Lâm Cẩm Dương ngẩng đầu, nhìn người đối diện thật kỹ. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt trắng trẻo, thanh tú của cậu, tuy không phải kiểu đẹp xuất sắc, nhưng càng nhìn càng thấy dễ nhìn.
"Chỉ gọi mấy món này thôi à?" Lâm Cẩm Dương bỗng cảm thấy tâm trạng vui vẻ hẳn, ngay cả cách nói chuyện cũng thoải mái, tự nhiên hơn.
"Không ngờ khẩu vị của mày cũng giống tao, cứ nghĩ người miền Nam không ăn cay được."
Lục Thanh Trúc giật mình, nét mặt thoáng chút cứng đờ, bối rối.
Cậu quá hiểu rõ sở thích của Lâm Cẩm Dương, nên vừa cầm menu đã theo thói quen chọn ngay những món anh thích.
Quán lẩu làm ăn phát đạt, khách đông nên lên món rất nhanh, vừa gọi món xong, phục vụ đã bưng nồi lẩu ra.
Nhìn nồi lẩu trước mặt phủ đầy ớt và sa tế, Lục Thanh Trúc cảm thấy cổ họng hơi rát.
Thường ngày cậu ăn nhạt nên rất sợ cay, chỉ cần một chút ớt thôi cũng đủ khiến cậu ho sặc sụa. Vậy mà lúc nãy mải lo chọn món cho Lâm Cẩm Dương, cậu hoàn toàn quên mất bản thân không ăn được cay.
"Lâm, Lâm Cẩm Dương, chúng ta có thể ngồi chung bàn được không?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, tay Lục Thanh Trúc run lên, suýt chút nữa làm rơi muôi múc canh.
Lâm Cẩm Dương ngẩng đầu nhìn. Cô gái trước mặt mặc đồng phục trường Nhất Trung, chắc hẳn là học cùng trường với anh. "Cô là...?"
"Mình là lớp trưởng lớp 1, mình tên Tô Tịch." Cô gái mặc đồng phục nở nụ cười dịu dàng. "Nhân viên nói trong quán hết bàn trống, không biết mình và bạn mình có thể ngồi chung bàn với hai bạn được không?"
Lục Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn cô gái đang mỉm cười dịu dàng trước mặt.
Đúng như lời đồn, Tô Tịch sở hữu nhan sắc xinh đẹp, đôi mắt long lanh toát lên khí chất dịu dàng, thanh tao của con gái Giang Nam. Ngay cả giọng nói cũng trong trẻo, êm ái như tiếng chuông bạc, khiến người ta vừa nghe đã có thiện cảm.
Lục Thanh Trúc im lặng cúi đầu, tay không bị thương cầm muôi, chậm rãi vớt từng miếng thịt bò đã chín cho vào bát Lâm Cẩm Dương.
Cậu không thích Tô Tịch, thậm chí có thể nói là chán ghét.
Hay nói đúng hơn là hận.
Bởi vì kiếp trước, chính Tô Tịch là người được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Cha dượng vì muốn có được 50 vạn tệ tiền công đã lấy danh nghĩa khám sức khỏe cộng đồng, lừa cậu đến bệnh viện làm xét nghiệm, sau đó tự ý lấy thân phận người giám hộ ký giấy đồng ý phẫu thuật, đưa cậu lên bàn mổ.
Lúc đó, cậu còn ngây thơ nghĩ rằng cha dượng đã hồi tâm chuyển ý, không đánh đập cậu nữa, thậm chí còn ngày nào cũng mua đồ bổ cho cậu. Cho đến một ngày, cậu vô tình nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại giữa cha dượng và cha của Tô Tịch, lúc này cậu mới biết tất cả mọi chuyện đều là do tủy xương của cậu và Tô Tịch tương thích.
Họ muốn lấy mạng sống của cậu để đổi lấy mạng sống cho Tô Tịch.
Ghép tủy đối với người bình thường sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến sức khỏe, nhưng cậu thì khác.
Suốt nhiều năm liền bị suy dinh dưỡng, bạo hành gia đình cùng chứng trầm cảm ngày càng nghiêm trọng đã bào mòn cơ thể cậu. Bác sĩ nói rõ ràng rằng thể trạng hiện tại của cậu rất tệ, hoàn toàn không đủ điều kiện để trở thành người hiến tủy.
Cậu có thể sẽ tử vong ngay trên bàn mổ do tác dụng phụ sau phẫu thuật, nhiễm trùng do hệ miễn dịch suy yếu.
Thậm chí, cậu còn có khả năng không qua khỏi giai đoạn điều trị trước phẫu thuật.
Tất cả bệnh viện chính quy ở địa phương đều từ chối thực hiện ca ghép tủy không đạt tiêu chuẩn này. Vì vậy, nhà họ Tô đã tìm đến bác sĩ của một phòng khám tư nhân để tiến hành ca phẫu thuật.
Cậu đã nhiều lần tìm cách bỏ trốn nhưng đều bị bắt lại. Cha dượng trói cậu trên giường trong phòng ngủ, ép cậu hợp tác với bác sĩ để tiến hành điều trị trước khi ghép tủy.
Thuốc men phản ứng mạnh với cơ thể, khiến cậu nôn mửa, đau đầu triền miên, cuối cùng suy yếu đến mức không thể tự đứng dậy.
Cũng trong khoảng thời gian bị giam cầm đó, Lâm Cẩm Dương đã chết trong vụ hỏa hoạn kinh hoàng chấn động cả thành phố.