Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Tuổi 17, Ôm Anh Vào Lòng

Chương 9: Đêm Mưa Định Mệnh (tiếp)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù đã giành chiến thắng nhưng bản thân anh cũng bị thương không nhẹ. Hai bàn tay trầy xước, rướm máu, xương sườn bị đấm trúng đau nhức như muốn gãy.

Trong tình trạng này, chắc chắn anh không thể lái xe về nhà. Đêm khuya thanh vắng, trời lại mưa, xung quanh không có taxi, anh chỉ còn cách tập tễnh bước đi từ sàn đấu ngầm về khu phố cổ nơi anh đang thuê nhà.

Bản thân anh cũng không nhớ mình đã đi bao lâu, chỉ biết cứ thế bước đi, dựa vào trí nhớ để tìm đường về.

Cuối cùng, kiệt sức, anh ngã gục xuống đất, mặc cho nước mưa lạnh buốt xối xả, thấm đẫm cả người.

Thành phố xa lạ, con người xa lạ. Dòng người qua lại, không ai thèm liếc nhìn anh dù chỉ một cái.

Cho dù anh có chết trong đêm mưa gió bão bùng này, cũng sẽ chẳng ai hay biết.

...

Dọn dẹp nhà cửa xong, Lục Thanh Trúc ngồi bên giường, bôi thuốc vào vết thương trên lưng. Một tia chớp bất chợt lóe sáng ngoài cửa sổ khiến cậu khẽ rùng mình.

Cửa sổ phòng hé mở, làn gió se lạnh thổi tung tờ lịch treo trên tường.

Bỗng nhiên, Lục Thanh Trúc khựng người, như sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng mặc áo khoác, lao ra ngoài.

Bên ngoài trời đang mưa to, những tia chớp dữ dội xé toạc bầu trời đêm đen kịt.

Lục Thanh Trúc rất sợ những đêm mưa bão, bởi vì mẹ cậu, người phụ nữ đã yêu thương cậu suốt cuộc đời, đã qua đời vào một đêm mưa gió bão bùng như thế này.

Khi bà trút hơi thở cuối cùng, ngoài cửa sổ cũng có sấm chớp dữ dội. Từ đó về sau, cậu luôn né tránh những cơn giông bão.

Nhưng giờ phút này, cậu không còn quan tâm đến điều đó nữa.

Chạy băng qua những con phố tấp nập, nước mưa như trút nước, những ánh đèn đường lung linh phản chiếu trong vũng nước đọng, tạo thành một dải ngân hà bất tận.

Lục Thanh Trúc thở hổn hển, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.

Bầu trời đen kịt như muốn sụp đổ. Thế giới ảm đạm, xám xịt trong mắt cậu bỗng chốc bừng sáng trở lại, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khi cậu chạy qua những con phố náo nhiệt. Ánh đèn rực rỡ soi sáng sự điên cuồng và đau khổ trong mắt cậu, cũng soi rõ những giọt nước mắt long lanh.

Cậu không nên quên.

Kiếp trước, lần đầu tiên cậu gặp Lâm Cẩm Dương cũng là vào một đêm mưa tầm tã như thế này. Cậu che ô đi ngang qua con hẻm nhỏ cạnh trường học, một chàng trai đầy thương tích lướt qua, những ngón tay nhuốm máu.

Giờ nhớ lại, đó dường như là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, tuyệt vọng của anh, như một cái xác rỗng, lạc lõng bước đi trong màn mưa lạnh lẽo rồi lặng lẽ ra đi.

Khi đó, vì sợ hãi, cậu đã chọn cách im lặng, mặc cho chàng trai đầy thương tích biến mất trong màn mưa bụi.

Sau những ngày đó, Lâm Cẩm Dương không bao giờ nhắc lại với bất kỳ ai về những gì đã xảy ra vào đêm mưa đó. Đêm mưa tầm tã ấy dường như trở thành quá khứ mà anh ta vĩnh viễn không muốn đυ.ng đến, và sau đêm mưa ấy, anh ta hoàn toàn thay đổi, buông thả bản thân sa ngã và mục nát.

Anh không còn chú tâm vào việc học tập, đánh nhau, trốn học trở thành chuyện thường ngày, thành tích vốn dĩ luôn đứng đầu lớp cũng tụt dốc không phanh.

Anh trở thành cái gai trong mắt tất cả giáo viên, những người từng vây quanh, muốn kết bạn với anh cũng lần lượt xa lánh, thậm chí còn có tin đồn anh tụ tập với đám xã hội đen bên ngoài gây chuyện rồi gϊếŧ người.

Lục Thanh Trúc âm thầm đi theo sau Lâm Cẩm Dương, lặng lẽ nhìn anh, nhìn đôi mắt rực lửa ngày nào dần trở nên u ám, trống rỗng, cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lùng, tàn nhẫn, chìm nghỉm trong làn khói thuốc, hóa thành tảng băng không bao giờ tan chảy.

Không ai biết khi đó cậu hối hận đến nhường nào. Cậu đã từng mất đi người mẹ của mình vào một đêm mưa bão, và bây giờ, vì sự nhút nhát và do dự của bản thân mà cậu đã đánh mất chàng trai sẵn sàng dành cho cậu hơi ấm cuộc đời.

Nếu có thể, cậu muốn được quay trở lại đêm mưa hôm đó, nắm lấy tay chàng trai trước khi anh lướt qua cậu, nói với anh rằng dù cả thế giới này có bỏ rơi anh, cậu vẫn sẽ đứng bên cạnh anh, che chở cho anh.

Cậu muốn tự tay mổ ngực mình, moi trái tim rướm máu, chỉ vào cái tên được khắc ghi bằng lưỡi dao sắc bén, rồi lành lại thành sẹo, nói với anh:

"Nhìn này, đã từng có người khắc tên anh vào tim, yêu anh say đắm, bất chấp tất cả."

"Mỗi nhịp đập của trái tim này, mỗi dòng máu chảy trong cơ thể này, đều chỉ gọi tên anh mà thôi."
« Chương TrướcChương Tiếp »