Họ trở về lớp học vừa lúc chuông reo.
Lục Thanh Trúc vội vàng trả lại áo khoác cho Lâm Cẩm Dương trước khi thầy giáo bước vào, sau đó cậu quay người, khẽ đưa tay lên áp vào gò má nóng bừng.
Lực tay của Lâm Cẩm Dương rất nhẹ nhàng khi chạm vào má cậu. Nếu không phải vì những vết sẹo cũ và vết chai sần trên những ngón tay thon dài kia, sẽ chẳng ai có thể đoán được đây là bàn tay của một võ sĩ quyền anh.
Mọi người đều nói Lâm Cẩm Dương lạnh lùng và hung dữ, nhưng chỉ có Lục Thanh Trúc biết, chàng trai ấy dịu dàng hơn bất kỳ ai.
Sau bữa ăn, mối quan hệ giữa hai người đã dịu đi phần nào. Mặc dù họ vẫn không nói chuyện nhiều, nhưng ít nhất sự lúng túng và gượng gạo trước đó đã biến mất.
Kết thúc một ngày học tập như thường lệ, Lâm Cẩm Dương nhìn ánh đèn sáng lên từ căn phòng đối diện, định bụng lát nữa sẽ ném một viên kẹo sang để Lục Thanh Trúc mở cửa sổ nói chuyện.
Tuy nhiên...
"Ring Ring Ring -" Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lâm Cẩm Dương nhấc chiếc điện thoại trên bàn lên, màn hình sáng lên hiển thị một số điện thoại lạ. Là bạn thân của anh ở Đế Đô.
Kể từ khi rời Đế Đô, anh hiếm khi liên lạc với những người bạn cũ. Những người bạn từng tiếp cận anh vì gia thế đã không còn liên lạc nữa, chỉ còn lại vài người bạn thân từ nhỏ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm.
"Sao thế? Hôm nay cậu rảnh rỗi thế, không đi chơi với các cô người mẫu xinh đẹp mà lại gọi điện thoại tâm sự với tôi à?", Lâm Cẩm Dương lên tiếng trêu chọc.
"Đừng có giỡn nữa, Lâm Cẩm Dương." Giọng nói đầu dây bên kia im lặng một lúc, "Tôi gọi cho cậu là có chuyện nghiêm túc. Nhớ là phải giữ bình tĩnh sau khi nghe tôi nói đấy."
Nhận ra sự bất thường trong giọng điệu của đối phương, nụ cười trên môi Lâm Cẩm Dương từ từ biến mất, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.
"Ý cậu là gì, Bùi Tịch Xuyên?"
"Lâm Cẩm Dương, bố cậu tái hôn rồi."
Một sự im lặng chết chóc bao trùm.
Lâm Cẩm Dương đấm mạnh vào bức tường, một tiếng động nặng nề vang lên, máu đỏ tươi theo vết thương rách toác trên tay anh nhỏ xuống.
"Bùi Tịch Xuyên, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào."
"Cậu nghĩ tôi là ai chứ, tôi không rảnh rỗi đến mức lấy chuyện này ra để đùa với cậu đâu."
"Bố cậu đã ấn định ngày cưới rồi, là vào tháng sau. Bố tôi vừa nhận được thiệp mời hôm nay ..."
"Bùi Tịch Xuyên, ông ta không phải bố tôi!" Lâm Cẩm Dương gằn giọng, cơn giận dữ như muốn thiêu đốt anh.
"Xương cốt của mẹ tôi còn chưa lạnh, ông ta đã vội vàng muốn cưới vợ mới vào cửa, thảo nào lại vội vàng đuổi tôi đến Giang Nam thế, hóa ra là sợ tôi phá hỏng chuyện tốt của ông ta."
"Vậy bây giờ cậu định làm gì?", Bùi Tịch Xuyên hỏi.
"Tôi có thể làm gì được chứ?" Anh cười nhạt, trong mắt ánh lên tia tàn nhẫn, "Ông ta muốn cưới thì cứ cưới, liên quan gì đến tôi? Tôi đã rời khỏi cái nhà đó rồi."
"Lâm Cẩm Dương! Ý cậu là gì? Cậu định bỏ qua như vậy sao! Mọi thứ trong cái nhà đó vốn dĩ thuộc về cậu! Cậu mang họ Lâm chứ không phải họ Từ, sao cậu có thể để yên cho ông ta cướp đi mọi thứ mà mẹ cậu để lại hả?"
"Bùi Tịch Xuyên, từ khi mẹ tôi bóp cổ tôi, muốn gϊếŧ chết tôi, tôi đã là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ rồi." Lâm Cẩm Dương lạnh lùng cắt ngang, giọng nói lạnh lẽo như băng giá.
"Vì vậy, đừng bao giờ nhắc đến bọn họ với tôi nữa. Ông ta cưới vợ hay chết đi chăng nữa, mọi thứ trong cái nhà đó không liên quan gì đến tôi, tôi vốn không cần và cũng chẳng thèm quan tâm đến ông ta - Từ Chính Quốc - muốn cho ai thì cho, tôi không có ý kiến."
"Vậy còn ông nội cậu thì sao? Cậu bỏ ông ấy lại Đế Đô một mình, để ông ấy ở cái tuổi thất thập cổ lai hy sống cô độc như vậy, ccạu thật sự nhẫn tâm sao?", Bùi Tịch Xuyên bức xúc.
"Ông ấy đã mất con gái rồi, bây giờ cậu còn muốn ông ấy mất luôn cả cháu trai sao? Cậu muốn bị người đời chỉ trích là đứa cháu bất hiếu sao?"