Chiếc cửa sổ đối diện đột ngột đóng sập lại.
Có lẽ do dùng quá sức, khung kính cũ kỹ va vào thành cửa sổ tạo nên một tiếng động lớn.
Lục Thanh Trúc đứng chôn chân tại chỗ, hai tay vẫn ôm đầy kẹo, đến khi hoàn hồn thì người đối diện đã biến mất sau lớp rèm, chỉ còn lại mùi thuốc lá thoảng nhẹ, len lỏi trong gió đêm se lạnh.
Lâm Cẩm Dương... ở đối diện nhà cậu ư?
Hàng loạt câu hỏi ngạc nhiên, nghi hoặc và lo lắng cuồn cuộn dâng lên trong đầu Lục Thanh Trúc. Cậu cảm thấy tim mình như bị bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹn. Nỗi kinh ngạc ban đầu qua đi, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận.
Cậu đứng dậy, vội vàng đóng cửa sổ, kéo rèm lại. Do tay bị thương nên không thể dùng sức, động tác kéo rèm của cậu trông vụng về đến thảm hại.
Khu phố cổ này vốn dĩ cách âm rất kém, nhà nào cãi nhau, hàng xóm cách xa cả trăm mét cũng có thể nghe thấy, huống hồ phòng của Lâm Cẩm Dương lại chỉ cách nhà cậu có hai, ba mét, dường như chỉ cần cậu nằm trên giường ho một tiếng thôi, người bên đó cũng có thể nghe rõ mồn một.
Chắc chắn sẽ bị phát hiện, nhất định sẽ bị phát hiện.
Lục Thanh Trúc run rẩy, đưa tay che lấy đôi môi tái nhợt.
Bí mật của cậu sẽ bị phơi bày.
Hay là Lâm Cẩm Dương đã biết chuyện cậu bị bạo hành, nên mới ra tay giúp đỡ cậu ở trường?
Lục Thanh Trúc không dám nghĩ tiếp nữa. Cậu cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu, kinh tởm. Cậu luôn cố gắng che giấu những vết thương do bị bạo hành, cố gắng sống như một người bình thường, nhưng giờ thì tất cả đều bị hủy hoại.
Đau đớn quá.
Cậu ngồi co ro trên giường, ôm chặt lấy đầu gối. Nỗi u uất bất chợt ùa đến nhấn chìm cậu.
Cậu đã quá quen thuộc với cảm giác này, giống như bị ném xuống biển sâu, cảm giác ngạt thở và tuyệt vọng dễ dàng giam cầm cậu, ngay cả việc hít thở cũng trở nên đau đớn.
Bẩn thỉu.
Lục Thanh Trúc siết chặt những viên kẹo trong lòng bàn tay. Giấy gói kẹo mỏng man cứa vào da thịt, tạo nên một cơn đau nhói.
Lâm Cẩm Dương đứng sau lớp rèm cửa dày cộm, những viên kẹo trên tay rơi lả tả xuống sàn nhà.
Mặc dù anh đã sớm đoán được hành động của mình có chút không ổn, nhưng khi tận mắt chứng kiến dáng vẻ lúng túng của chàng thiếu niên gầy gò kia khi đóng cửa sổ, kéo rèm, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu không tên.
Anh cũng đâu có bắt nạt hắn, nhưng tại sao Lục Thanh Trúc cứ tỏ ra sợ hãi anh như vậy?
Lúc trước, khi bị đám con trai trong lớp bắt nạt cũng vậy, vừa nhìn thấy anh xuất hiện, Lục Thanh Trúc lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi tột độ, như thể không muốn nhìn thấy anh, rõ ràng đã đau đến sắp khóc, nhưng phản ứng đầu tiên lại là bỏ chạy, tìm mọi cách né tránh tiếp xúc với anh.
Nhìn túi kẹo to đùng trên giường, Lâm Cẩm Dương bỗng cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu rõ ràng, một người như Lục Thanh Trúc, sao có thể muốn dính líu đến anh chứ?
Là đối tượng thường xuyên bị bắt nạt ở trường, với thành tích học tập xuất sắc và tính cách trầm lặng, người mà Lục Thanh Trúc không muốn tiếp xúc nhất có lẽ chính là loại người như anh. Suy cho cùng, so với đám con trai hay bắt nạt người khác trong lớp, trông anh còn giống kẻ xấu hơn.
Lâm Cẩm Dương nhìn sang khung cửa sổ nhỏ hẹp đối diện. Giờ đã là nửa đêm, căn phòng sáng lên thứ ánh đèn vàng ấm áp, xuyên qua lớp rèm cửa kẻ sọc, hắt lên bức tường một vầng sáng mờ ảo.
Giống như đôi mắt của người đó, dịu dàng mà thuần khiết, trong veo đến nao lòng.
Sự im lặng bao trùm căn phòng chật hẹp. Ánh lửa từ bật lửa lóe sáng, soi rõ đôi đồng tử sâu thẳm như mực, tràn đầy nỗi cô đơn trong đáy mắt anh. Mùi thuốc lá cay đắng lan tỏa trong không khí.
Anh thích màn đêm tĩnh mịch, thích được bóng tối bao bọc, xa lánh ánh đèn hào nhoáng, bởi nó mang lại cho anh cảm giác an toàn đã bị đánh mất từ lâu.
Giữa màn đêm tĩnh lặng, anh cố gắng gạt bỏ những mảnh vỡ mơ hồ cứ liên tục hiện lên trong tâm trí, cho dù là đôi mắt đẫm lệ hay giọng nói dịu dàng, khàn đặc kia, tất cả đều bị anh xóa sạch không còn một dấu vết.