn tại sao? Cô có thể nói cho cháu biết, Thượng Cổ Thần Thú không phải yêu thú bình thường, mà là Thần Thù có được không?" – Mã Tiểu Linh vừa nhớ tới Tê Cừ liền gắt gỏng. Thiên hạ nhiều người như vậy, tại sao nàng lại dính trúng. Số phải "hên" thế nào, mới gặp được Thượng Cổ Thần Thú đây chứ?
Hơn nữa, cuối cùng đối phương là ai? Tại sao lại có Thượng Cổ Thần Thú trong tay? Đúng là khiến người ta đứng ngồi không yên. Tự nhiên bị một người có thế lực nhắm trúng, sợ là ngủ không ngon rồi.
[Ồ, bạn của Lý Gia Thụy ở thành phố S. Vậy trước hết, chứ đi nội địa là được rồi. Người này nhất định phải bắt cho được, nếu không cứ cảm thấy bất an.]
"Thượng Cổ Thần Thú? Thật sự là Thượng Cổ Thần Thú sao? Trời ạ, thứ trời đánh đó tại sao lại xuất hiện ở đây? Không phải Thượng Cổ Thần Thú đã chết hết rồi sao? Sau trận Bảng Phong Thần đó, không phải tất cả yêu quái đều bị gϊếŧ cả rồi à? Tại sao có thể ở đây?" – Bà cô cũng hoảng hốt.
"Cô hỏi cháu, cháu hỏi ai? Không phải bà cô quen với Diêm Vương sao? Nhanh đi hỏi thử xem, chuyện của Thượng Cổ Thần Thú là sao? Hơn nữa, Thần Thú này đã tu luyện mấy trăm năm, không phải dạng mới một hai năm nay."
"Vậy bà cô đi tìm hiểu một chút. Tiểu Linh, cháu phải bảo trọng đó, nếu đánh không được thì cứ chạy đi. Không được, cô phải báo mộng cho chú Cầu, bảo ông ấy vẽ thêm một ít bùa."
"Ồ…cuối cùng cũng có một câu có lương tâm." – Mã Tiểu Linh ném gối về phía bà cô, nói: "Bà cô, cháu đi tắm, cô nhanh đi báo mộng cho chú Cầu, ngày mai cháu sẽ đến tìm chú ấy. Mặt khắc, cô lấy được tin tức gì từ Diêm Vương, nhớ phải nói cho cháu biết."
"Biết rồi, biết rồi." – Bà cô khó chịu đung đưa, thân thể từ từ mờ đi. Đột nhiên bà cô trợn tròn hai mắt, kinh hãi muốn thét lên, nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Bà cô liều mạng ôm chặt ngực, nhìn Vương Quý Nhân cười, mà sợ hãi không ngừng.
"Nhỏ giọng một chút, ta không muốn Tiểu Linh nghe thấy." – Trong nháy mắt, Vương Quý Nhân đã tạo ra một kết giới vô hình, bao lấy hai người.
Ánh mắt bà cô lộ vẻ ước ao, thở dài nói: "Chỉ cần phất tay là có thể tạo ra kết giới, cô đúng là lợi hại."
Vương Quý Nhân không quan tâm lời khen của bà cô, nhếch miệng nói: "Ngươi nói sau trận Phong Thần Bảng, thì yêu quái đã bị gϊếŧ sạch, là thế nào?"
"À, chuyện đó cũng rất bí ẩn. Có người nói, sau trận chiến Phong Thần Bảng của Khương Tử Nha, Tứ Đại Yêu Vương của Yêu giới cũng trở thành thần tiên. Nhưng bên dưới có vài yêu thú không phục, bắt đầu trả thù. Sau đó, Yêu Vương liên thủ với Thần giới, tiêu diệt tất cả Yêu Tộc, những Thượng Cổ Thần Thú cũng không thể thoát khỏi. Cô là yêu quái, nên chắc cũng cảm nhận được, yêu khí ở thời này đã không còn."
"Nội đan của Tê Cừ có phải cô đã nuốt rồi không? Ta cảm giác cô mạnh hơn trước." – Bà cô nghiêng đầu thăm dò. Không có yêu lực, Vương Quý Nhân rất khó tu luyện. Cách duy nhất, chính là nuốt nội đan.
"Hù, Tứ Đại Yêu Vương? Ngươi nói là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ à?" – Vương Quý Nhân cười lạnh.
"Phải, nói thế nào cô cũng là yêu, ta cảm giác cô rất lợi hại. Cố gắng tu luyện, nói không chừng có thể thành tiên giống Tứ Đại Yêu Vương." – Bà cô vui vẻ.
Vương Quý Nhân nhìn chằm chằm bà cô, lời nói có một tia nguy hiểm: "Hừ, đúng là bốn con thú ngu xuẩn. Nếu không phải ta có lòng tốt, thì bản vương đã gϊếŧ chúng từ lâu rồi."
"Bản vương?……..Á, lẽ nào cô cũng là Yêu Vương?" – Bà cô hoảng hốt đến biến sắc, cặp mắt mở to đánh giá Vương Quý Nhân. Rất lâu nói cúi đầu nói nhỏ: "Không thể nào, nếu cô ta biết Tứ Đại Yêu Vương, còn có thể đánh chết họ, vậy tại sao lại không nghe tên? Phải rồi, cô ta nói có vẻ rất thuyết phục, nhưng với năng lực này làm sao đánh chết được Tứ Đại Yêu Vương, thật làm mình sợ muốn chết."
Vương Quý Nhân khinh thường nhìn bà cô. Nếu một chọi một, nàng sẽ không thua bốn tên khốn nạn đó. [Hừ, nếu gặp mặt, mình nhất định sẽ báo thù cho Cữu Vĩ.]
Nhắc tới Long Thần của Mã Tiểu Linh, mặc dù là hậu duệ của Thanh Long. Nhưng nhìn nó y như con rồng ngốc, chả mần ăn được gì. Tạm thời, tha cho nó một mạng.
"À, không đúng. Cô là yêu, không có yêu lực giúp đỡ, làm sao cô có thể sử dụng yêu lực?" – Bà cô đột nhiên nhìn Vương Quý Nhân, rất nghiêm túc.
"Trễ rồi, ta muốn ngủ. Đi thong thả, không tiễn." – Vương Quý Nhân lạnh lùng, nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Không có yêu lực, nàng không thể sử dụng yêu pháp. Nhưng vì nàng có linh lực, nên cũng xem như có thứ để dùng. Ngay cả bản thân nàng cũng không biết, nàng là yêu hay là thần. Yêu chỉ có thể hấp thụ yêu lực, mà thần và người tu tiên thì mới hấp thụ được linh lực.
[Cữu Vĩ vì cứu mình, nên đã cho mình uống máu tươi của cô ấy, Nữ Oa cũng nhỏ một giọt tinh huyết vào cơ thể mình. Tuy rằng không biết Cữu Vĩ xảy ra chuyện gì, nhưng khi mình thức dậy đã có những thứ này trong người. Linh lực trong sạch ấy được mình hấp thụ, từ từ chuyển xuống đan điền, rồi thấm vào trong kinh mạch, biến thành yêu lực màu tím. Đan điền của mình giống như một thứ chuyển hóa khí, không làm tiêu phí mất mà còn đem linh lực chuyển hóa thành yêu lực.]