Giản Lộc bị coi thường được hai năm, bị người ta “chơi” đến có thai mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này như thuốc phiện dưới lớp đường mật, là tội lỗi mà cậu trót phạm phải, là sự trừng phạt lớn nhất mà Lục Lâm dành cho bản thân cậu.
“Ha ha ha.” Cậu đối mặt với cái nắng như thiêu đốt, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường, mỉm cười với hàm răng trắng bóng.
Ông trời cho cậu một cơ hội làm lại, cậu sẽ không dẫm vào vết xe đổ đó nữa. Từ nay, anh và Bách Khê cứ khoe tình cảm đi, tôi sẽ trở về Cantatar ngày nhớ đêm mong, hẹn không gặp lại.
“Vừa què vừa điên." Thiếu niên kia đuổi theo ra khỏi bệnh viện, nhìn người đàn ông giàn giụa nước mắt trên mặt đất. Lông mày cậu ta nhíu nhẹ, chăm chú nhìn thật lâu rồi đưa ra đánh giá, sau đó lộ ra biểu cảm chán ghét như là nghi ngờ, không muốn nán lại thêm một giây mà đi.
Để lại người đàn ông cường tráng trên mặt đất, vẫn ngốc nghếch, mỉm cười như cũ.
…
Đó là ngày thứ mười mà Giản Lộc bị mắc kẹt trong trung tâm Thiên Hà, nợ nần chồng chất.
Những năm gần đây liên bang quản lý nhân khẩu càng ngày càng nghiêm ngặt. Giản Lộc không có giấy chứng nhận cư trú không lên được tinh thuyền về nhà, nên đến chợ ngầm để đặt mua một giấy chứng nhận giả. Giản Lộc so ba nhà với nhau, rẻ nhất cũng phải mười vạn tinh tệ, tiền lương trung bình một vạn một tháng ở trung tâm Thiên Hà có vẻ cực kỳ đắt đỏ.
Vé tàu cũng phải hai vạn tinh tệ, nợ đè nặng gánh, Giản Lộc khẽ cắn môi làm giấy chứng nhận giả, trả góp từng kỳ. Cộng thêm tiền lãi và tiền vé tàu, cậu phải kiếm một trăm năm mươi ngàn mới có thể trở lại Cantatar.
Sống lại một đời, lần đầu tiên Giản Lộc trải qua cuộc khủng hoảng tài sản nghiêm trọng như vậy nên cậu đành phải nhanh chóng đi tìm việc làm, trở thành một công nhân bốc vác trong xã hội.
Khi còn nhỏ, lúc cậu gặp phải sự cố khiến chân bị tật, đi lại hơi khập khiễng, tìm việc làm rất khó khăn. Cậu tìm năm ngày mới gặp được một chủ cửa hàng hoa tốt bụng đã thuê cậu làm người bán hoa, tiền lương 6000 một tháng, là mức lương tối thiểu do chính phủ liên bang quy định.
Giản Lộc rất hài lòng, cậu thuê phòng đơn rẻ nhất dưới tầng hầm. Mỗi ngày ăn đồ ăn rẻ nhất, nếu không phát sinh thêm chi phí, một tháng cậu có thể tiết kiệm được 5000 tinh tệ, hơn hai năm một xíu là có thể trở về.
Hai năm... Nói thì là một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, chịu đựng một chút là trôi qua ngay lập tức thôi. Dù sao hai năm gian khổ nhất cậu cũng đã chịu đựng vượt qua, không phải sao?
Cuộc sống sẽ tốt lên từng ngày.
Tâm trạng của cậu thả lỏng, nhẹ nhàng ngâm nga một khúc nhạc, mang đoá hoa tường vi trắng xinh đẹp hôm nay cất vào trong hộp thư nhỏ.
Học viện quý tộc Arid có phong cách cổ kính, học sinh ở đó đều thuộc tầng lớp thượng lưu, vẫn noi theo truyền thống quý tộc mấy ngàn năm trước, họ sẽ cài một bông hoa trên ngực ở những nơi quan trọng. Mà cửa hàng bán hoa của Giản Lộc tiếp nhận cung ứng hoa tươi của trường học, Giản Lộc cần trước sáu giờ sáng mỗi ngày bỏ hoa tươi vào từng hộp thư trước ký túc xá học sinh, căn cứ vào lời chú thích trên màn hình, bỏ loại hoa tươi tương ứng vào, rồi cung cấp cho học sinh bên trong sử dụng.
Chủ nhân hộp thư này chắc là cực kỳ thích hoa tường vi trắng, loại hoa mà người này yêu cầu suốt năm ngày qua chưa từng thay đổi.
Cậu nhớ tới vườn hoa chính của nhà họ Lục, hoa tường vi được trồng đầy vườn của Bạch Hải Hải. Nó cùng màu với những bông hoa tang lễ bày trong nghĩa trang, vừa lộng lẫy vừa héo úa.
Cậu lắc lắc đầu, quăng những hồi ức không nên có đó ra ngoài đầu. Ngón tay không cẩn thận chạm đến màn hình hiển thị, màn hình hiển thị treo trên hộp thư chuyển sang một giao diện khác.
Trên giao diện hiển thị tư liệu cơ bản của chủ ký túc xá, bên trái rõ ràng là ảnh chứng minh thư nền trắng, bên phải đặt các loại tin tức như tuổi tác giới tính.
Họ tên: Lục Gia An.
Giới tính: Nam Alpha.
Tuổi: 18 năm.
Thiếu niên trong ảnh có màu da trắng lạnh, vẻ ngoài thanh tú, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt hoa đào đáng lẽ phải vô cùng quyến rũ lại trông u ám và xa cách.
Tràng hoa rơi xuống đất, Giản Lộc nhìn chằm chằm màn hình, đồng tử nhanh chóng co rút lại.
Vẻ ngoài của cậu thiếu niên này tương tự Lục Lâm khoảng bảy phần, cộng với tên và tuổi nữa thì… Nếu Giản Lộc không muốn tiếp nhận, cũng phải thừa nhận, đứa con năm đó bị bỏ lại bây giờ đang cách mình một bức tường.
Cậu trốn tránh, dời ánh mắt đi, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống. Cậu muốn nhặt những bông hoa vương vãi trên mặt đất, lại phát hiện hai tay run rẩy kịch liệt, giống như bệnh nhân Parkinson giai đoạn cuối, đồ vật trong tay nhặt lên lại rơi xuống.
Cậu gấp đến độ toát đầy mồ hôi, chỉ muốn rời đi thôi. Cậu có dự cảm rằng cánh cửa này chính là hộp Pandora, một khi mở ra, bản thân cậu sẽ trở lại địa ngục lần nữa.
“Cót két.”
Chiếc hộp bị ác ma bên trong đẩy ra, Giản Lộc nhìn thấy đôi chân thẳng tắp thon dài của ác ma.
"Cậu uống say như chết, còn muốn tôi dọn bãi chiến trường, tôi là người hầu của cậu đấy à?"
Giọng nói của ác ma tràn ngập sự mất kiên nhẫn, ở trong lỗ tai Giản Lộc lại giống như chim sơn ca trong vườn hoa hồng, êm tai đến cực điểm.
Mấy trăm triệu năm mã hóa gen gợi lên tình yêu lâu đời nhất trong cơ thể cậu. Đứa con ấy… Cho dù đến từ địa ngục, cũng là con trai đáng thương, đáng yêu của cậu.
Cậu không thể tự chủ ngẩng đầu nhìn thiếu niên, chỉ liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi cũng được.
Cậu không biết trong thần thoại cổ xưa có một con rắn độc ác quỷ, chỉ cần nhìn ả một cái thôi cũng có thể khiến một người phải chết trước khi kịp phản ứng.
Thiếu niên chú ý tới ánh mắt, cầm di động liếc cậu một cái, giống như đang nhìn một con chó hoang bên đường, vô cảm rồi vội vàng quay bước bỏ đi.
Đôi giày da màu nâu đen đắt tiền giẫm lên tường vi một cách không cảm xúc, tường vi bị giẫm nát, cánh hoa vương vãi, rơi lả tả, bừa bãi trên mặt đất.
Giản Lộc ngạc nhiên nhìn chằm chằm xác hoa tường vi, ánh mắt của Lục Gia An thoáng hiện trong đầu.
Ánh mắt khinh bỉ, coi thường, giống hệt Lục Lâm.
Mang theo một chút thiếu sức sống và buồn chán, ánh mắt mỏi mệt đến cực điểm như vậy lại xuất hiện trên người một thiếu niên chỉ mới 18 tuổi.
Giản Lộc nâng những cánh hoa tường vi rách nát lên, giống như nâng trái tim rách nát của cậu lên, vùi mặt vào lòng mà khóc thương.
Lạy Chúa, nếu tội lỗi con thật sự không thể tha thứ, xin hãy trừng phạt một mình con thôi.