Edit & Beta: Thiên Sa.
*~Diendanlequydon~*
Hai người phụ nữ trung niên cảm xúc vô cùng kích động, biểu tình bi thống mà phẫn nộ.
“Ngươi cái nữ nhân ác độc này, sao lại nhẫn tâm như vậy a?”
“Người ngoại tộc chính là không an tâm được a, chúng ta nào có trêu chọc gì ngươi, ngươi lại muốn hại người như vậy?”
“Ngươi cái yêu tinh hại người này, nữ rắn độc, ngươi liền không phải cái thứ tốt.”
Mộc Tiểu Hoa bị mắng có chút ngốc, nàng làm cái gì mà ác độc? Hại người? Không phải thứ tốt?~~Truyện chỉ up tại diendanlequydon, những web khác đều là sao chép!~~
Hai người phụ nhân cực kỳ bi thương kêu khóc, càng mắng càng kích động, nhóm Xán cũng là mang vẻ mặt ngốc lăng, Thừa cùng Vũ phản ứng lại trước hết, đang muốn nói cái gì thì Mộc Tiểu Hoa liền giành trước trầm giọng nói: “Trước nói rõ chuyện chuyện gì đã phát sinh, các ngươi dựa vào cái gì nói ta tâm tính không tốt? Tâm tính ta như thế nào lại không tốt? Mắng ta hại người? Ta hại ai? Các ngươi là ai ta đều không quen biết, ta hại các ngươi làm gì? Các ngươi phải hiểu rõ ràng, một ngày hôm nay ta đều không ở trong bộ lạc, đừng đem chuyện gì cũng đều đổ lên đầu ta.”
Hai người phụ nhân bị Mộc Tiểu Hoa nói đến ngẩn người, ngay sau đó càng thêm kích động kêu khóc lên.
“Đều do ngươi chính là bởi vì ngươi, nếu Mậu nhà chúng ta có xảy ra cái gì không hay, chúng ta tuyệt đối không để yên cho ngươi.”
“Các ngươi……” Mộc Tiểu Hoa nổi giận, mặc cho ai tự nhiên bị mắng một đống lớn như vậy đều sẽ bốc lên lửa giận, chuyện gì xảy ra lại không nói, cũng chỉ đứng ở kia mắng, thật là làm cho người ta vừa sốt ruột lại vừa tức giận.
Thừa trấn an đè lại bả vai Mộc Tiểu Hoa, đi đến trước mặt hai người phụ nhân, ôn nhu nói: “A Lệ thẩm, A Hồng thẩm, các ngươi đừng vội, trước nói cho ta rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?”
“Thừa a! Mậu chúng ta mặt đột nhiên sưng phù lên, lại choáng váng đầu, toàn thân không còn sức lực, vẫn luôn nôn khan. Cả người đều mau…… Không được……”
##Vào trang Diendanlequydon để được đọc chương mới sớm nhất cũng như ủng hộ công sức editor## Sau khi biết được, nguyên lai Mậu là ăn cây sắn trúng độc. Mộc Tiểu Hoa nghe xong cau chặt mi tâm hỏi: “Hắn ăn nhiều hay ít?”
“Chỉ ăn một ngụm, ăn một ngụm hắn liền biến thành như vậy, ngươi còn nghĩ hắn ăn nhiều hay ít hả?” A Lệ thẩm giọng điệu vô cùng không tốt.
Còn tốt, chỉ là ăn một ngụm, trúng độc cũng sẽ không quá nghiêm trọng, Mộc Tiểu Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại bị giọng điệu A Lệ thẩm làm cho trong lòng muốn bốc hỏa, nhịn xuống hỏa khí nói: “Mang ta đi nhìn xem.”
“Ngươi muốn làm gì?” A Lệ thẩm phòng bị nhìn Mộc Tiểu Hoa.
“Làm gì?” Mộc Tiểu Hoa khuôn mặt trầm xuống: “Đương nhiên là xem tình huống hắn, giải độc cho hắn.”
“Ngươi sẽ tốt bụng như vậy?” A Hồng thẩm hoài nghi trừng mắt Mộc Tiểu Hoa.
“Tùy tiện đi! Các ngươi thích thế nào liền thế đó, liên quan gì đến ta.” Mộc Tiểu Hoa nói xong liền đi về phía trước đi, dù sao chỉ ăn một ngụm như vậy, chuyện trúng độc cũng sẽ không có bao lớn, khó chịu mấy ngày là có thể chậm rãi tốt lên.
“Ngươi đứng lại.” Thấy Mộc Tiểu Hoa phải đi, A Lệ thẩm nóng nảy, vội vàng kéo nàng: “Chuyện này sao lại không liên quan của ngươi? Nếu không phải ngươi nói đồ vật kia có thể ăn thì Mậu chúng ta làm sao lại đi ăn? Lại như thế nào sẽ trúng độc? Ngươi phải phụ trách. Đồ vật rõ ràng có độc, còn nói bậy là có thể ăn, như vậy không phải là hại người sao?”
Lời này nghe xong Mộc Tiểu Hoa không vui đáp lại: “Cây sắn vốn dĩ là có thể ăn, nhưng là phải xử lý qua, chuyện Mậu các ngươi ăn bậy đâu có gì liên quan gì tới ta? Lại nói ta có tự mình nói với hắn rằng cây sắn có thể ăn sao? Hắn lấy cây sắn từ nơi nào? Ta bảo hắn đi đào sao?”
Nói đến chuyện làm sao có được cây sắn, ánh mắt A Lệ thẩm có chút né tránh, Mộc Tiểu Hoa hơi hơi nheo mắt, chuyện cây sắn có thể ăn này trừ bỏ chính bọn họ thì chỉ có nhóm Thừa cùng A Nhiễm biết.
Nàng cũng đã lần nữa giải thích qua cây sắn không thể ăn bậy, con người đều muốn giữ mệnh, đối với đồ vật xa lạ nếu đã thuyết minh minh xác
không thể ăn bậy, ăn bậy sẽ trúng độc, hẳn là sẽ không có người đi khiêu chiến.
“Ai nói cho hắn cây sắn có thể ăn?” Mộc Tiểu Hoa truy vấn. A Lệ thẩm cùng A Hồng thẩm nhìn nhau, trầm mặc.
⭐Diendanlequydon~⭐
⭐Edit&Beta: Thiên Sa⭐
Mộc Tiểu Hoa
thật sâu liếc mắt nhìn các nàng một cái, nhìn về phía nhóm Xán, Thừa: “Các ngươi có nói cho những người khác cây sắn có thể ăn sao?"
Mọi người ở đây, Xán, Thế, Liệt, Vũ, Thừa, Nặc, A Mân, tập thể đều lắc đầu, huynh muội Thừa bởi vì còn chưa có ăn qua cây sắn nên không đem cây sắn mang về nhà việc này cũng không cùng người trong nhà nói, nhóm Xán càng là không cơ hội cùng những người khác nói. Bài trừ những người này, vậy còn lại cũng chỉ có A Nhiễm.
“Mang ta đi nhà các ngươi nhìn xem tình huống của Mậu như thế nào rồi.” Mộc Tiểu Hoa nghiêm túc mệnh lệnh. Nàng phải hiểu cho ra lẽ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
A Lệ thẩm cùng A Hồng thẩm do dự, Thừa khuyên nhủ: “Hai thẩm để cho Tiểu Hoa đi xem đi!” Từ trước đến nay lời nói của Thừa ở trong bộ lạc rất có trọng lượng, nếu là hắn nói A Lệ thẩm cùng A Hồng thẩm liền miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Để nhóm bọn Xán về nhà trước, Mộc Tiểu Hoa và tam huynh muội Thừa cùng đi đến nhà Mậu. Khi đến nhà bọn họ, Mậu đang nằm ở trên giường thống khổ rêи ɾỉ, A Nhiễm thế nhưng cũng ở đây. Đây là lần đầu tiên Mộc Tiểu Hoa đi đến nhà khác trong bộ lạc, đồng dạng đều là sơn động, bất quá bởi vì nhiều người, diện tích sơn động lớn hơn nhiều, một loạt giường dựa vào tận cùng bên trong tường của sơn động, mép giường đặt một cái vại chứa rất lớn, trong gian sơn động có một đống lửa, đống lửa đang nấu đồ vật bên trong vại. Bên cạnh là một cái bàn đá, trên tường treo da thú, không nhiều hơn thứ, không thấy được bất luận tung tích của cây sắn gì cả.
Nhìn thấy A Nhiễm, Mộc Tiểu Hoa liền nhịn không được hơi hơi nheo mắt, vừa lúc A Nhiễm hướng nàng nhìn qua, ánh mắt mang theo chán ghét cùng buồn bực rõ ràng, ánh mắt va chạm trong không gian, A Nhiễm hừ lạnh một tiếng nói: “Ta đã nói qua đồ vật kia có độc không nên lấy ăn, quả thực là đang hại người mà. Thừa, ngươi nhìn Mậu như bây giờ đi? Thật sự là khiến người đau lòng.”
Mộc Tiểu Hoa lạnh nhạt nhìn nàng, vẫn chưa để ý tới nàng đang kêu gào, lạnh lùng dời mắt, đi lại mép giường nhìn kỹ tình huống của Mậu, mặt Mậu có chút sưng vù, tinh thần không phải quá tốt, nhưng từ đôi mắt có thể thấy được người đã thanh tỉnh rồi, tình huống cũng không nghiêm trọng lắm, không như biểu hiện ra ngoài kêu trời khóc đất của A Lệ, A Hồng thẩm như vậy, giống như hắn lập tức liền phải chết vậy.
Xem qua tình huống Mậu, Mộc Tiểu Hoa càng không lo lắng, ở mép giường ngồi xổm xuống bình tĩnh nhìn Mậu suy yếu rêи ɾỉ, bộ dáng này của hắn căn bản là là bảy phần giả ba phần thật, Mậu bị Mộc Tiểu Hoa nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên lại có chút thấp thỏm, thỉnh thoảng trộm ngó nàng.
Mộc Tiểu Hoa bị hắn ngó có chút buồn cười, sau đó lại nhìn thấy Mậu liếc mắt nhìn A Nhiễm một cái cầu xin giúp đỡ, hơi hơi mỉm cười, rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thành thật trả lời ta, ta liền nói cho ngươi cách giải độc như thế nào. Bằng không, ngươi còn phải khó chịu như vậy rất nhiều ngày, lại còn có khả năng càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng, chết.”
Mộc Tiểu Hoa cố ý đem hai chữ "Chết" nhấn mạnh, Mậu khống chế không được cả người khẽ run lên, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi, ánh mắt không tự giác nhìn về phía A Nhiễm mang theo cầu xin giúp đỡ cùng dò hỏi, nghi ngờ.
Mậu tuổi tác cũng không lớn thoạt nhìn bộ dáng chỉ mười sáu bảy tuổi. Bất quá, người này khiến cho Mộc Tiểu Hoa có cảm giác không phải quá tốt, thoạt nhìn cũng không phải người thành thật như vậy. Mà trên thực tế, Mậu cũng là cái loại ham ăn biếng làm này, cực thích mượn gió bẻ măng, là tương đối vô lại, ích kỷ không điểm tốt lành gì, tính cách chính là một tiểu nhân.
"Không phu quân gan lớn dám hố*(*lừa gạt) người khác, nhát gan thị phi thường sợ chết!"*(*Câu này nghĩa na ná như: Không chồng không sợ, ai nhát gan thì sợ í. Reader thông cảm nha!). A Nhiễm cho Mậu một cái ánh mắt trấn an, Mậu nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa suy yếu hỏi: “Vấn đề gì?”
“Ai nói cho ngươi biết cây sắn có thể ăn?” Mộc Tiểu Hoa mặt vô biểu tình nhìn Mậu nghiêm túc hỏi, nàng cần xác định chuyện này chỉ là một cái ngoài ý muốn hay là có người cố ý làm như vậy.