Cậu ta nhớ lại buổi sáng hôm đó, cậu ta vội vã từ bệnh viện chạy đến khu phố cổ. Thiếu niên mảnh mai đứng trong màn sương ẩm ướt, sương sớm mùa thu muộn phủ ướt mái tóc đen nhánh, từng giọt, từng giọt theo cần cổ trắng ngần thấm vào cổ áo.
Dáng vẻ gầy gò yếu ớt ấy, tựa như giây phút tiếp theo sẽ tan biến vào màn sương mờ ảo, từ nay không còn tăm hơi.
Và ngay khoảnh khắc đó, trong lòng cậu ta bỗng dưng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả. Cậu ta sợ người này sẽ thực sự như mình tưởng tượng, lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này.
Lục Thanh Trúc ngồi xổm trước cửa phòng mình, đợi đến khi bên trong không còn tiếng động nữa mới vội vàng mở cửa chạy vào, cúi người xuống dọn dẹp đống hỗn độn trên sàn nhà.
Mấy ngày nay, Lý Vinh Cường không dám ra tay đánh cậu, mà cậu cũng có thể nhân lúc gã ta đang đau đầu vì món nợ cờ bạc mà tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Yêu cầu của Long ca tạm thời không cần lo lắng. Bởi vì nhìn tình hình hiện tại, mọi thứ đều đang diễn ra theo quỹ đạo của kiếp trước. Tuy không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng nếu kiếp trước yêu cầu của Long ca không ứng nghiệm trên người cậu, vậy thì bây giờ cậu cũng không cần quá lo lắng.
Điều cậu cần phải đặt lên hàng đầu lúc này, chính là Tô Tịch.
Chỉ còn hai tháng nữa là Tô Tịch sẽ bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Cậu phải tranh thủ hai tháng này để tìm đường lui cho mình. Cho dù không thể nào cắt đứt hoàn toàn, thì cũng không thể giống như kiếp trước, trở thành con cừu non chờ bị người ta chém gϊếŧ.
Sáng hôm sau, cậu vẫn như thường lệ đến trường học. Trên đường đi, cậu luôn cảm thấy có người đi theo sau mình. Cậu tìm một góc khuất quay đầu nhìn lại, thì bất ngờ va vào lòng Lâm Cẩm Dương.
Lâm Cẩm Dương đã ngồi xổm ở cầu thang nửa tiếng đồng hồ để đợi cậu ra khỏi nhà. Trên đường đi, cậu ta cứ nghĩ cách để tiếp cận cậu, kết quả chú thỏ trắng ngoan ngoãn này lại tự động chui vào lòng mình.
Vì vậy, cậu ta thu lại gai nhọn, hạ thấp tư thế. Cơn tức giận bị dồn nén cả đêm qua không có chỗ trút ra, cứ thế tan biến trong ánh mắt trong veo dịu dàng của cậu.
"Lục Thanh Trúc."
Cậu ta cúi người, đến gần đôi mắt trong veo như nước đó.
"Chuyện tối hôm trước, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu."
"Những câu hỏi cậu không muốn trả lời, trừ khi cậu tự mình nhắc đến, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không hỏi. Cậu muốn coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra cũng được."
Lục Thanh Trúc bị cậu ta ôm trong lòng, bàn tay không biết đặt đâu, run rẩy đặt lên cánh tay rắn chắc của Lâm Cẩm Dương. Đuôi mắt cậu đỏ ửng, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối.
Cậu không biết biểu cảm của mình lúc này ra sao, cũng không nhớ nổi mình đã trả lời những gì.
Lâm Cẩm Dương cúi đầu, dịu dàng hỏi cậu. Thái độ quá đỗi ôn nhu ấy khiến cậu thụ sủng nhược kinh, không cách nào suy nghĩ được gì.
Tại sao… Tại sao lại phải quan tâm đến cảm xúc của cậu như vậy…?
Nếu nói muốn cảm ơn, thì Lâm Cẩm Dương đã cứu cậu hai lần rồi, cậu không nợ cậu ta cái gì, càng không cần phải bận tâm đến suy nghĩ của cậu ta.
Rõ ràng chỉ là hai người xa lạ không liên quan đến nhau… Lâm Cẩm Dương không có nghĩa vụ, cũng không có lý do gì phải quan tâm đến cậu như vậy. Huống hồ…
Bản thân cậu căn bản là không xứng đáng.
Cậu chưa từng thấy Lâm Cẩm Dương dùng ngữ khí này để nói chuyện với bất kỳ ai. Nếu như trong lòng cậu không tự nhủ rằng điều đó là không thể, thì cậu thậm chí còn cho rằng Lâm Cẩm Dương đang dỗ dành mình.
Thật… Thật là kỳ quái…