Chương 2: “Tôi là người thuê trọ tầng trên, Lâm Yến.”

EDIT: Lemonie | BETA: Lemonie

“Cậu là ai? Muốn làm gì?” Thời Chu Chu cả người đề phòng, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô gái đứng trước mặt.

Tay thiếu nữ lăm lăm chiếc điện thoại di động, bộ dáng như thể sẽ ấn ngay chuỗi số 110 bất cứ lúc nào.

“Tôi là ——” Thời Yên không cam lòng, tâm tư ngo ngoe rục rịch muốn thốt lên 2 tiếng “mẹ con”, ai, nhưng chẳng có bất ngờ gì xảy ra, cô bất đắc dĩ tiếp tục thành người câm.

Cuối cùng Thời Yên đành từ bỏ, đầu óc nhảy số cực nhanh bịa ra một lý do: “Tôi là học sinh mới chuyển đến lớp, hiệu trưởng yêu cầu tôi đến gặp cậu làm quen.”

Lời này nói ra tuy có chút gượng ép, nhưng bây giờ đây cô không tìm nổi lý do chính đáng hơn được nữa.

Nhưng dù cho có giả trân đến đâu thì vẫn tốt hơn bị con gái coi như tên trộm lẻn vào nhà đi?

Làm cô ngoài ý muốn chính là, Chu Chu không tiếp tục truy hỏi, mà giống như rất dễ dàng tin lời cô nói.

Con bé chỉ lãnh đạm phun thêm một câu: “Cậu vào bằng cách nào?”

Thời Yên: “……”

Ừm….

Cái này……

Cô chỉ có thể tiếp tục ảo não, căng da đầu nói dối: “Cửa không đóng chặt.”

Thời Chu Chu gương mặt vẫn như cũ, vô biểu tình.

Từ sau khi mẹ qua đời, cả người cô đều mơ mơ hồ hồ, như dạo bước trên mây, làm bất kể việc gì đều mắc lỗi.

Cửa chưa đóng kỹ cũng không phải không thể xảy ra.

Nhìn thiếu nữ đứng ở bậc thềm không có ý định rời đi, Thời Chu Chu hạ lệnh đuổi khách: “Còn có việc?”

Thời Yên đương nhiên không muốn rời bước.

Đi mất rồi đêm đến cô ngủ ở đâu đây?

Trên người một xu tiền cũng chẳng có, muốn thân xác vất vưởng nơi đầu đường xó chợ hay sao???

Trực giác cùng lý trí mách bảo, cô phải tận lực nghĩ cách sinh sống trong ngôi nhà của chính mình, hoặc là tự kiếm tiền mà giải quyết vấn đề ăn ở.

“Ừm…” Thời Yên cẩn thận hỏi: “Tôi nghe nói cậu cho thuê nhà, giờ tôi vẫn chưa tìm được nơi ở, không biết có thể hay không cho tôi thuê một phòng…miễn phí…”

Thời Yên 41 tuổi, có cô con gái Thời Chu Chu năm nay 17 tuổi.

Có một công ty thiết kế trang phục lập ra cùng người bạn chí cốt, đồng thời có hai căn nhà với hai căn phòng cho thuê.

Ai…

Căn hộ hai tầng này vốn là nhà riêng, nhưng tầng bên trên cũng đã ký hợp đồng cho thuê cách đây không lâu.

Cho nên, muốn thuê nhà miễn phí, khẳng định không được.

Trong lòng cô biết rõ ràng.

Nói ra chính là nghĩ có thể sống ở đây.

Thời Yên hỏi xong không đợi Thời Chu Chu mở miệng, tiếp tục châm thêm lửa: “Đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi tên Thạch Yên.”

Thời Chu Chu luôn tỏ vẻ vô cảm từ khi Thời Yên xuất hiện, một khắc nghe đến câu kia, biểu tình đột nhiên buông lỏng một chút.

“Thời Yên?” Cô lẩm bẩm lặp lại, thần sắc bi ai.

Hoá ra lại giống hệt tên của mẹ.

Thời Yên nhìn con gái thương tâm khổ sở, đau lòng đến muốn mạng, không tự giác mà bước về phía trước, tiếng nói vốn ngọt thanh lại càng thêm mềm mại: “Chu Chu……”

Thời Chu Chu nghe được cô gọi “Chu Chu”, không biết vì sao cảm giác giống như mẹ đang gọi chính mình.

Đôi mắt ngừng chớp, thẳng tắp nhìn vào thiếu nữ đang tới gần, hốc mắt cô gái thoáng chốc mờ mịt tầng hơi nước.

Tầm mắt mông lung, con bé thấy Thạch Yên trước mắt mặc tây trang phẳng phiu, thân thể cách mình ngày càng gần, phảng phất như thấy bóng dáng mẹ.

Lúc mẹ còn trên đời, hầu như một năm bốn mùa đều ăn bận tây trang, tủ quần áo quanh đi quẩn lại đủ mọi kiểu dáng kết hợp.

Thời Chu Chu nhẹ hít vào một cái, giọt lệ cũng theo đó mà rơi xuống, tầm nhìn bỗng trở nên rõ ràng. Cô gái quay đầu sang một bên, đưa mu bàn tay lau nước mắt, thoáng chốc biểu tình đã khôi phục như ban đầu, vô cùng lãnh đạm.

“Nhà tôi không cho thuê mà không thu phí.”

Thanh âm Thời Chu Chu so với vừa rồi mềm nhẹ đi vài phần, cũng không mang tính đề phòng như vậy nữa.

Tuy rằng biết trước khả năng này, trong lòng Thời Yên vẫn lộp bộp một tiếng.

Con gái không thu lưu, đêm nay cô thật sự sẽ phải ăn ngủ đầu đường……

Đúng lúc này, Thời Yên đột nhiên nghe thấy Thời Chu Chu lẩm bẩm: “Ừm, nhưng nếu cậu tạm thời không còn chỗ nào khác để đi, trước tiên có thể ở lại đây.”

Đôi mắt Thời Yên thoáng chốc sáng ngời, “Thật sao?!”

Thời Chu Chu gật gật đầu, không đợi cô nói lời cảm ơn, con bé lại có điểm thấp thỏm mở miệng: “Thế nhưng mẹ tôi vừa qua đời không lâu, nếu cậu để ý……”

“Không ngại không ngại,” Thời Yên liên tục xua tay, kích động tới mức không nhận ra ngữ khí mình hơi gấp gáp, chỉ có thể vội vàng bổ sung: “Cậu đừng quá khổ sở, xin hãy nén bi thương.”

Thời Yên trong lòng lại đang tự lên tiếng: Khuê nữ, mẹ con sống lại rồi, đang đứng ngay trước mặt con đây!

“A……”

Cô khẽ cắn môi, rốt cuộc cũng chật vật phun ra bậc xưng hô: “Dì ấy…Dì ấy khẳng định không muốn nhìn cậu thương tâm thống khổ như lúc này.”

Ha hả, thật tự hào, tôi gọi chính bản thân tôi là dì:)

Thời Chu Chu chẳng nói gì thêm, xoay người bước vào phòng khách.

Thời Yên đi phía sau, vừa đi vừa đánh giá.

Căn nhà vẫn như vậy, vẫn giống lúc xưa, thậm chí so với ngày trước còn trông sạch sẽ, ngăn nắp hơn.

Bình thường Chu Chu có thói quen cởϊ áσ khoác rồi trực tiếp ném lên sofa. Cô thấy một lần liền nhắc nhở một lần, rõ ràng có giá móc quần áo lại cứ một hai một phải vứt bừa bãi, nhưng khổ nỗi Chu Chu chính là bé cá vàng có trí nhớ ngắn hạn, lời cô nói chẳng nhớ được bao lâu.

Hiện tại, áo khoác của con bé quy quy củ củ mà treo trên giá áo, sofa chỉ có đúng ba chiếc gối ôm ở vị trí nó nên ở, mọi thứ bày biện đến đàng hoàng chỉnh tề.

Ấm đun trên bàn trà bên kia thường cạn nước.

Bởi vì Chu Chu sau khi rót nước thường xuyên đặt ấm tới bên cạnh, không bao giờ cất về lại khay, hơn nữa cũng chẳng biết đun thêm nước, nếu thấy không còn lập tức mở tủ lạnh tìm đồ uống khác.

Cô nhắc qua vô số lần.

Không nghe.

Nhưng bây giờ ấm đun này lại nghiêm chỉnh đặt trên khay, bên trong tràn đầy nước.

Cốc đôi in hoa của hai mẹ con cũng được úp ngược vào khay.

Trừ cái này ra, mặt bàn trước kia thường lộn xộn, lúc nào cũng phủ kín giấy gói cùng đống đồ ăn vặt của Chu Chu, bây giờ đây lại sạch sẽ bóng loáng, một chút cũng không bừa bộn.

Ban công trơ lại dãy móc treo trống trơn, quần áo phơi khô không biết được Chu Chu cất vào tự bao giờ.

Thời Yên nhớ rõ ràng câu yêu nhất mà cô hay nói với con gái: “Thời Chu Chu! Quần áo giặt sạch treo trên kia được bao lâu rồi? Sao con không thể động tay động chân một chút thu quần áo vào hả? Mỗi ngày mẹ làm việc bận rộn như vậy, tăng ca về đến nhà lại phải giúp con dọn dẹp nữa?!”

Còn có rất nhiều chuyện sinh hoạt bé như hạt mè, đếm cũng đếm không hết.

Sau, cô cũng lười nhắc nhở Thời Chu Chu, công việc mệt mỏi dường như rút hết đi sinh lực, cô không còn sức cùng con gái tốn nước bọt vì những việc vặt vãnh.

Về đến nhà nếu nhìn thấy thì mới đi dọn, có đôi khi cô còn không thèm thu gom mà trực tiếp để nó bừa bộn dưới đất.

Thoạt nhìn vẫn bình thường như ngày xưa cũ.

Nhưng thật ra rất nhiều chi tiết nhỏ bé, rất nhiều thói quen đã in đậm vào cuộc sống, tất cả đều đang thay đổi.

Hai mắt Thời Yên bỗng nóng rực.

Cô ngồi vào sô pha, Thời Chu Chu rót cho cô ly nước bưng lại đây.

Thời Yên cầm chắc chiếc cốc sứ, trong lòng ngũ vị tạp trần (*).

(*) cảm xúc lẫn lộn.

Trước khi cô tái sinh, hai mẹ con giống như sống sai múi giờ, tuy rằng sinh hoạt chung dưới một mái hiên, nhưng lại chẳng có quá nhiều giao tiếp.

Càng đừng nói Chu Chu sẽ giống như lúc này, sẽ rót ly nước cho cô uống.

Một ngày bình thường hẳn sẽ là ——

Đêm hôm khuya khoắt.

Ngày mai Thời Chu Chu còn có tiết học, con bé đã sớm lăn ra ngủ say sưa. Tận lúc ấy cô mới kéo lê thân mình về đến nhà, vội vội vàng vàng tắm rửa qua loa, ngả người ra liền ngủ mất.

Trời còn chưa tỏ đã lục tục thức dậy, đơn giản nấu một bữa sáng, uống vài ngụm nước. Thời điểm ra khỏi nhà đến công ty cũng là khi Chu Chu vừa mới rời giường.

Hai người đại đa số thời gian đều chỉ có thể gặp mặt vào sáng sớm, ngẫu nhiên vài hôm đến nửa bóng người cũng chẳng thấy được.

Cơ hồ mỗi buổi sáng đều sẽ lặp lại cảnh tượng như này ——

Chu Chu từ phòng ngủ bước ra, nhìn thấy cô lập tức tiến tới chào, Thời Yên gật đầu một chút, sau đó nói với con bé: “Mẹ đi trước.”

Nhiều khi lại thêm một câu: “Cơm chiều tự mình giải quyết, không cần chờ mẹ.”



Thời Yên đương lúc xuất thần bỗng nghe được giọng nói con gái: “Chuyện cậu ở nhà tôi, không cần tiết lộ cho các bạn học khác.”

Thời Yên khó hiểu, bối rối nghi vấn: “Vì sao?”

Thời Chu Chu rũ mắt, đôi tay đang đặt trên đùi đan vào nhau.

Hàng mi dài che khuất cảm xúc trong con ngươi, thiếu nữ không nói nguyên nhân, chỉ đơn giản kiên trì: “Đừng.”

Thời Yên mơ màng, có chút nghĩ không thông.

Chẳng phải chỉ sống chung một chỗ thôi sao? Cũng không phải cô nam quả nữ, có cái gì không thể tiết lộ?

Cô kỳ thật rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại sợ con bé phun ra một câu “Nói nữa đừng mong trụ lại”, đành cúi đầu thỏa hiệp.

Tuy rằng đáp ứng cô ở lại, nhưng với Thời Chu Chu, cô cùng lắm cũng chỉ là một người đồng học.

Không có nghĩa vụ bắt con bé cung cấp ăn ở miễn phí.

Nhưng mà…Thời Yên thật sự không có tiền.

Cô lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu từ trong túi, thở hắt ra, trên mặt mang theo nét ngượng ngùng mà cất tiếng: “Chu Chu, có chuyện…có chuyện tôi cần nói cho cậu……”

Thời Chu Chu quay đầu nhìn.

“Tôi……” Thời Yên cắn cắn môi, cuối cùng mặc kệ, mặt dày nói ra: “Tôi không có tiền……”

Cô sợ Thời Chu Chu lạnh nhạt đuổi mình đi, bắt đầu phát huy sức tưởng tượng kể lại chuyện xưa: “Trên đường tới Bắc Thành tôi bị người ta trộm mất hành lý, bao nhiêu va li chỉ dư lại mỗi một trang giấy chứng nhận trong tay.”

Quần áo cùng chiếc ví trên người Thời Yên vẫn y như ngày xảy ra tai nạn.

Nhưng bởi vì cô có quá nhiều bộ tây trang màu đen mà còn cùng loại, túi xách ví tiền cũng chỉ là nhãn hàng rất đại chúng. Hơn nữa ngày ấy, sáng sớm, thời điểm Thời Chu Chu còn chưa tỉnh ngủ, Thời Yên đã ra cửa đi làm, cho nên con bé cũng không bởi vì hai điểm trùng hợp này mà liên hệ với người mẹ.

Thời Yên nói xong tự giác lấy sổ hộ khẩu và tấm CMND, toàn bộ nhét qua cho Thời Chu Chu.

“Đây là tất cả những gì thuộc về tôi, cậu cầm nhé.”

“Tôi đảm bảo sẽ nghĩ cách kiếm tiền trả cho cậu.”

Thời Chu Chu có chút hụt hẫng nhìn đồ vật trong tay.

Hoá ra là Thạch này (石), là Yên này (嫣).

Chu Chu con bé chấp nhận cho cô vào ở chung, cũng không nghĩ muốn thu tiền.

Chỉ vì, tên của vị đồng học này thoáng nghe qua thật giống tên của mẹ.

Chỉ vì, đôi khi nhìn Thời Yên đứng sừng sững trước mặt, thiếu nữ sẽ bất giác nhớ đến mẹ, mặc dù cô không biết có chỗ nào tương đồng, nhưng chính là khiến Chu Chu nghĩ đến bà ấy.

Thời Chu Chu đương nhiên không muốn cầm chứng minh thư của người ta.

Cũng chẳng dùng vào việc gì.

Cô trả lại đồ, “Cậu cất đi.”

Thời Yên hơi hoảng hốt, câu tiếp theo sẽ không phải là “Cậu đi mau.” đi?

Kết quả cô lại nghe Thời Chu Chu cất giọng: “Người nhà cậu đâu?”

Nhiều ngày qua cô tư duy hơi chậm chạp, lúc này mới suy xét đến một vấn đề: Con gái trong nhà chuyển trường đến nơi khác mà gia đình vẫn chưa dàn xếp ổn định?

Thời Yên đành đâm lao phải theo lao: “Người thân không đi theo, chỉ có một mình tôi.”

“Vốn dĩ còn có một người chị, muốn tôi chuyển đến Bắc Thành đi học cũng là di nguyện của chị ấy. Tôi mang theo toàn bộ gia sản đến đây, ai ngờ hành lý đều bị người xấu cuỗm đi mất…”

Vì muốn lời mình nói thêm đáng tin, Thời Yên nỗ lực thể hiện một biểu tình buồn bã, sau đó tiếp tục giải thích những khúc mắc không hợp lý: “Bộ tây trang cùng đôi giày cao gót là hai món đồ chị tôi trân quý nhất, tôi chỉ tuỳ hứng mặc chúng lên người, may sao không đến mức đánh mất.”

Thời Chu Chu: “……”

Nghe qua cũng thật đáng thương.

Nhưng cô không giỏi ăn nói, sẽ không mở miệng an ủi người khác.

Cuối cùng, cô lại rút cuốn sổ hộ khẩu từ trong tay Thời Yên.

“Chứng minh thư tự cậu cầm, để quyển sổ này ở đây là được.”

Thời Yên nhấc mi, đôi mắt sáng lấp lánh như sao đêm: “Cậu đồng ý cho tôi ở lại?”

Thời Chu Chu gật đầu một cái, đột nhiên bị Thời Yên nhào đến, dùng sức ôm lấy.

“Cảm ơn!”

Ngữ điệu cô gái nhiễm vẻ ngạc nhiên cùng vui sướиɠ.

Trong lòng Thời Yên rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cực hình cuối cùng cũng vượt qua!

Mà Thời Chu Chu lại nhất thời hoảng hốt, thân thể cứng đờ.

Rất lâu rồi cô chẳng giao du với bạn bè, càng không tính đến có người nhiệt tình như thế đem cô khảm vào l*иg ngực.

Bị thiếu nữ mới gặp được mấy phút ôm chầm đến gắt gao, Thời Chu Chu có chút không thích ứng kịp.

Nhưng cũng không đẩy ra.

“Chu Chu,” Thời Yên gọi tên con gái, cô dừng một chút, âm thanh hơi nghẹn ngào: “Cảm ơn.”

Thời Chu Chu không biết làm sao, dường như phảng phất nghe thấy tiếng mẹ gọi trìu mến.

Thiếu nữ đột nhiên muốn khóc.

Chốc lát lại nhấp nhấp môi, cật lực giấu phần cảm xúc kia xuống tận đáy lòng.

Ở khoảnh khắc hai mẹ con trầm mặc ôm lấy nhau, khi Thời Yên luyến tiếc chẳng muốn tách rời, chuông cửa bỗng vang lên.

Thời Yên lúc này mới buông Thời Chu Chu, đi theo con gái ra đến cửa.

Tâm lý cảnh giác của con bé cũng thật cao, trước khi mở cửa phải hỏi qua một lượt: “Ai vậy?”

Ngoài cửa truyền đến một giọng nam vô cùng êm tai:

“Xin chào, là chủ nhà sao?”

“Tôi là người thuê trọ tầng trên, Lâm Yến.”

“Hôm nay tới đây nhận chìa khóa.”