Cho dù đó là tình yêu hạnh phúc hay một gia đình viên mãn.
Anh đã chứng kiến người phụ nữ đó tự làm đau bản thân, tự trách móc bản thân biết bao lần. Rõ ràng biết người đàn ông kia đã không còn yêu thương mình, nhưng bà vẫn cố chấp níu kéo cuộc hôn nhân đã đến hồi kết thúc, thậm chí hạ thấp bản thân để cầu xin ông ta đừng bỏ rơi mình.
Nhưng điều nực cười nhất là, khi đối mặt với sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân, bà không hề trách móc người chồng bội bạc, mà lại trút hết mọi oán hận và tuyệt vọng lên đứa con trai của mình, nói rằng chính vì sự xuất hiện của anh mà bà mới trở nên già nua, xấu xí, khiến người đàn ông kia không còn yêu thương bà nữa.
Bà đã mất chồng, lại tự tay đẩy đứa con trai ruột thịt của mình ra xa, suốt ngày điên cuồng gào thét muốn gϊếŧ chết anh.
Cũng chính vì vậy, anh vô cùng căm ghét những người phụ nữ như bà.
Anh ghét cay ghét đắng cái cách bà van xin người đàn ông kia, hèn mọn, ích kỷ, vứt bỏ mọi tôn nghiêm. Anh càng căm hận người đàn ông bội bạc kia, nếu như ông ta không vì sự nghiệp của bản thân mà lừa dối người phụ nữ thuần khiết kia, thì mọi chuyện đã không thành ra nông nỗi này.
Người đàn ông đó nhanh chóng đưa một người phụ nữ khác về nhà. Cô ta xinh đẹp, dịu dàng, khéo ăn nói, lại giỏi nịnh nọt. Những người đàn ông thành đạt luôn thích kiểu phụ nữ ngọt ngào, biết chiều chuộng, ngưỡng mộ mình như vậy.
Cái gọi là tình yêu vĩnh cửu trong mắt ông ta chỉ là con cờ để kiếm chác lợi ích. Khi đã mất đi giá trị, ông ta có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, cho dù đó là vợ, hay là con trai của mình.
Người đàn ông đó e ngại sự tồn tại của anh, bởi vì anh không hề yếu đuối, nhu nhược như mẹ mình, mà lại giống hệt người ông đã khuất, mang dáng dấp của một quân nhân.
Ông ta sợ anh trả thù, nên việc giữ anh ở lại nhà chẳng khác nào tự tay găm một con dao vào tim mình, khiến ông ta ngày đêm lo sợ.
Chính vì vậy, ông ta tìm mọi cách đuổi anh ra khỏi nhà, tống anh từ thành phố phồn hoa đô thị đến cái thị trấn nhỏ bé, hẻo lánh này.
Lâm Cẩm Dương im lặng quay người bước đi.
Vô tình nhìn thấy nỗi bất hạnh, đau khổ của người khác, điều nên làm nhất chính là chôn chặt nó vào sâu trong ký ức.
Tự cho mình là người bênh vực lẽ phải, đồng cảm với người khác, đem nỗi đau của họ ra ánh sáng, nói cho tất cả mọi người biết, kỳ thực chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân. Miệng lưỡi thì nói là thông cảm, an ủi, nhưng thực chất lại không khác nào xát muối vào vết thương của người khác.
Lâm Cẩm Dương trở lại lớp học. Giờ toán vừa kết thúc, anh thản nhiên ngồi xuống chỗ của mình. Xung quanh, mấy nữ sinh ươm mầm ý định tiếp cận vây lấy anh, nhỏ nhẹ hỏi han xem anh thích gì.
Hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của anh, hận không thể dán lên trán mấy chữ “cấm đến gần”.
Lâm Cẩm Dương nhìn đám con trai đang túm tụm cười đùa ở cuối lớp. Vừa mới bắt nạt bạn học xong, vậy mà đám người này có thể thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, trên mặt không một chút hối hận hay áy náy, cứ như thể người bị bọn họ trêu đùa không phải con người, mà chỉ là một con chó hoang ven đường.
Anh bỗng nhớ đến đôi mắt đen láy, vô hồn ấy. Thiếu niên đầy thương tích ngồi trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời. Dáng vẻ yếu đuối kia, cứ như thể chỉ một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể khiến cậu gục ngã.
Lâm Cẩm Dương sải bước tiến về phía đám con trai, túm lấy hai tên đang cười lớn tiếng nhất, ấn mạnh vào bảng đen phía sau.
Cả lớp bỗng chốc im phăng phắc, không ai hiểu vì sao Lâm Cẩm Dương, kẻ vốn lạnh lùng, ngạo mạn lại gây sự với đám người này.
"Anh... Anh Dương?"
"Đi xin lỗi Lục Thanh Trúc." Lâm Cẩm Dương chậm rãi buông tay, với chiều cao một mét tám lăm, anh chỉ cần đứng im nhìn xuống cũng đủ khiến người khác phải run sợ. "Đây là lần duy nhất tao nói, lần sau còn dám lấy danh nghĩa của tao ra dọa nạt người khác, đừng trách tao không khách khí."
Lục Thanh Trúc băng bó xong trở về lớp. Không khí trong lớp học vốn ồn ào, náo nhiệt giờ đây lại yên tĩnh đến lạ thường.
Vết thương trên người vẫn còn rất đau, cậu không thể cúi người khi ngồi xuống, chỉ có thể cố gắng giữ thẳng lưng cho đến hết buổi học.
"Này! Lục Thanh Trúc!"