Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 54: Phiên ngoại 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Hành lúc về đến nhà thấy phòng khách bật sáng đèn, anh vào cửa bỏ túi đồ xuống, đổi giày, nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn từ trên lầu đi xuống. Cố Cảnh Ngôn chỉ mặc một cái áo sơmi màu đen, sơmi rất rộng, là của Lâm Hành.

Hai cái chân dài thẳng tắp cứ như vậy lộ ra rồi, Lâm Hành híp mắt, “Cố Cảnh Ngôn, em là giả phải không?”

Cố Cảnh Ngôn hiển nhiên là mới vừa tắm xong, tóc tai còn ướt, nghe vậy quay người bước nhanh về phòng ngủ.

Lâm Hành mang theo túi đồ đi vào nhà bếp, phân loại đồ ăn ra. Đồ làm bếp đã rất lâu chưa dùng, trong nhà không có ai, Lâm Hành quanh năm ở bên ngoài ăn tiệc, rất ít khi về nhà ăn cơm.

Lâm Hành rửa sạch sẽ nồi hầm, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Tiếng bước chân tới gần, Lâm Hành đưa trái cây mà Cố Cảnh Ngôn thích, “Triệu Mộ tự sát.”

“Ừm.”

Không có ảnh, nhưng bọn họ cũng biết đó là Triệu Mộ.

Lâm Hành thở dài, “Đó là quá khứ, hay là thế giới song song?”

“Không biết, mà đó cũng không phải là chuyện bây giờ chúng ta cần bàn.” Cố Cảnh Ngôn đút cho Lâm Hành một miếng táo, dựa lên tủ lạnh, “Cuộc sống vốn đầy tiếc nuối, cứ một mực truy tìm tiếc nuối không có ý nghĩa gì, chúng ta sẽ luôn mất đi thôi.”

“Triệu Mộ đối với thầy Lưu không phải biết ơn đơn thuần chứ?”

“Chắc vậy, nhưng đối với chúng ta mà nói không có ý nghĩa quá lớn.”

Lâm Hành nhìn Cố Cảnh Ngôn liếc mắt một cái, đạo, “Vậy cái gì mới có ý nghĩa với em?”

Cố Cảnh Ngôn từ phía sau ôm lấy Lâm Hành, hơi thở ấm áp phả lên lưng Lâm Hành, “Anh.”

Lâm Hành nuốt táo xuống, suy tư.

Cố Cảnh Ngôn đút cho Lâm Hành một miếng táo nữa, “Chỉ có anh, còn những cái khác em không quan tâm.”

“Bạn học Tiểu ——” Lâm Hành quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng trưởng thành của Cố Cảnh Ngôn, thật sự gọi không được, đây rõ ràng là Cố tổng, trụ cột nhà họ Cố, “Cố tổng, chúng ta phải học quan tâm thế giới này.”

Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi chìm xuống, “Anh Lâm?”

Lâm Hành xách áo Cố Cảnh Ngôn sang một bên, bỏ nguyên liệu nấu ăn vào nồi hầm, “Nói đi.”

“Anh không thích em bây giờ sao?”

“Thích.” Lâm Hành rửa thớt sạch sẽ, xử lý rau dưa.

Cố Cảnh Ngôn rũ mắt, tóc cậu bây giờ không có dài như trước, Lâm Hành quay đầu lại nhìn Cố Cảnh Ngôn, mở nước rửa tay. Lát sau, bàn tay man mát nắm cằm Cố Cảnh Ngôn, “Nghĩ gì thế?”

Giọng Lâm Hành trầm thấp thuần hậu, rất gợi cảm. Ánh mắt thâm thúy, nhìn chăm chú Cố Cảnh Ngôn.

“Không nghĩ gì cả.” Cố Cảnh Ngôn bỗng nhiên có chút bối rối.

Lâm Hành cúi người hôn một cái lên khóe miệng Cố Cảnh Ngôn, nói, “Hình xăm của em còn không?”

Đề tài này chuyển quá nhanh, Cố Cảnh Ngôn mím môi, nuốt nước bọt, “Không còn.”

“Trước vẫn muốn xăm hình đôi với em, mà trễ nãi hoài chưa xăm được, ngày khác cùng đi làm nhé?”

“Mình xăm cho nhau được không?” Cố Cảnh Ngôn không muốn để cho người khác nhìn thấy cơ thể Lâm Hành.

Lâm Hành nhướng mày, “Em biết xăm?”

“Em có thể học.”

Lâm Hành xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn, cười ra tiếng, quay người tiếp tục cắt đồ ăn, “Không biết còn tưởng em là người trong ngành đấy, còn học xăm cơ à.”

“Cái gì?”

“Nghe không hiểu thì thôi.”

Bày giờ sáng hôm sau Lâm Hành nhận được điện thoại của thư ký, chủ nợ đến, các cổ đông cũng đang gây sự với anh. Lâm Hành thắt dây nịt, chỉnh cổ áo sơ mi, cài nút áo trên cùng.

Cố Cảnh Ngôn từ phòng vệ sinh đi ra, mở ngăn kéo cà vạt ra, lấy một cái màu xanh đậm, “Em thắt cho anh.”

Lâm Hành hất cằm lên, “Anh chuẩn bị lên nồi hấp cua rồi, thắt cho đẹp đấy.”

Cố Cảnh Ngôn cười ra tiếng, ngón tay thon dài thắt thật chỉn chu, cầm áo vest đưa tới cho Lâm Hành, “Anh là người đàn ông của em mà, không ai dám hấp anh đâu.”

“Em tính làm gì? Đòi lại quyền lợi cho anh à?”

“Bây giờ chưa thể nói cho anh biết.”

Lâm Hành cài nút áo vest, cúi người hôn một cái lên mặt Cố Cảnh Ngôn, “Buổi tối muốn ăn cái gì? Cua ấp nhé? Anh mua trên đường về.”

Cố Cảnh Ngôn đưa chìa khóa xe cho anh, nói, “Đừng có tự trêu chọc bản thân.”

Lâm Hành nhìn chìa khóa, “Đưa chìa khóa cho anh làm gì?”

“Xe của anh hư rồi, lái xe em trước đi, tính năng an toàn tốt.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Lát tài xế của em tới đón, em không muốn lái xe.”

“Vậy đi.”

Lâm Hành lái xe đến công ty, mới ra khỏi thang máy Trương Thi Nhiên liền tiến lên đón. “Lâm tổng.”

Lâm Hành đến bây giờ còn mặc âu phục cao cấp, tóc cắt ngắn, ngũ quan lạnh lùng cứng rắn không có bao nhiêu tâm tình, cũng không có hoang mang nào.

“Chủ nợ đã đến, các cổ đông cũng đến, bên thanh toán cũng đến.”

“Chín giờ họp.” Lâm Hành đi vào văn phòng, “Đem toàn bộ tài liệu đến văn phòng của tôi.”

Trong con mắt của thị trường, cộng sự quan trọng nhất của Lâm Hành cầm tiền chạy trốn, tiền chảy ra ngoài không thu lại được. Tất cả các hoạt động đều gặp vấn đề, Thiên Sính từ công ty vận tải lớn nhất cả nước biến thành công ty sắp phá sản.

Khi trọng sinh thì nghèo, trở lại hiện thực, anh vẫn nghèo.

Những ngày tháng này đúng là không có cách nào sống được.

Lâm Hành một lần nữa đi vào phòng hội nghị, kéo ghế ra ngồi xuống.

Trưởng phòng tài vụ báo cáo thất thoát tài chính của công ty, tổng cộng cũng tới trăm triệu. Lâm Hành giơ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống, bảo người khác lên báo cáo, phó tổng ngân hang Trung Dân nói, “Sổ sách kế toán của chúng tôi không nhiều, trước tiên anh có thể cam kết với với chúng tôi không?”

“Phòng tài vụ ghi vào.” Lâm Hành vung tay lên, “Cam kết.”

Nửa số người trong phòng hội nghị trợn mắt ngoác mồm, lấy cái gì mà cam kết?

Các công ty đối tác khác liền cùng nhau đứng lên, Lâm Hành dứt khoát dang rộng đôi chân dài, nói, “Từng người thôi, đừng gấp gáp, có Lâm Hành tôi ở đây, tôi sẽ không nợ tiền của bất cứ ai.”

Lâm Hành xưa nay không nghĩ tới việc chạy trốn, cũng không nghĩ tới việc tự sát để trốn tránh.

Anh năm đó có thể bò lên từ hai bàn tay trắng, bây giờ cũng có thể đi tiếp như khi trước.

Trước khi bước vào phòng hội nghi này, tất cả mọi người biết Thiên Sính sẽ xong đời, bọn họ khí thế hùng hổ mà tới. Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Lâm Hành, phái tự tin đòi nợ tự động lúng túng hơn mấy phần.

Tiến hành đến mười một giờ rưỡi, vẫn còn chưa thanh toán xong, thư ký bước vào áp tai nói, “Lâm tổng, Cố tổng của Cố thị đến.”

Nói rất lặng lẽ, nhưng trừ phi là người điếc mới có thể không nghe được, Lâm Hành khép lại văn kiện đứng dậy, nói, “Tôi còn có một người khách khác phải gặp, cuộc họp sẽ tiếp tục sau nửa tiếng.”

Anh đứng lên, ở trước mặt tất cả mọi người đi ra ngoài.

Lâm Hành đứng trên hành lang nới lỏng ra cả vạt, Trương Thi Nhiên hóng chuyện, “Lâm tổng, chúng ta có phải là được cứu rồi không? Quan hệ của Cố tổng và anh sao lại đột nhiên như vậy —— ”

Lâm Hành dừng bước quay đầu lại, Trương Thi Nhiên thiếu chút nữa va vào, lập tức phanh lại ngẩng đầu lên. Ánh mắt Lâm Hành lạnh tanh, cả người khí thế lẫm liệt, lạnh nhạt nói, “Chuyện không nên hỏi đừng hỏi, giữ miệng mình cho tốt.”

Lâm Hành đẩy cửa văn phòng ra nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn đứng ở trước cửa sổ sát đất, hôm nay cậu mặc một bộ âu phục caro, cả người toát ra khí chất của công tử nhà quyền quý.

“Cố tổng.”

Cố Cảnh Ngôn quay đầu lại nghiêng đầu nở nụ cười, vươn tay.

Lâm Hành nắm chặt tay Cố Cảnh Ngôn đưa đến bên mép hôn một cái, Cố Cảnh Ngôn không giả vờ được, tai đỏ chót, “Bàn chuyện công mà.”

“Bàn đi.” Lâm Hành quay đầu lại hô, “Tiểu Trương, cho Cố tổng của chúng ta một ly sữa nóng.”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Vãi!

Cố Cảnh Ngôn dựa vào ghế sô pha ngồi xuống, nói, “Thiếu bao nhiêu tiền?”

“Em muốn đầu tư?”

“Cũng có thể mà.”

Lâm Hành đốt một điếu thuốc, đưa hộp thuốc lá cho Cố Cảnh Ngôn. Cố Cảnh Ngôn cầm một điếu thuốc, nhưng không đốt, quả nhiên đang đợi Lâm Hành. Lâm Hành cúi người nhen lửa cho Cố Cảnh Ngôn, đường nét trên cái cổ trắng nõn mảnh mai của Cố Cảnh Ngôn kéo dài tới bên trong chiếc áo sơ mi.

Lâm Hành không lập tức lui về, anh khoác tay lên tay vịn ghế sô pha từ trên cao nhìn xuống Cố Cảnh Ngôn, “Lúc này anh thật sự rất cần em hỗ trợ.”

Cố Cảnh Ngôn quên cả việc hút thuốc, nhìn thẳng vào đỉnh đầu Lâm Hành.

Thư ký đẩy cửa tiến vào, ồ một tiếng, Lâm Hành ngồi trở lại hút thuốc, chỉ chỉ bàn, “Cho tôi một ly cà phê.”

Trương Thi Nhiên quan sát Cố Cảnh Ngôn, trước kia chỉ thấy ở trên TV, người khác đều nói Cố Cảnh Ngôn rất đẹp trai, là con nhà giàu đẹp trai nhất. Lúc đó cô còn ở trên diễn đàn cãi nhau với người ta, cô là fan của Lâm Hành, kiên trì cho rằng tổng tài đẹp trai nhất nhất định là Lâm Hành.

Bây giờ nhìn lại, mẹ ơi đẹp trai quá! Soái ca quả nhiên đều thích soái ca!

Lâm Hành nhiều năm như vậy không tìm đối tượng hóa ra không phải là cho các nàng cơ hội, mà là vì Lâm Hành đã có người trong lòng rồi. Trương Thi Nhiên nhìn Cố Cảnh Ngôn, yên lặng cảm thán, mấy nhỏ fan bạn gái fan bà xã của Cố Cảnh Ngôn đều là antifan hết hả, chỉnh hình mà còn không đẹp bằng người thật. Có một bạn trai đẹp như thế kia, Lâm Hành còn có thể coi trọng ai được nữa?

Lâm Hành gõ bàn một cái, “Còn chưa đi à? Nhìn cái gì?”

Trương Thi Nhiên hoàn hồn, chạy như một làn khói.

Cố Cảnh Ngôn nhếch khóe miệng, “Cô ấy đang nhìn cái gì vậy?”

“Mê trai, chắc cũng là một thành viên trong đám fan bà xã của em đấy.” Nói đến cái này, Lâm Hành bỗng nhiên ghen tị. “Em còn có vợ chưa cưới đúng không?”

“Nói rõ rồi.” Cố Cảnh Ngôn nói lắp, căng thẳng dập tàn thuốc, “Mấy ngày nữa sẽ phát thông báo đến quan hệ xã hội.”

“Có phiền phức gì không? Có ảnh hưởng đến công ty của em không?”

Cố Cảnh Ngôn bây giờ có đánh chết cũng không dám nói một nguyên nhân khác của vụ đính hôn này, lúc trước cậu nhìn thấy Chu Phi ôm Lâm Hành nên cũng thấy quyệt vọng với phần tình cảm này, đúng lúc nhà họ Lưu muốn kết thông gia, nên cậu liền biết thời biết thế.

Bây giờ nếu như Lâm Hành biết, chắc cậu sẽ bị Lâm Hành hành tới chết luôn.

“Không ——” Cố Cảnh Ngôn lựa lời, “Em cũng đâu phải đồ vô dụng, em sẽ giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, anh không cần lo lắng.”

Lâm Hành còn nhìn cậu chằm chằm, Cố Cảnh Ngôn hơi chột dạ, “Nói chuyện chính đi, em đã gọi người bên tổ hạng mục tới đây, họ sẽ trực tiếp bàn bạc với anh.”

“Được.”

“Anh mau đá mấy thằng sâu mọt như vậy ra khỏi đây đi.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Truy cứu trách nhiệm hình sự của Trần Phi Vũ, cho dù cậu ta có chạy đến đâu đi nữa. Bây giờ anh mà không kiện ngay, thì sẽ đứng không nổi trong cái công ty này.”

Bàn về năng lực quản lý, Lâm Hành không bằng được một phần trăm của Cố Cảnh Ngôn, Lâm Hành rất phục cậu.

Lâm Hành dập tắt thuốc dựa trên ghế sa lon, “Anh biết rồi.”

“Nói thật nha, do anh lương thiện quá thôi, nếu như người của em mà xảy ra chuyện như vậy, em có thể gϊếŧ chết cả nhà hắn.”

Lâm Hành nhìn Cố Cảnh Ngôn, cười ra tiếng, “Ác thế cơ á?” Cố Cảnh Ngôn nói cười vậy chứ đã dẹp loạn ông cha với hai thằng anh trai rồi, “Sau này sẽ học tập em.”

Cố Cảnh Ngôn tiếp xúc đến ánh mắt Lâm Hành, nhớ ra người đối diện không đơn thuần là Lâm tổng, mà còn là bạn trai cậu, mặt nóng lên, “Có phải em hơi quá đáng không?”

“Không có, vừa vặn.” Trải qua một lần trọng sinh, Lâm Hành đối những việc này đã phai nhạt rất nhiều, “Mấy ngày nay nếu em có thời gian thì cùng anh đến thăm Chu Phi đi.”

“Được.”

“Em không hỏi Chu Phi làm sao à?”

“Em biết.”

“Em biết hết mọi chuyện rồi anh cũng sẽ không đi hỏi người khác.” Lâm Hành tiếp tục xem tài kiệu họp, tất cả nội dung cộng lại cũng chỉ có hai chữ, thảo phạt, “Chu Khải Sinh còn sống không?”

“Còn sống, nhưng chẳng còn cách thần chết bao xa nữa đâu.”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Xuất huyết não, bây giờ chỉ thiếu một hơi nữa thôi.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Triệu Mộ nói bọn họ đều không về được, không phải là gạt Chu Khải Sinh đâu.”

Vậy là biết rồi ha, chỉ có anh Lâm với em Cố là được về thôi, còn Chu Khải Sinh xuất huyết não sắp chết là chắc do tạo nghiệp quá nên bị nghiệp quật :))))))
« Chương TrướcChương Tiếp »